Lấy chồng 5 năm tôi cay đắng đòi chồng 200k mỗi lần quan hệ
Chồng tôi vừa đưa bịch muối và hai bìa đậu phụ cho tôi, vừa nói. Tôi lấy 12 nghìn trả anh, anh cầm tiền rồi bình thản bỏ vào ví.
ảnh minh họa
Tôi chỉ muốn khóc thôi. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng một ngày mình lại rơi vào tình thế bi đát nhục nhã đến thế này.
Lấy chồng 5 năm, tôi chưa từng có một ngày vui vẻ. Gia đình chồng gồm 3 thế hệ sống trong một căn nhà hai tầng cũ kỹ, chật chội.
Ông bà nội sống dưới tầng 1. Bố mẹ chồng tôi thì lúc nào cũng cay nghiệt, xét nét con dâu từng li từng tí. Chồng tôi, ơn trời, được cái nết giống bố mẹ: keo kiệt bủn xỉn đến mức tôi không có từ nào để miêu tả về anh.
Đã keo kiệt thì chớ, anh lại vô tâm. Tôi đi làm về toàn phải xách nước lên tầng 2 để tắm. Vì đường ống nước tầng 2 đã hỏng nhưng bố mẹ chồng tôi tiếc tiền gọi thợ sửa nên tặc lưỡi cho qua.
Khổ nhất là vào những ngày mùa đông, tôi phải cong mông lên nhóm bếp than tổ ong để đun nước tắm. Vậy mà chồng tôi vẫn bình thản nằm xem tivi chứ chưa bao giờ bảo giúp vợ đun nước hay xách nước lên tầng.
Tôi thấy tủi hổ nhất là phận dâu con trong nhà mà tôi như người xa lạ. Nhớ có lần tôi mở bình nóng lạnh để lấy nước tắm thì mẹ chồng trừng mắt quát tháo:
- Này, sao con không đun nước mà tắm? Xài bình nóng lạnh hao tốn lắm!
- Con mệt quá mẹ ạ… Cho con mở một tẹo thôi.
- Thôi thôi, đi nhóm bếp mà đun nước. Ở đâu ra cái thứ không biết điều, cứ muốn xài hoang thôi.
Video đang HOT
Chỉ những khi nhà có khách hoặc sau khi ông bà, bố mẹ chồng tắm xong, tôi mới được “hưởng sái” tí chút nước nóng còn sót lại. Nhiều lần tủi thân đến mức xách nước tắm mà nước mắt tôi chảy dài.
Ngay cả bữa cơm cũng là ác mộng. Quanh năm cả nhà chỉ ăn mỗi rau luộc và thịt kho mặn chát. Hôm nào sang lắm thì có thêm ít tôm rang nhưng mặn đến mức chỉ ăn 1 con thôi là phải uống đến 3 cốc nước. Ngay cả cơm tôi cũng không được ăn bát thứ hai. Hôm nào ăn cơm, bà nội hoặc mẹ chồng cũng giành phần ngồi xới.
Ảnh minh họa
Khi tôi đưa bát xin đơm thêm cơm, thể nào mẹ chồng cũng mát mẻ:
- Đàn bà con gái ăn gì lắm thế. Ăn nhiều béo ra chồng nó theo gái thì bỏ bu.
Bà nội chồng còn thêm vào:
- Ăn như lợn thế thì ai mà nuôi cho nổi?
Những lúc đó tôi chỉ biết im lặng và thật nhanh, và nén nước mắt tuôn ra. Lương tôi đã đưa hết cho mẹ chồng rồi, còn đâu đồng nào cho mình. Ăn uống kham khổ, làm việc vất vả, lại phải xách nước tắm mỗi ngày, tôi gầy rộc đi, sụt hẳn mấy cân.
Chịu đựng suốt 3 năm trời sống chung với mẹ chồng, thì tôi cũng được ra riêng. Cứ tưởng là được ra riêng đàng hoàng tử tế, nào đâu ngờ nơi vợ chồng tôi dọn đến cũng chỉ là một căn chung cư giá rẻ được mua lại từ một người bạn của gia đình chồng. Thôi thì được ra riêng là thoải mái rồi. Có điều, cái tính keo kiệt của chồng làm tôi ngạt thở.
Tôi mang thai nhưng anh không hề mua cho tôi bất cứ thứ gì, không hề có sữa bầu, hay một món ăn ngon để bồi dưỡng. Vẫn chỉ là rau luộc và thịt kho mặn chát. Toàn bộ đồ dùng sơ sinh của con, tôi phải mua bằng tiền lương của mình. Tôi hỏi thì anh bảo:
- Ai mua mà chả được, của vợ cũng như của chồng. Anh còn phải trả tiền mua nhà cho bố mẹ nữa.
Căn nhà này chỉ có tên anh, làm gì có tên tôi đồng sở hữu, vậy mà mọi chi phí sinh hoạt trong nhà đều một mình tôi cáng đáng. Nào tiền điện nước, hóa đơn các thứ, tiền chợ, cả tiền quần áo cho chồng tôi cũng phải chi ra những đồng lương cuối cùng của mình để mua.
Khi tôi đi đẻ, chồng tôi vẫn giữ nguyên thói keo kiệt đấy. Vừa ra khỏi phòng đẻ, tôi đã chua chát nghe anh ta bảo:
- Này tiền viện phí chia đôi đấy nhé!
- Anh…
- Cô cũng phải lo cho có trách nhiệm người mẹ chứ sao mình tôi lo được?!
