Lấy chồng có máu đỏ đen, tôi phải khổ tới bao giờ
Bảy năm chung sống với những vòng luẩn quẩn nợ nần của anh, em đau đớn, tủi thân vô cùng khi thấy gia đình người ta vợ chồng chăm lo vun vén cho nhau.
Mình kết hôn được 8 năm, thì chồng mới bắt đầu đi làm được hơn một năm nay bạn ạ. Còn 7 năm trước, anh ở nhà chơi bời lêu lổng cờ bạc và đặc biệt ham cá độ bóng đá. Chúng mình yêu nhau từ thời sinh viên. Ra trường là mình tổ chức đám cưới ngay, tình yêu toàn màu hồng và non trẻ.
Mình làm mẹ ở tuổi 23, cái tuổi mà bạn biết đấy, khái niệm về gia đình chăm sóc con cái quá mới mẻ và khó khăn. Còn anh, lúc đó vẫn chưa ra trường. Lấy cớ là còn đi học nên anh vẫn ăn bám bố mẹ, rồi anh chơi bời cờ bạc và bỏ học giữa chừng. Bao nhiêu quà cưới anh nướng vào cờ bạc ngay từ năm đầu tiên chung sống.
Rồi 7 năm qua, cứ mỗi năm bố mẹ mình phải trả nợ cho anh mấy đợt, mỗi đợt vài chục triệu đồng. Họ hàng, bạn bè ai nhìn vào gia cảnh của mình cũng ái ngại và thương hại. Mẹ đẻ của mình thương con, thương cháu đã xin đi làm cho anh mấy nơi, mà nơi nào anh cũng dè bỉu chê bai, trong khi anh không có bằng cấp gì.
Đỉnh điểm là lần mẹ xin cho anh đi làm bên điện lực. Lúc chưa đi làm thì anh bảo vào làm công nhân anh cũng chấp nhận, vậy mà đến lúc đi làm thì anh xin tiền mẹ đẻ để thuê người làm. Rồi dần anh cũng nghỉ việc. Một lần nữa mẹ muối mặt đi xin cho anh làm trong ngành dầu khí, duy chỉ có điều anh phải làm việc xa nhà. Vậy là bố mẹ chồng mình nhẹ nhõm, như thoát được tảng đá lớn. Còn mình đã thấy được tia hy vọng về một tương lai gia đình hoàn chỉnh.
Ảnh minh họa: Medportal.
Video đang HOT
Và cũng để tách anh ra khỏi chiến hữu cờ bạc của anh, mình đã quyết định theo chồng vào Nam lập nghiệp. Mặc dù đang làm nhân viên ngân hàng mà mình cũng hy sinh vì nghĩ đến tương lai của con. Và cũng từ đấy mình chính thức thất nghiệp đến tận bây giờ. Ba mẹ con nơi đất khách quê người, vừa lo tìm việc trong thời buổi suy thoái thế này, vừa lo học hành của con làm cho mình bị stress kinh khủng. Còn về phần anh, anh không cho mình chuyển vào đây, và lúc nào anh cũng tâm niệm là anh chỉ đi làm một năm thôi là anh sẽ trở ra Hà Nội.
Thú thực, kể cả khi mình vào đây rồi anh vẫn gia hạn cho mình một năm là phải chuyển con cái trở về thủ đô. Sắp hết một năm rồi, mà công việc của mình vẫn chưa hổn định. Mình phải làm sao đây, cứ nghĩ phải quay về như cuộc sống trước kia thì mình sợ lắm. Mình sợ đến run người không dám về nhà mỗi khi trên đường đi làm về bởi nghĩ tới những món nợ cờ bạc của anh cứ treo lơ lửng trên đầu.
Anh nợ, anh lại bỏ nhà đi, con ngơ ngác hỏi cha đi đâu, em lại muối mặt đi nói với bố mẹ chồng trả nợ cho anh, để anh về bởi em sợ anh dính vào tệ nạn xã hội. Bảy năm chung sống với những vòng luẩn quẩn nợ nần của anh, em đau đớn, tủi thân vô cùng khi thấy gia đình người ta vợ chồng chăm lo vun vén cho nhau. Còn mình cứ phải gồng mình lên chịu đựng, vì con cái, vì nghĩ đến cái chữ “chính chuyên”, nghĩ nếu mình có ly hôn sẽ ảnh hưởng đến cả bố mẹ nữa, nghĩ nhiều lắm.
