Lấy chồng gần để cho vừa lòng cha mẹ, nào ngờ oan trái quá!
Lại một lần nữa tôi phải chống đối với miệng đời thiên hạ. Vì thương cha mẹ, chiều lòng cha mẹ mà cuộc đời tôi lỡ dở, oan trái quá.
Tôi năm nay 27 tuổi, hiện là giáo viên tiểu học. Thời gian gần đây dường như đêm nào tôi cũng mất ngủ, những ám ảnh về cuộc sống hôn nhân không chịu buông tha cho tôi mặc dù tôi đã ly hôn. Cuộc sống của tôi ngày càng bế tắc, không có lối thoát. Quá khứ về một gia đình không hạnh phúc, một ngườichồng tệ bạc cứ đeo bám lấy tôi.
Cuộc sống của tôi bắt đầu gặp sóng gió kể từ khi tôi quyết định chiều lòng cha mẹ lấy một người đàn ông gần nhà làm chồng. Năm đó tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, nhưng không như tụi bạn trong lớp nhất quyết bám trụ Hà Nội để sống mà tôi quyết định về quê. Bản tính vốn không thích ganh đua với đời, hay đúng hơn là con người tôi sinh ra đã chân chất, quê mùa không phù hợp với nơi đất chật người đông này nên chưa bao giờ tôi nuôi ý định lập nghiệp ở xứ lạ.
Thế nhưng về quê làm việc không phải là chuyện dễ dàng, ở Hà Nội tuy đất có chật, người có đông nhưng cơ hội nghề nghiệp cũng dễ dàng hơn ở quê. Nhất là đối với ngành sư phạm, muốn xin đi dạy ở quê bây giờ cũng khó như lên trời vậy. Gia đình tôi thuộc vào diện bần nông, không tiền bạc, không quan hệ rộng thì xin sao được việc, huống hồ mộng mơ đến chuyện vào nhà nước. Thế rồi có người mai mối cho tôi với một người đàn ông ở xóm trên. Mặc dù khi đó tôi cũng chưa có người yêu nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ yêu đương theo kiểu mai mối. Nếu muốn yêu đương tôi đã sớm yêu rồi.
Trước khi mai mối người ta cũng thăm dò, hỏi han xem liệu tôi thật sự đã có bạn trai hay chưa, bởi ai cũng nghĩ xinh xắn như tôi, học hành đàng hoàng, cao ráo, trắng trẻo như tôi làm sao có chuyện chưa có người yêu. Nhưng đâu phải cứ xinh xắn là có người yêu hết, chuyện tình cảm là duyên là số, nếu duyên chưa tới, số chưa hợp thì đến 29, 30 tuổi vẫn một thân một mình. Huống hồ khi đi học tôi chỉ biết lao đầu vào học, làm thêm kiếm đâu ra thời gian rảnh mà yêu đương, hẹn hò. Khi đó 23 tuổi nhưng chưa bao giờ tôi vội vàng chuyện chồng con, lúc nào cũng nghĩ mình còn nhỏ, còn đang tuổi ăntuổi chơi…
Bố mẹ tôi không bao giờ chấp nhận con gái đi lấy chồng xa.
Video đang HOT
Nhưng sau hơn 4 tháng quanh quẩn ở nhà, ngày 3 bữa cơm, cám tấm lợn gà cho cha mẹ khiến tôi phát ngán lên vì mãi vẫn chưa xin nổi một công việc. Tấm bằng đại học loại giỏi vẫn nằm im trong góc buồng. Vì nôn nóng không thể chờ đợi tôi quyết lên Hà Nội kiếm việc nhưng cha mẹ tôi nhất quyết giữ tôi ở nhà. Ông bà sợ con gái đi làm xa rồi quen biết, yêu đương xa. Không bao giờ bố mẹ tôi chấp nhận cho tôi lấy chồng xa, từ trước khi đi học đại học mẹ tôi đã luôn nhắc nhở “đi học là cấm có được yêu đương, học xong thoải mái yêu, về quê đầy trai làng, muốn chọn ai thì chọn. Con gái lấy chồng gần nhà trăm đường sướng, chớ có lấy chồng xa rồi tủi khổ cha mẹ không lo được”.
Từ đó tôi biết bản thân mình đã được định trước là cuộc đời phải gắn liền với cái “ao làng”. Nhưng điều mà tôi không ngờ đến là cái “ao làng” mà tôi sớm đã chấp nhận ấy lại là “cái ao” mà do cha mẹ chọn, cảnh cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy lại đổ ụp xuống phận tôi. Mẹ tôi nhất mực không cho tôi lên Hà Nội kiếm việc cũng chỉ vì bà đã ngắm được một mối. Anh chàng đó chính là người đàn ông mà đã có lần bà mối nói chuyện qua với mẹ tôi vài tháng trước khi tôi mới tốt nghiệp.
