Lấy chồng đại gia mà cuộc sống của tôi như địa ngục
Lúc trước tôi cũng nghĩ muốn đổi đời thì phải lấy chồng đại gia. Nhưng đến giờ, khi đã làm đám cưới và mang bầu với một người đàn ông giàu có, tôi lại cảm thấy vô cùng hối hận.
Tôi kể ra đây những chuyện này, chắc sẽ có nhiều người bảo tôi đáng đời. Nhưng tôi vẫn mong sẽ có nhiều cô gái trẻ tuổi đọc được để mà tránh suy nghĩ và bước theo con đường của tôi. Đừng nghĩ rằng lấy chồng đại gia đời sẽ sướng.
Cách đây 4 năm, khi đó tôi vừa tốt nghiệp ra trường. Tôi là một cô gái có ngoại hình xuất sắc, khuôn mặt ưa nhìn. Sau 3 tháng thử việc, tôi được nhận vào làm nhân viên chính thức của một công ty cổ phần địa ốc. Tôi làm làm trợ lý cho thư ký của một vị giám đốc 38 tuổi. Vì đặc điểm công việc nên tôi buộc phải thay đổi mình trở nên đẹp hơn, năng động và phong cách hơn. 2 tháng đầu sau khi được nhận vào chính thức, lương của tôi không đủ để trả tiền quần áo. Lúc đó tôi tự nhủ, đầu tư bản thân tốt thì mới có tương lai.
Bạn trai tôi (chúng tôi yêu nhau từ năm thứ 2 đại học) luôn ngăn cản tôi. Anh không muốn tôi sa đà quá vào thế giới của người giàu. Chúng tôi thường xuyên cãi cọ về chuyện đó. Tôi chê bai lương của anh chỉ có vài đồng bạc, tiết kiệm cả đời cũng không mua nổi một căn chung cư nho nhỏ. Những lúc đó anh đều xin lỗi và nói sẽ cố gắng, nhưng dần dần tôi nhận ra, chúng tôi không có cùng tiếng nói.
Tôi từng nghĩ, muốn thay đổi cuộc đời chỉ có lấy chồng đại gia (Ảnh minh họa)
1 tháng sau ngày đầu cãi cọ, chúng tôi chia tay nhau. Lúc đầu tôi rất hụt hẫng vì thiếu vắng một người sáng ra gọi điện đánh thức mình. Không có ai nhắc nhở tôi đến bữa phải ăn, đến giờ đi ngủ. Quanh tôi không còn người để tôi thoải mái sai bảo, gào thét và trút giận mỗi khi bực bội. Nhưng dù hụt hẫng đến mấy tôi cũng tự nhủ, như thế là tốt nhất. Tôi cần một người chồng thành đạt, giàu có, có thể cho tôi được một căn nhà rộng rãi và chu cấp cuộc sống đầy đủ tiện nghi. Vì thế, tôi không có thời gian để buồn chán mà bắt tay ngay vào việc tìm kiếm đối tượng.
Hàng ngày tôi trang điểm thật đẹp để đi làm, buổi chiều đi lang thang dạo phố hoặc và quán cà phê sang trọng ngồi một mình nhằm ngắm nghía xem có ai phù hợp tiêu chuẩn nhưng đều không thành công. Cuối cùng, trong một lần đi làm về muộn, tôi đã gặp được vị sếp 38 tuổi, cấp trên của cấp trên của tôi.
Hôm đó tôi phải đánh máy lại biên bản cuộc họp giữa công ty với các nhà đầu tư. Xong việc đã gần 6 giờ chiều, đang chuẩn bị tắt điện đi về thì có người bước vào. Đó là vị sếp mà bình thường tôi chỉ thỉnh thoảng mới nhìn thấy (vì anh ấy rất ít khi đến công ty). Anh có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy tôi vẫn ở công ty nên dừng lại hỏi han. Sau đó anh bảo tôi chờ một lúc, anh vào văn phòng cất tài liệu rồi sẽ chở tôi về. Trước đó tôi đã nói dối anh rằng tôi đi xe bus đi làm. Lần đầu tiên ngồi trong chiếc ô tô sang trọng ấy, tôi đã tràn đầy ao ước mình phải sở hữu một chiếc như vậy. Chỉ có lấy chồng đại gia, số phận mới được thay đổi. Trên đường về, chúng tôi có trò chuyện với nhau và cảm thấy rất ăn ý.