Có lần trong bữa cơm thân mật gia đình họ hàng, anh tuyên bố cờ bạc anh không bỏ được, nó đã ngấm vào máu anh rồi. Anh nói với mình anh đi làm xa quê hương cũng chỉ vì gia đình bên ngoại đã xin cho anh. Còn nhiều, nhiều lắm những việc không thể chấp nhận được ở anh. Nhưng mình bỏ qua và cố lái anh theo hướng tích cực để anh còn làm gương tốt cho con trai năm nay đã bảy tuổi rồi. Mình muốn con lớn lên có được sự dạy dỗ bảo ban của cả cha và mẹ. Nhưng để được như thế thì cuộc đời mình phải sống trong cái vòng quay đau khổ này bao nhiêu năm nữa. Thực sự mình đã kiệt sức rồi, các bạn cho mình lời khuyên nhé, mình phải làm thế nào đây?
Theo Ngoisao
Chồng nghiện bài bạc liên tục chửi bới, đánh đập vợ
Một ngày kia, anh nghỉ làm và chỉ đưa cho tôi đúng 1 triệu đồng. Sau đó anh đi chơi, sát phạt thong thả.
Tôi quen anh được 4 năm, đến khi quyết định cưới tôi đã bỏ qua lời khuyên của cha mẹ. Cách ngày cưới một tuần tôi đã có cảm giác bất an và đã xin được hủy hôn. Nhưng lúc đó tôi lại thấy thương anh và gia đình bởi anh trai của anh mới qua đời vì tai nạn và cha anh thì đang bệnh. Tôi sợ mình sẽ làm tổn thương thêm cho anh nên đám cưới đã diễn ra.
Ngày đó anh rất thật thà và chăm làm việc dù lương thấp, tôi cứ nghĩ là mình đã chọn được người đáng tin cậy để đi đến cuối cuộc đời. Đôi lúc, tôi ân hận về việc mình đã đòi hủy hôn lúc trước. Hạnh phúc với tôi quá ngắn ngủi và phải tự tôi tạo nên mà thôi.
Rồi tình yêu chúng tôi "đơm hoa, kết trái", 4 tháng sau, tôi không được anh chở đi khám thai hay đi làm, không được anh mua cho những món ăn ngon ưa thích như bao nhiêu người vợ hạnh phúc khác, nhưng tôi vẫn cố gắng không để anh phiền lòng... Một ngày nọ, vì tôi thèm ăn một món, tôi vô tình không hỏi giá và đã bị phải trả giá cao, tôi tiếc hùi hụi chờ anh về ăn. Anh đã không ăn mà còn bảo tôi "sang quá" và nói đủ lời lẽ với vợ. Nước mắt tôi lưng tròng hòa theo bát bánh canh nuốt vào trong khi bụng mang dạ chửa...
Khi sinh xong, mẹ con tôi về quê ngoại, anh chưa một lần giặt giũ hay thay tã cho con dù lâu lâu mới tới thăm. Suốt trong những tháng đó, tôi đều phải tự chi trả mọi khoản. Khi tôi đi làm lại, cứ nửa tháng gửi về cho con một khoản và hai hộp sữa, đến cuối tháng thì cả hai vợ chồng đều về thăm con. Vậy mà anh còn nặng nhẹ với tôi. Tôi vẫn nói tốt về anh với gia đình mẹ đẻ nhưng rồi tôi phát hiện ra mình đã bị anh lừa dối. Tôi nhận ra anh và gia đình anh có máu cờ bạc đề đóm khi lần đầu con tôi về chơi Tết.
Tôi lo chạy vạy tìm trường cho con đi học, đón đưa con, chợ búa cơm nước mỗi chiều, con đau con sốt đều mỗi tôi lo, có khi phải đèo cả con vào nơi làm việc vào những ngày con nghỉ học để tôi cam chịu sự nặng nhẹ soi mói ở nơi làm việc... Còn anh chỉ mỗi đi làm, tới tháng lãnh lương 3 triệu về đưa tôi, mỗi ngày đi làm lấy 100.000 đồng mà không hề mó tay vào việc gì cả. Đến việc tắm con mà anh còn tìm cách thoái thác đã vậy anh còn sinh tật cờ bạc, số đề. Anh lừa dối tôi để đi đánh bài suốt ngày chủ nhật và lén ghi số đề khi đi làm...
