Lấy chồng đại gia đi thì mới đỡ khổ…?
Dù sớm hay muộn thì phụ nữ cũng cần lấy chồng, cần sinh con, đó mới là niềm hạnh phúc…
Câu chuyện &’lấy chồng khổ sôi máu’ của một cô gái trẻ hút hàng nhìn &’like’ trên mạng đã thực sự khiến nhiều bạn trẻ quan tâm, đặc biệt là chị em phụ nữ. Câu chuyện nói về những lời khuyên của cô gái trẻ dành cho những người con gái có ý định lấy chồng sớm. Tức là, không nên lấy chồng sớm, lấy chồng là đeo gông vào cổ, lấy chồng là không còn tự do, là mất hết những buổi sáng thảnh thơi bên chiếc giường, tha hồ mà uốn éo. Lấy chồng sớm tức là một nách hai con, là chăm chồng, chăm con, là chấm dứt sự nghiệp trang điểm nửa tiếng đồng hồ với đi gặp người khác. Đại ý là như vậy….
Cô gái cho đó là cái &’khổ’ khi lấy chồng. Cô ấy &’tường thuật’ lại những việc mình phải làm, những việc mình phải trải qua, những việc mình &’cắn răng chịu đựng’ từ ngày đi lấy chồng… Theo tôi, với riêng cá nhân tôi, tôi nghĩ, đó không phải là cái &’khổ’. Với tôi, đó là trách nhiệm, là bổn phận, là niềm vui, hạnh phúc của một người phụ nữ mà không phải, ai muốn cũng có được đúng không?
Tất nhiên, không thể trách cô gái đó khi nói về cuộc sống sau khi lấy chồng. Thật sự là như vậy, lấy chồng là đã lật cuộc đời mình sang một trang mới, đã thay đổi hoàn toàn nhưng không có nghĩa là chấm dứt mọi thứ.
Tất nhiên, không thể trách cô gái đó khi nói về cuộc sống sau khi lấy chồng. (ảnh minh họa)
Tôi có một cô bạn gái, đã lấy chồng và đã có một đứa con trai rất chi là kháu khỉnh. Dù yêu con nhưng ngày nào cô ấy cũng than phiền với tôi rằng &’chăm con mệt lắm mày ạ, cứ có con đi thì biết. Tối ngày cho con ăn, đêm con không chịu ngủ, con nằm khóc còn mình thì rũ hết cả mắt. Chồng thì cứ ngủ khì khì, chẳng chăm được con cho vợ, không đỡ đần được gì…’. Tôi chỉ cười, &’tao ước như mày mà không được đây’. Cô ấy mắng tôi &’thôi, không ở trong chăn thì không biết chăn có rận, cứ từ từ, vội làm gì cho khổ cái thân…’. Nói thế chứ, có ai sinh con, nuôi con thơ mà không than phiền, than khổ. Nhưng mỗi lần họ than như thế, tôi lại thấy trong mắt họ ánh lên một niềm hạnh phúc khôn tả. Nào là, &’thằng cu nhà tao ngoan lắm, suốt ngày nó quấn mẹ’. Rồi các chị còn thi nhau khoe với bạn bè &’nay cu Bin biết đi rồi, biết đứng rồi, biết &’bà bà’ rồi, thích lắm cơ’. Đấy, niềm hạnh phúc là ở chỗ đó.
Những đêm vất vả, những ngày trông con, nhìn con khóc mà bất lực, mà bực mình nhưng đổi lại là niềm hạnh phúc, là sự vui sướng, là tự hào khi thấy con bước đi, khi thấy con chập chững về phía mẹ. Có người mẹ nào mà không hạnh phúc khi thấy con thơ?