Nghe đâu người đó hơn tôi 4 tuổi, đi xuất khẩu lao động nước ngoài mới về, nhà có điều kiện, muốn lấy vợ có học thức. Hơn thế gia đình ấy ngoài tiền bạc ra cũng có nhiều mối quan hệ rộng, nếu ai được gả về nhà đó thì tiền tiêu không hết, công việc họ lo liệu cho ổn thỏa. Mẹ tôi thấy thế nên vội nhận lời với bà mối. Mẹ tôi nhận lời với ngươi ta cũng chỉ vì muốn tôi được sung sướng, chứ không vì bản thân mẹ bao giờ. Mẹ nào mà chẳng muốn con cái lấy được chồng giàu sang, nhưng ở đời có phải cứ lắm tiền nhiều của là sướng, là hạnh phúc đâu.
Để chiều lòng cha mẹ tôi bằng lòng lên xe hoa với người mà mình không yêu. Đúng như những gì bà mối nói “về đó tiền tiêu không hết, công việc nhà người ta lo”. Chân ướt chân ráo về nhà chồng làm dâu tôi được chồng và bố mẹ chồng quý mến, xin cho vào trường tiểu học gần đó dạy. Thế nhưng sống với nhau chưa đầy 3 tháng anh lộ bản chất là gã chồng vũ phu, ít học. Ngày nào anh cũng ghen tuông vô cớ, ăn nói hàm hồ, thường xuyên dở thói côn đồ. Hễ tôi có lên tiếng anh đều gạt đi mắng chửi tôi thậm tệ “cô là đồ ăn bám nên không được phép lên tiếng ở cái nhà này, biết điều thì an phận, không biết điều thì sinh con xong tôi trả cô về cho cha mẹ cô dạy dỗ…”. Kể từ đó tôi phải sống giả câm giả điếc để không ảnh hưởng đến cái thai. Nhưng càng im lặng anh càng lấn tới.
Ngày nào anh cũng to tiếng và mắng chửi tôi ăn bám.
Chán chửi vợ anh lại lôi bố mẹ vợ ra đay nghiến, anh chửi to chửi cho cả xóm làng biết. Thấy con gái sống khổ sở đã bao lần bố mẹ tôi sang nhà can ngăn nhưng chỉ được 1-2 lần rồi anh cũng cấm cửa luôn cả bố mẹ vợ. Mỗi lần vợ chồng cãi nhau, thậm chí những khi anh chốt cửa đánh tôi bố mẹ chồng cũng không dám can ngăn vì ông bà sợ cậu con trai “quý tử”. Từ trước đến nay tiền bạc, nhà cửa đều do anh làm bên nước ngoài gửi về nên bố mẹ chồng tôi sợ con trai cắt hết các khoản chi tiêu.
Tôi cố sống, cố nhịn nhục đến khi sinh con. Nhiều người nói trước đây chồng tôi cũng hiền hậu lắm, nhưng 7 năm ở nước ngoài thay tính đổi nết chẳng ai tin nổi. Cứ tưởng lấy chồng gần sẽ an nhàn, được gần cha mẹ, sớm tối có thể thăm nom. Nào ngờ oan trái quá, hai năm lấy chồng là hai năm tôi sống trong tủi nhục, những vết sẹo còn in lằn trên trán, trên cơ thể tôi là những vết đòn roi mà anh con rể được cha mẹ tôi tin yêu dành cho tôi. Đau đớn cho thân phận mình, đã không báo hiệu được cha mẹ lại để cha mẹ phải nhịn nhục nghe tiếng mắng nhiếc của con rể. Vậy là tôi quyết định ly hôn chồng và nuôi con một mình.
Miệng đời oan trái, người tốt thì vỗ về an ủi tôi, người ác miệng thì rèm pha bôi nhọ danh dự tôi, nói tôi là giáo viên mà bỏ chồng. Lại một lần nữa tôi phải chống đối với miệng đời thiên hạ. Vì thương cha mẹ, chiều lòng cha mẹ mà cuộc đời tôi lỡ dở, oan trái quá.
Theo Gia Đình Việt Nam
Lấy chồng gần, tôi chưa một lần được ngủ lại nhà mẹ đẻ
Vậy là, kể từ khi cưới, tôi chưa một lần được ngủ lại nhà bố mẹ đẻ. Gần đây nhất, vợ chồng tôi về ăn cưới, mẹ gặp chúng tôi tại đám cưới gần nhà liền nhắn nhủ 2 vợ chồng sang chơi rồi ngủ lại.
Người ta cứ khuyên nên lấy chồng gần nhưng với tôi thì lấy chồng gần cũng có khác gì lấy chồng xa đâu (Ảnh minh họa).