Ảnh minh họa: InImages.
Tôi biết chuyện, có nói khéo nhắc anh khi mà cứ tới ngày chủ nhật anh bắt tôi đưa anh vài trăm nghìn để đi công chuyện, nhưng anh chối cãi là không có. Và cứ thế niềm tin tôi hy vọng vào anh đã bị lung lay, suy sụp... khi hai lần anh về thú nhận với tôi thiếu nợ và nhờ tôi trả giúp. Tôi đã nuốt nước mắt đi vay mượn chị em để trả cho chồng.
Tôi cho anh cơ hội bằng cách nhờ anh đưa đón con đi học nhằm bớt thời gian anh đi tụ tập, nhưng anh không bao giờ làm và còn gây sự, cằn nhằn với tôi. Chúng tôi bắt đầu cãi nhau khi tôi không đưa tiền cho anh đi chơi bời. Trong khi thu nhập cả 2 vợ chồng những năm đó là gần 7 triệu còn bao nhiều khoản tiền phải lo, đã thế tôi còn phải đi vay mượn rất nhiều.
Đến một ngày kia, anh nghỉ làm và chỉ đưa cho tôi đúng 1 triệu đồng. Sau đó là những ngày anh đi chơi, sát phạt thong thả... Số tiền anh chi ra gấp nhiều lần số đã đưa cho tôi. Khoảng một thời gian sau, anh thông báo đi làm cho công ty, tôi mừng thầm nhưng rồi tôi biết mình đã nhầm một lần nữa.
Anh làm chỗ mới lương cao gấp đôi tôi, anh bắt đầu ra oai nhiều hơn. Anh đưa tiền cho tôi, nhưng hàng ngày vẫn lấy tối thiểu 100.000 đồng có khi đi đứt 500.000 đồng, mỗi ngày chủ nhật vẫn từ 300.000 đồng đến 500.000 đồng thậm chí có khi gần 1 triệu. Tôi có nói thì anh bảo: "Tiền của tao làm tao sài gì tao sài, tao chơi không được sao?". Không đưa anh tiền thì anh gây sự, đưa anh hết tiền anh cũng gây sự cứ bảo là: "Còn tiền, tiền mới đưa đâu, mua, sài cái gì?"...
Dịp Tết, anh không bao giờ về bên ngoại lâu, con xin vào lớp một anh cũng nói cho học ở quê. Anh cam đoan với tôi ba mẹ anh sẽ lo cho con đầy đủ, nhưng không phải vậy. Mẹ anh không ưa con nít, không bao giờ đi chợ, chỉ biết tiền và ghi số. Ông bà đã ngoài 60 mà vẫn gây nhau, rồi rượt đánh nhau, đuổi nhau khỏi nhà. Anh ấy bắt tôi về đó với con để anh ta ở đây làm một mình. Đỉnh điểm mới đây, con còn bệnh, tôi bảo về thăm, anh không về để mình tôi về, anh ở lại để đi nhậu và đánh bài.
Thất vọng , mệt mỏi, chán chường... tôi đã nói với anh muốn được ly hôn, nhưng anh không ký. Và anh vẫn như thế, có khi đang cãi nhau, anh ném dao vào tôi, đập chén bát trước mặt con thơ. Rồi cũng có lúc anh bị bắt phạt vì đánh bài. Tôi cũng phải bỏ con ở nhà một mình rồi muối mặt lên nộp phạt cho anh về để đi làm dù trong lòng muốn cho anh bị giam lại vài ngày cho bỏ tật đỏ đen.
Hiện tại, tôi muốn ly hôn để được nuôi con một mình. Tôi nghĩ sẽ thiệt thòi cho con lắm, nhưng tôi thà để con không có cha chứ không muốn con học theo thói hư tật xấu đó từ cha. Bây giờ tôi muốn có được quyền nuôi con mà không cần tài sản hay anh ấy cấp dưỡng. Tôi phải làm sao để mẹ con ở cùng khi ly hôn... Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Ám ảnh bởi bộ sưu tập gái gọi của chồng Hàng ngày những người đồng tư tưởng cùng anh quan hệ với gái gọi xong, chụp hình lấy thông tin rồi share trên diễn đàn web đen đó cho bạn bè. Họ còn nhận xét chi tiết về số đo, đánh giá việc phục vụ tình dục của các cô gái gọi đó. Tình yêu của tôi và chồng trải qua những giận...