Video đang HOT
Vài ngày sau đó tôi luôn cố tình ở lại đến gần 6 giờ chiều mới về. Quả nhiên, đến ngày thứ 3, chúng tôi lại gặp nhau. Lần này anh mời tôi ăn tối ở một nhà hàng rất sang trọng. Nói chuyện với nhau tôi mới biết anh đã ly dị vợ được hơn 3 năm nay, hiện anh sống một mình. Anh có một cậu con trai nhưng đang sống với vợ cũ. Anh bắt đầu nói với tôi về cuộc sống độc thân buồn chán chỉ biết đến công việc của mình. Tôi cảm thấy rất thông cảm và thấu hiểu. Vì thế tôi chủ động xin số điện thoại của anh để trò chuyện, chia sẻ những lúc anh cảm thấy cô đơn.
Chúng tôi bắt đầu chuỗi ngày hẹn hò giống như một đôi tình nhân. Hết giờ, khi công ty không còn ai, anh sẽ đón tôi ở dưới tầng hầm rồi chở tôi đi ăn, đi cà phê và chở tôi về. Anh chưa từng thể hiện điều gì phản cảm nên tôi thấy rất yên tâm và rất thích anh. Cho đến một hôm, công ty tôi có bữa tiệc liên hoan. Buổi tối anh uống không nhiều lắm, vẫn rất tỉnh táo. Anh nhắn tin bảo tôi sau khi anh về được 5 phút thì cũng chào mọi người rồi về, anh chờ tôi ở bãi đỗ xe.
Vừa vào xe, anh đã hỏi tôi có muốn đến nhà anh chơi không? Hôm nay anh uống rượu nên giờ hơi đau đầu, không muốn đi đâu cả. Tôi nghĩ, cũng nên làm điều gì đó để trói buộc anh, chúng tôi đã quen được 4 tháng rồi nếu tôi cứ mãi giữ hình tượng trong sáng thì sợ chẳng bao lâu anh sẽ chán. Vì thế tôi đồng ý.
Chúng tôi lên giường với nhau. Sau đó là rất nhiều lần anh đưa tôi về nhà. Được một thời gian dài, tôi phát hiện ra anh cũng có mối quan hệ thân mật với một cô gái trẻ khác. Biết điều này, tôi vừa ghen vừa bực tức. Ngẫm nghĩ mãi, tôi tìm cách trói buộc anh khi cố tình để bản thân có thai. Khi tôi có bầu, anh cưới tôi. Tưởng làm bà chủ rồi, cuộc sống của tôi sẽ khác. Nhưng không ngờ, đó mới chính là địa ngục.
Từ khi tôi mang bầu, anh lạnh nhạt với tôi (Ảnh minh họa)
Tôi không được đi làm nữa. Suốt ngày ở nhà chăm sóc bụng bầu. Người giúp việc già thì cứ như camera, giám sát tôi từng ly từng tý. Tôi không được tiếp xúc với máy tính, điện thoại, ti vi cũng bị hạn chế vì anh sợ ảnh hưởng tới con. Ở nhà trong tình trạng như thế này khiến tôi rất bồn chồn. Trong khi đó, chồng tôi đi sớm về trễ, có hôm 2 giờ sáng tôi gọi nóng cả điện thoại mới chịu về. Trở về, trên người anh mùi thoang thoảng sữa tắm, chẳng thấy mùi bia rượu đâu trong khi anh nói anh đi tiếp khách.
Đúng là tôi đã được sống trong một căn biệt thự tuyệt đẹp, trong gara lúc nào cũng có 2 chiếc ô tô sang trọng, bản thân không thiếu tiền nhưng chẳng để làm gì. Hàng tháng tôi gửi về quê cho bố mẹ chút tiền thì cũng phải đưa lại phiếu chuyển tiền cho chồng kiểm kê. Quần áo tôi mua sắm rất nhiều song do chẳng đi đâu nên không có dịp mặc. Tôi không hiểu rốt cuộc cần một người chồng làm đại gia để làm gì?