Tôi câm lặng không nói được lời nào. Con vừa đầy tháng, tôi đã phải đi vay tiền bố mẹ để trả cho chồng 1,5 triệu tiền viện phí và 2 triệu tiền ăn trong thời gian tôi ở cữ.
Không ai trông con, tôi đành nghỉ việc ở nhà trông con, tôi kiếm vài việc làm thêm trên internet để có tiền mua bỉm cho con và trang trải. Vì con tôi bú sữa mẹ, nên không tốn kém tiền mua sữa ngoài. Tôi có đề nghị chồng mua thêm đồ ăn cho tôi thì anh gạt phắt đi cho rằng chẳng việc gì anh phải nuôi tôi!
- Con bú mẹ, em nhanh đói lắm. Mà anh mua thêm gì cho em ăn để sữa có chất cho con bú.
- Cô làm sao thế. Tôi đâu có ngu mà mua đồ cho cô ăn. Đấy là cô được hưởng chứ có phải con tôi hưởng đâu mà tôi phải chi tiền.
Tôi buồn bã chẳng nói được lời nào. Chờ con tròn năm thì tôi đề nghị ly hôn nhưng chồng tôi không đồng ý. Chúng tôi sống chung một nhà nhưng không ai nói với ai lời nào. Chỉ như hai kẻ ở trọ mà thôi.
Và chiều hôm qua, giọt nước đã tràn ly khi anh chẳng ngại ngần ngửa tay lấy từ tôi 12 nghìn đồng tiền chợ. Tôi đang nuôi con bú, anh đã không chăm sóc lo lắng gì cho tôi, lại đối xử tệ bạc với tôi như vậy. Tôi nhìn qua thấy anh mua nào rau củ, nào thịt, nào cá cho mình mà tức giận kinh khủng. Tại sao tôi lại gắn đời mình với một kẻ hà tiện, tính toán và chi li thế này?
ảnh minh họa
Đêm đó, khi chồng tôi gõ cửa “đòi”, tôi đã thẳng thừng nói toẹt vào mặt anh:
- 200 nghìn một lần, đưa tiền đây!
- Đừng quên cô đang sống trong nhà của tôi, tôi đã không lấy tiền thuê nhà là nhân đạo lắm rồi. Cô là vợ thì phải phục vụ chồng chứ. Cô có phải gái đứng đường đâu mà phải hạ thấp nhân phẩm của mình?
- Nhân phẩm có mài ra ăn được không? Tôi chẳng cần nhân phẩm gì ráo. Nhân phẩm đó nếu mà bán được, tôi bán ngay. Đưa tiền thì tôi phục vụ, không thì cứ đi tìm gái!
Vậy đó mà chồng tôi tru tréo chửi rủa tôi chẳng tiếc lời. Rồi anh ta chạy về phòng và đóng sầm cửa lại. Anh ta bảo chả dại mất 200 nghìn, thà nhịn còn hơn.
Sao tôi thấy chua chát và ngột ngạt quá. Tôi muốn ly hôn nhưng sợ mất quyền nuôi con vì bây giờ tôi không có công việc ổn định. Nếu con tôi mà được giao cho chồng tôi nuôi dưỡng, thì tôi là người đau khổ nhất khi không biết con mình rồi sẽ thế nào khi sống với ông bố keo kiệt và ti tiện đó.
Nguồn Internet
Tình cũ đã lấy chồng nhưng tôi nghi mình là cha của con cô ấy
Tôi hoang mang về đứa thứ 2 kia, không biết đó có phải là con tôi không?
ảnh minh họa
Tôi là người viết bài "Em cùng chồng ra nước ngoài nhưng nói với tôi là đi du học". Gần đây anh chồng của cô ấy nhắn tin cho tôi nói cô ấy đang mang thai 3 tháng. Vậy là thời gian em có bầu gần sát với lần cuối cùng chúng tôi quan hệ trước khi em qua đó, tôi băn khoăn không biết đứa bé đó là con ai. Vì cách đây một năm khi yêu chúng tôi từng có em bé. Tôi đã rất vui mừng vì khi biết tin em có thai, nhưng sau 2 tuần em nói rằng bị bệnh dạ dày (cái này là thật) và một cái u nhỏ ở dưới chân. Em nói bác sĩ khuyên đang uống nhiều thuốc sẽ không tốt cho cái thai, vì thế em đã bỏ nó.
Giờ phát hiện ra thì tôi thấy em ác quá, cả tôi cũng tự thấy mình ác giống em. Con người em bề ngoài xinh xắn mà sao lòng dạ lại như thế. Em nói dối tôi đi du học, chưa chồng để tôi hết lòng yêu thương đã đành, đến chuyện mang thai mà em cũng lừa dối được. Thực sự những cú sốc tinh thần này không biết bao giờ tôi mới nguôi. Tôi biết sẽ có rất nhiều người chỉ trích mình nhưng tôi chấp nhận bởi nghĩ bản thân đáng bị như thế khi đã để đứa con của mình ra đi. Giờ em cắt hết liên lạc với tôi. Tôi hoang mang về đứa thứ 2 kia, không biết đó có phải là con tôi không? Anh chồng kia chỉ nhắn cho tôi như vậy rồi cũng cắt liên lạc. Mong độc giả cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Lý do cay đắng khiến tôi phải nuôi con của bạn thân Kinh tế gia đình nhà tôi cũng bình thường, hai vợ chồng hai đứa con thì vừa đủ sống, nhưng giờ đây tôi phải cay đắng chấp nhận nuôi cả đứa con của bạn tôi, chỉ vì cách đây 7 năm... (Ảnh minh hoạ). Nhà tôi có hai anh em, anh hơn tôi 4 tuổi, tính tình khá hiền lành, học cao đẳng...