Câu chuyện của các bà vợ về các đức ông chồng thì vốn là chuyện muôn thuở rồi. Đàn ông dù có chăm chỉ, có chịu khó mấy cũng mấy ai tối ngày trông con, tắm cho con, cho con ăn như chị em phụ nữ? Con quấn mẹ, chỉ có mẹ cho ăn mới yên tâm? Bạn có hài lòng không khi bạn chẳng phải động chân, động tay vào bất cứ việc gì rồi để mọi thứ ấy, kể cả phần việc chăm con cho chồng? Chắc chắn chỉ được vài bữa thì bạn phải hét toáng lên vì lo lắng, vì sợ chồng không làm theo ý mình…
Khổ thì đúng là cũng có cái khổ nhưng mà, tôi xin phân tích những cái sướng của việc lấy chồng…
Video đang HOT
Lấy chồng, có người quan tâm lo lắng cho bạn. Có người tối tối ở bên cạnh bạn để bạn ôm ấp, thủ thỉ những câu yêu thương và nói những lời ngọt ngào. (ảnh minh họa)
Có chồng tức đã là một thành công lớn của người phụ nữ. Nếu bạn yêu, chỉ thích được người yêu chiều chuộng mà không thích kết hôn, bạn phải xem lại mình. Bất cứ người nào khi đến tuổi cũng phải kết hôn, và lấy được người mình yêu thì hạnh phúc quá trời…. Nhưng bạn phải luôn xác định, hôn nhân không màu hồng như bạn tưởng nhé. Nó khác hoàn toàn so với khi yêu. Nếu bạn thật vọng tràn trề, chỉ là do chính bạn đã vẽ ra một thế giới trong mơ do chính mình mà thôi. Lỗi là tại bạn…
Lấy chồng, có người quan tâm lo lắng cho bạn. Có người tối tối ở bên cạnh bạn, để bạn ôm ấp, thủ thỉ những câu yêu thương và nói những lời ngọt ngào. Có người để bạn thể hiện tài nấu nướng của mình và quan trọng là, có người bạn gọi là chồng, là một mái ấm của riêng bạn, không lẫn vào đâu được…
Rồi bạn có bầu, sinh linh bé nhỏ đang sống trong con người mình, chồng sẽ yêu bạn, chiều bạn, hết lòng với bạn. Giây phút hạnh phúc nhất là khi chồng nắm tay bạn, &’cố lên em, con sắp được gặp bố mẹ rồi!’. Bạn có tin, hàng triệu phụ nữ đều rơi nước mắt trong giây phút trọng đại ấy?
Chuyện &’khổ sôi máu’ được một người phụ nữ chia sẻ thật sự là những điều phản ánh đúng. Nhưng mà, tất cả chỉ là do cách nghĩ của bạn, do cách bạn sắp xếp thời gian mà thôi. Nói như thế thì cứ lấy chồng là chấm dứt mọi thứ, là &’đeo gông vào cổ’ sao? Phải tích cực lên, phải luôn nghĩ rằng, lấy chồng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc, có con ngoan, có đứa bi bô gọi là mẹ và có một mái ấm khi mà chúng bạn còn cặm cụi ngoài kia, lo kiếm người yêu, thèm khát được như mình…
Thế nên, đừng nghĩ lấy chồng là khổ. Sớm hay muộn chỉ là cách các bạn lựa chọn mà thôi. (ảnh minh họa)
Mỗi người mỗi cảnh, ở trong thì muốn ra ngoài, ở ngoài thì muốn vào trong. Dù sớm hay muộn thì phụ nữ cũng cần lấy chồng, cần sinh con, đó mới là niềm hạnh phúc… Thế nên, hãy tích cực. Ngày hôm nay ta thấy mệt mỏi vì chăm con nhưng ngày hôm sau nữa, ta đã có một đứa con biết nghe lời, biết giúp mẹ việc nhà trong khi bạn bè cũng mới ở giai đoạn chăm con tối ngày như ta. Có hạnh phúc không, ai dám nói là không chứ?
Còn nếu thực sự bạn hay ai đó nghĩ, không muốn lấy chồng, lấy chồng khổ lắm, làm mọi việc cho chồng, cho con thì lấy chồng thật giàu đi, đại gia đi. Bạn phó thác mọi việc cho người giúp việc, họ sẽ chăm con cho bạn, dọn nhà cho bạn và cả chăm chồng bạn… Còn bạn tha hồ mà vui chơi, tiêu tiền xả láng, gặp ai cũng được, đi với ai cũng được và chồng cũng không cần bận tâm xem bạn làm gì, ở đâu, với ai… Chỉ sợ lúc đó, bạn lại sốt xình xịch vì sợ mất chồng, sợ con không quấn mẹ, sợ mình là người vô hình trong nhà này, còn người giúp việc lại quan trọng với con hơn cả mẹ…
Thế nên, đừng nghĩ lấy chồng là khổ. Sớm hay muộn chỉ là cách các bạn lựa chọn mà thôi. Phải tự hào chỉ cần mình có một gia đình hạnh phúc, thế là quá đủ với một người phụ nữ thời nay…
Theo Ngoisao
Anh rể "tháo chạy" khỏi nhà vợ vì... em vợ si mê
Từ ngày tôi về ra mắt gia đình em, khi tôi chưa là chồng của chị gái em, tôi đã cảm nhận được sự quan tâm em dành cho tôi. Nhưng ban đầu tôi nghĩ, đó chỉ là do em quý mến người yêu của chị nên em chăm sóc như vậy.