Tôi bỗng thèm những ngày được tung tăng đi làm, hết giờ thì hẹn hò đi ăn đi cà phê như trước. Tuổi của tôi chưa tới 25, nhưng tôi không có được chút tự do để làm điều mình thích nữa. Giờ tôi mang thai ở tháng thứ 8, chồng tôi một tháng nay không ngủ cùng tôi, anh lấy lý do sợ ngủ quên va vào bụng tôi nên hôm thì anh ngủ ở phòng riêng, hôm thì nói ngủ lại công ty. Còn sinh hoạt vợ chồng thì từ lúc bụng tôi 5 tháng, anh đã không chịu đụng chạm vào tôi rồi. Tôi cảm thấy chán nản quá! Giá mà có thể làm lại từ đầu, tôi sẽ không dễ dãi với anh như vậy.
Theo Ngoisao
Phụ nữ là thiên thần, thiên thần gãy cánh sẽ thành... phù thủy
Sáng nay, một cô em gái gửi cho tôi bức ảnh có câu: 'Phụ nữ luôn là những thiên thần. Khi ai làm gãy đôi cánh của họ, họ sẽ vẫn bay, nhưng là bay trên cái chổi'.
Phụ nữ là thiên thần, thiên thần gãy cánh sẽ thành...phù thủy. Trước khi phụ nữ trở nên cứng rắn và tỉnh táo, có lẽ họ đều đã từng tin một điều gì đó, rất tin...
Tôi vẫn luôn tự nhận mình là phù thủy, chẳng phải thiên thần, và cũng chưa bao giờ là công chúa. Có lẽ bởi sự tỉnh táo và khôn ngoan của phù thủy luôn dễ để tồn tại hơn là sự ngây thơ của một thiên thần. Xét cho cùng, điều mà các phù thủy dẫu mang tiếng độc ác trong truyện cổ tích mong muốn cũng chỉ là một cuộc sống bình yên bên cạnh đức vua - người đàn ông của đời họ. Công chúa - không hẳn là thiện, và phù thủy - không hẳn là ác. Để rút cục cuối cùng có được sự bình yên, là phù thủy hay là công chúa có còn quan trọng gì. Sau những sóng gió của một cuộc tình, cái phụ nữ học được có lẽ không đơn thuần là cách đứng dậy sau một lần đổ vỡ, mà còn là thêm tỉnh táo trước mọi cơn say, thêm e sợ khi lại phải đặt niềm tin vào một điều gì đó, một ai đó. Khi còn trẻ, phụ nữ thấy việc yêu điên cuồng thật là ngốc nghếch.
Nhưng đến một tuổi nào đó, họ sẽ thấy trái tim mình còn có thể điên rồ thật là điều may mắn. Bởi sau những đổ vỡ và thất vọng, niềm yêu sôi nổi nồng nhiệt thời thanh xuân dường như đã không còn có thể sục sôi trong lồng ngực. Trái tim khi ấy không còn bay bổng trên đôi cánh thiên thần, mà lạnh lùng hơn, dửng dưng hơn...trái tim của một cô phù thủy đã quá hiểu những gì không thành thật của cuộc đời.
Tôi luôn nghĩ thà rằng ban đầu mình vốn là một cô phù thủy ít nhiều ma mị, ít nhiều khôn ngoan, còn hơn là rơi bịch xuống cán chổi từ đôi cánh thiên thần gãy nát. Thế nhưng tôi vẫn không thể phủ nhận những gì mà cuộc đời đã dạy mình, từ ít nhiều trải nghiệm chẳng mấy ngọt ngào. Khi đã bước qua nhiều điều, ban đầu chúng ta thực sự là ai, chúng ta chưa chắc còn nhớ được. Ta đã từng tin vào lời hứa ấy? Ta đã từng hy vọng biết bao vào con người ấy? Ta đã từng thơ ngây đến chừng nào vào những ngày tháng ấy? Tất cả những điều đó, rồi sẽ mờ nhòa, rồi đến lúc, ta chỉ còn nhớ, ta đã không thể còn tin vào những điều tương tự, và khó khăn biết nhường nào để thuyết phục lý trí mình mềm mỏng đi thêm một lần nữa.