Tôi đoán mẹ nhớ con gái quá và có điều gì đó muốn nhắn nhủ nên mới chủ động đề xuất như vậy. Chồng tôi trước mặt mẹ thì vâng dạ, rồi sau đó kiếm cớ tối bận việc này, hẹn người kia, chở tôi về nhà luôn.
Tôi và chồng thích nhau từ ngày chúng tôi học chung cấp 2. Nhà chúng tôi cách nhau chưa đến 1 km. Tình cảm vẫn được duy trì cho đến khi chúng tôi học đại học. Tuy có những lúc giận dỗi cả tháng trời không nói chuyện với nhau nhưng tôi thấy cũng là duyên số, hết giận chúng tôi lại yêu nhau nhiều hơn. Tốt nghiệp đại học, tôi và anh cùng ở lại Thủ đô lập nghiệp. Nhà anh có điều kiện kinh tế nên bố anh mua đất xây nhà cho anh tại Thủ đô, coi như anh nhẹ gánh phần nào.
Khi công việc đã ổn định, chúng tôi tính chuyện kết hôn. Hai gia đình gần nhau, phụ huynh đều biết nhau nên mọi việc tìm hiểu từ hai phía thuận lợi hơn rất nhiều. Cả hai bên gia đình thậm chí còn ủng hộ chúng tôi kết hôn càng sớm càng tốt. Vậy là, tôi quyết định kết hôn ở tuổi 25. Một đám cưới ấm cúng được tổ chức tại nhà sau đó đánh dấu ngày chúng tôi chính thức là vợ chồng.
Cũng vì nhà gần, đón và đưa dâu đều đi bộ nên tôi chẳng biết được cảm giác ngồi xe hoa thế nào. Bạn bè vẫn tỏ ra thầm ghen tỵ với tôi và nói rằng tôi may mắn lấy được chồng đẹp trai, nhà giàu lại gần nhà. Tôi lại nghĩ khác, chẳng có gì là trọn vẹn cả, lấy chồng gần nhà nhiều khi cũng có những điều khiến phải bận tâm.
Bạn tôi trêu đùa rằng, nhà chồng gần như vậy, mỗi lần về thăm nhà tôi đều có thể sang nhà mẹ đẻ chơi. Thế nhưng, thực tế đâu phải như vậy. Nhà chồng nhiều khách ngoại giao, tôi về là được phụ giúp mẹ chồng nấu nướng, tiếp khách. Có khi chỉ chưa đến 1 km, nghĩ là gần, dù rất nhớ mẹ đẻ tôi cũng chẳng được về thăm. Nếu có sang thăm bố mẹ đẻ, lúc đi mẹ chồng đã dặn tôi sang chơi chút thôi rồi phải về. Tôi cũng chỉ ngồi nói chuyện một lúc rồi đến bữa phải về nấu cơm. Nghĩ các bạn lấy chồng xa hơn tôi, được về nhà bố mẹ đẻ chơi cả ngày, có thể còn ở lại ăn cơm, ngủ lại một đêm thôi mà tôi ao ước quá. Nhiều lúc tôi nghĩ, thà lấy chồng xa hẳn, còn được về vài ngày với bố mẹ.
Thấy tôi buồn phiền chuyện này, chồng không an ủi mà còn quay sang kể lể. Khi bạn anh nói lấy vợ gần sướng nhất, anh nói luôn gần quá chẳng sướng gì, thà cách 20-30km thì tốt hơn. Lý do anh nói vậy vì anh cho rằng, lấy vợ xa, mỗi lần anh về quê, bố mẹ vợ không thể biết được. Còn anh lấy vợ gần, cứ biết anh về là bố mẹ vợ lại gọi sang ăn cơm. Bố mẹ tôi nhớ con gái, quý con rể nên cứ thấy chúng tôi về là lại gọi sang ăn cơm. Mà anh đến bữa mới sang, ngồi ăn xong nói chuyện một lát rồi về chứ có phải động tay động chân vào việc gì đâu. Chả hiểu sao anh cứ muốn tôi phải về nhà chồng thật nhiều nhưng ngược lại, anh hạn chế tôi về nhà bố mẹ đẻ.
Vậy là, kể từ khi cưới, tôi chưa một lần được ngủ lại nhà bố mẹ đẻ. Gần đây nhất, vợ chồng tôi về ăn cưới, mẹ gặp chúng tôi tại đám cưới gần nhà liền nhắn nhủ 2 vợ chồng sang chơi rồi ngủ lại. Tôi đoán mẹ nhớ con gái quá và có điều gì đó muốn nhắn nhủ nên mới chủ động đề xuất như vậy. Chồng tôi trước mặt mẹ thì vâng dạ, rồi sau đó kiếm cớ tối bận việc này, hẹn người kia, chở tôi về nhà luôn. Người ta cứ khuyên nên lấy chồng gần nhưng với tôi thì lấy chồng gần cũng có khác gì lấy chồng xa đâu.
Theo blogtamsu