Với lại, cả nhà em ai cũng quý tôi nên tôi luôn coi đó là chuyện thường. Nhiều lần em vòi vĩnh tôi, bắt tôi đưa đi mua quần áo, rồi em cứ thử xong lại xoay vòng chiếc váy. Sự tự nhiên của em nhiều khi khiến tôi ngượng. Nhưng tôi lại luôn xác định trong đầu, em là em gái của người yêu nên không quan trọng, chiều em một ít thì cũng là lấy lòng nhà vợ.
Người yêu tôi thì cực kì thoải mái trong chuyện này. Lúc nào cô ấy cũng bảo tôi quan tâm chăm sóc em gái cô ấy, vì em còn nhỏ. Thật ra, chỉ là em nhỏ hơn tuổi chúng tôi thôi chứ còn nói về tuổi nhỏ thì không phải. Em đã là thiếu nữ, biết yêu và cũng có thể lấy chồng dù là hơi sớm. Nhưng tôi không bận tâm nhiều chuyện đó, nghĩ chỉ mệt thêm, tôi cứ ân cần lo lắng cho cả gia đình người yêu, giống như chăm sóc cô ấy vậy.
Người yêu tôi là một cô gái tốt, cực kì tốt. Lúc nào em cũng quan tâm tới tôi. Em không bao giờ ỷ lại hay muốn tôi vất vả vì em. Tất cả những thứ em có, em đều muốn tôi san sẻ, ngay cả vật chất và tinh thần. Chúng tôi yêu nhau lắm, tôi đã qua lại nhà em gần gũi, thân thiện, bố mẹ em, cả họ hàng nhà em ai cũng đã coi tôi như người trong nhà.
Chỉ có cô em gái của em, nhiều khi tôi cảm nhận được ánh mắt khó chịu của cô ấy khi bắt gặp tôi quan tâm chị gái quá mức. Tôi thường hay thể hiện tình cảm như nhặt thức ăn dính trên má người yêu, hay gắp thức ăn cho em, nhưng em gái người yêu thì có vẻ không ưng chuyện đó. Cô ấy thường nhìn chằm chằm vào tôi những lúc như vậy, có khi dỗi đứng lên không ăn cơm mà chẳng ai biết vì sao.
Ảnh minh họa
Người nhà không hiểu chuyện chỉ bảo nó trẻ con, còn tôi thì cứ ngờ ngợ, hay là cô ấy thích tôi. Nhưng nói ra thì hài hước, và cũng là dở hơi, lại sợ người yêu suy nghĩ nên tôi để trong lòng, không nói gì.
Càng ngày thì biểu hiện của cô em gái càng rõ. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, cô ấy đều đòi đi cùng. Có hôm chị gái bận, cô ấy gọi cho tôi, bắt tôi dẫn đi xem phim. Tôi từ chối thì cô ấy nói tôi không biết chiều em vợ. Thật ra, tôi có cảm nhận không hay nên không muốn tạo khoảng cách gần gũi, tôi muốn không cho em cơ hội được gần tôi. Thế mà cô ấy nhất định không chịu, cứ đòi bằng được, tôi đành chịu thua.
Rồi tôi và chị gái cô ấy cưới nhau. Chúng tôi có một đám cưới hạnh phúc. Ngày chúng tôi ăn hỏi, cô em báo bệnh, không làm gì hết, chỉ nằm lỳ trong giường. Ai cũng lo cho cô ấy, còn tôi thì lờ mờ suy đoán ra nguyên nhân. Có vẻ như cô ấy thất vọng vì chúng tôi lấy nhau.