Thực ra, bay bằng đôi cánh thiên thần và bay bằng cán chổi, cách nào cũng không tệ. Nếu bạn cả đời làm thiên thần, cả đời không bị phản bội, cả đời không bị mất niềm tin, cả đời cứ nhìn cuộc sống bằng đôi kính màu hồng, bạn may mắn quá. Nhưng nếu bạn là một cô phù thủy, bạn thỏa sức sử dụng mị lực, trí khôn ngoan và cá tính của mình, bạn lại được nếm trải một cuộc sống cuồng nhiệt và nhiều dư vị.
Nhưng một khi đôi cánh thiên thần bị gãy, niềm tin sụp đổ, không phải bạn cứ rơi trúng cán chổi là sẽ trở thành phù thủy. Làm một cô phù thủy thông minh và kiêu hãnh, còn khó hơn làm thiên thần gấp vạn lần.
Phụ nữ yếu đuối, nhưng phụ nữ cũng vốn kiêu hãnh. Tôi chắc họ sẽ không bao giờ thừa nhận, trước ai đó, rằng vì một lần thất bại mà niềm tin của họ vào tình yêu cũng trở nên mỏng manh. Thay vào đó, họ ngụy trang sự lo sợ của mình bằng cái hất đầu kiêu hãnh, bằng bờ môi đỏ rực và đôi mắt mèo sắc lẹm. Phụ nữ yếu đuối trả thù tình cũ bằng sự thù hận. Phụ nữ mạnh mẽ trả thù bằng cách phớt lờ tất cả. Kiểu phụ nữ đã đi qua đổ vỡ, họ đứng lên nhanh sau những khổ đau, không phải vì sự đau đớn đã không còn khủng khiếp như xưa, mà bởi họ hiểu cái rút cục còn lại mà họ cần nâng niu chỉ còn là chính bản thân họ. Và cũng chỉ có chính bản thân họ, phải tự vực mình dậy từ những hố sâu, chẳng còn non trẻ dại khờ để ném mình xuống và mong chờ ai đó kéo lên.
Những ứng xử điềm tĩnh trước sóng gió cuộc đời, phụ nữ cũng phải học từng chút một. Khóc ít đi, cười nhiều lên, im lặng nhiều thêm. Ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành, nhưng sự trưởng thành qua vấp ngã là nhanh nhất và cũng thấm thía nhất.
Nhiều người hay nói với tôi rằng, cảm ơn những vấp ngã, những đau thương để có được họ của ngày hôm nay. Riêng tôi, tôi chưa bao giờ muốn cảm ơn những trải nghiệm đáng buồn nếu có trong quá khứ. Cái gì cũng có giá của nó, và cái giá để học được điều gì đó sau đau đớn luôn luôn quá đắt.
Những chông gai mài giũa nên viên ngọc, những người phụ nữ đã đi qua nhiều đổ vỡ luôn cuốn hút tôi như một chai vang ủ lâu nồng say, sâu lắng. Nhưng tôi không bao giờ muốn họ phải trải qua quá nhiều nỗi buồn và nước mắt để có thể trở nên tuyệt vời nhường ấy. Hãy cứ trưởng thành thật chậm rãi, hãy cứ trở nên sâu sắc một cách từ từ, hãy cứ tận hưởng mọi dư vị đắng ngọt của cuộc sống một cách nhẹ nhàng, và tự quyết định khi nào mình nên từ bỏ đôi cánh thiên thần để làm một cô phù thủy.
Nếu bạn gặp một người phụ nữ đã đi qua đổ vỡ, hãy hiểu rằng cô ấy đã phải trả giá quá đắt để trở thành cô ấy tuyệt vời của ngày hôm nay, và trân trọng...
Theo VNE
Bị vợ bạo hành suốt 10 năm vì sĩ diện che giấu bí mật Vợ cấm vận, chì chiết vì không kiếm ra tiền Ông Nguyễn Thành S. trú tại Long Biên, Hà Nội là nạn nhân của bạo lực gia đình được trung tâm tư vấn chăm sóc sức khỏe phụ nữ huyện Gia Lâm, Hà Nội tư vấn và hỗ trợ tâm lý. Nhiều bà vợ bạo hành chồng bằng các cách tra tấn tinh...