Đám cưới tổ chức linh đình, sang trọng. Cô ấy chẳng ăn mặc cầu kì, vì chẳng vui vẻ gì, cũng không trang điểm, cái gì cũng xuề xòa. Cả nhà phải nhắc, cô ấy vẫn mặc kệ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại đi tương tư một người là chồng của chị gái mình.
Thật là, con gái có nhiều lý do buồn cười để không đi lấy chồng, hay không yêu ai đó. Biết rõ tôi sẽ là anh rể của cô ấy, vậy mà cô ấy còn quan tâm, còn thích tôi. Có bao giờ có kết quả gì đâu mà chờ đợi, và dù tôi không lấy chị cô ấy thì chắc chắn tôi cũng không lấy cô ấy. Tại sao cô ấy lại như vậy.
Tôi thật buồn nếu như đó là tình yêu thực sự mà cô ấy dành cho tôi. Sau ngày cưới, chúng tôi sinh con. Vì sống cùng một nhà nên tôi càng cảm nhận được tình cảm của cô ấy và sự thất vọng cô ấy dành cho mình. Chỉ có vợ tôi, em là người lương thiện lại không bao giờ nghĩ gì nên em không nhận ra. Nói thêm là, thời gian đó tôi sống nhờ nhà vợ vì chuyện công việc chưa thể chuyển lên nơi tôi mong muốn được. Phải đợi một thời gian.
Nhưng lâu dần, cứ ở nhà vợ quen, tôi cũng không muốn đi đâu cả. Vả lại, gia đình không có ai, chỉ có bố mẹ già và cô em gái, chúng tôi đi đâu thì các cụ buồn nên các cụ cứ giữ tôi lại. Tôi cũng vì nghĩ cho vợ nên cũng cố kéo dài thời gian, xem công việc thế nào rồi tính sau. Thoáng đấy mà đã được gần 5 năm từ ngày chúng tôi yêu tới khi có con lớn. Và đó cũng là khoảng thời gian mà cô em vợ dành tình cảm cho tôi.
Sống cùng gia đình tôi, cô ấy nhất định không đi lấy chồng. Bao nhiêu người đàn ông đến hỏi, cô ấy cũng từ chối. Bố mẹ tôi nói thế nào cô ấy cũng không nghe, cô ấy luôn miệng nói mình có người yêu rồi, ở bên nước ngoài, cô ấy sẽ đợi anh ta về và ra mắt gia đình. Nhưng đã mấy cái tết trôi qua, chẳng thấy tín hiệu gì. Tôi cũng lo lắng cho cô em vợ.
Sau này, sợ em vợ vì tôi mà không lấy chồng. Tôi bàn với vợ chuyển ra ngoài ở, vì con cái cũng lớn, cần không gian riêng. Vợ tôi buồn lắm và tôi cũng nhìn rõ ánh mắt ướt lệ của cô em vợ khi tôi nói ra ý định ấy. Tôi phải trình bày khá nhiều thì vợ tôi mới chịu đồng ý, và cuối cùng, tôi phải hi sinh công việc của mình và không thể chiều lòng vợ cũng chỉ vì ở đó sợ sinh thị phi.
Chúng tôi quyết định lên thành phố sống, xa hẳn cái gia đình, nơi có cô em vợ ngày ngày tương tư tôi như vậy. Tôi hi vọng sự ra đi của mình là cách tốt để khiến em tỉnh ngộ ra và có người yêu, đi lấy chồng. Tôi không còn cách nào khác, và tôi cũng không thể lý giải nổi, tại sao lại có thứ tình cảm mù quáng đến như vậy... Thật là khó hiểu vô cùng.
Theo VNE
Nhìn di ảnh hai người vợ hiền, tôi không dám kết hôn lần 3 Nhìn di ảnh 2 người vợ hiền trên bàn thờ khiến tôi không khỏi xót xa và không dám kết hôn lần 3. Tôi sợ khi danh chính ngôn thuận là vợ chồng, em lại đoản mệnh giống như 2 người vợ hiền trước đó của tôi. Tôi luôn quan niệm hạnh phúc đôi lứa sẽ tràn đầy khi xứng đôi vừa lứa....