Lấy chồng 2 năm vẫn còn trinh
Lấy chồng những tưởng sẽ hạnh phúc, quên đi những tháng ngày lạnh lẽo, cô đơn, chăn đơn gối chiếc, nào ngờ, nằm bên cạnh người mình yêu thương mà giống như nằm bên cạnh một khúc gỗ.
Câu chuyện tôi kể ra đây giống như một nỗi đau đớn xé nát tâm can tôi mà có lẽ cả đời này tôi cũng không bao giờ quên được, thậm chí không có cơ hội để tôi quên đi.
Lấy chồng, tưởng sẽ được quan tâm chăm sóc, nhận được sự yêu thương che chở từ một người đàn ông là trụ cột của gia đình. Rồi bản thân sẽ không còn lo lắng, không còn cảm thấy gánh nặng trên đôi vai như ngày còn sống một mình nữa. Nhưng dù vật chất có sang trọng, có đầy đủ nhưng nỗi đau, mất mát về tinh thần còn lớn hơn nó gấp trăm nghìn lần.
Tôi tự biến mình thành một kẻ dưới chướng chồng, suốt ngày chỉ biết nghĩ, nấu gì cho ngon, mua gì mặc cho đẹp, chồng thích mình thể hiện như thế nào. (ảnh minh họa)
Lấy chồng, tưởng sẽ có một mái ấm thực sự gọi là hạnh phúc, được bên bạn bên bè, cảm thấy hãnh diện và tự hào với bạn bè rằng, ta đã lấy được một người chồng tốt, một người rất mực yêu thương ta. Mơ ước lấy được người mình yêu thương cuối cùng cũng thành hiện thực. Mong sao, những ngày tháng bên nhau qua đi thật là êm đềm và hạnh phúc. Rồi mình sẽ có con, sẽ có những đứa trẻ đáng yêu gọi bằng mẹ.
Vậy mà, lấy chồng đã 2 năm, ngay cả đến một sự “gần gũi” qua loa cũng chưa bao giờ tôi cảm nhận được. Ngoài những cái ôm xiết chặt, ngoài những cái nắm tay, ôm eo lúc ngủ thì chẳng còn gì khác. Tôi cứ tưởng chồng không yêu mình, tha hồ dằn vặt, đau khổ, tìm mọi cách để khiến cho chồng yêu.
Tôi tự biến mình thành một kẻ dưới chướng chồng, suốt ngày chỉ biết nghĩ, nấu gì cho ngon, mua gì mặc cho đẹp, chồng thích mình thể hiện như thế nào. Tôi yêu chồng, và cũng rất cần chồng yêu, nên mọi thứ với tôi đã hoàn toàn thay đổi, tôi trở thành một con người khác. Tôi trước giờ không bao giờ mặc váy, trước giờ không bao giờ biết chủ động van xin người khác, nhưng với chồng, tôi đã làm tất cả. Thậm chí còn học ngày học đêm công thức các món ăn ngon để mong sao mỗi ngày đổi món cho chồng được hài lòng.
Nhưng sau 2 năm làm vợ chồng, chưa một lần chồng động đến người tôi. Tôi như người sống trong mộng tưởng, khóc lóc với chúng bạn, kể lể vì không hiểu lý do tại sao chồng lại đối xử với mình như vậy. Có người khuyên tôi nên theo dõi các mối quan hệ của chồng, xem anh có lăng nhăng với người đàn bà nào khác không. Có người nói tôi nên hỏi thẳng chồng để biết được tình cảm trong lòng anh. Người thì nói, chồng tôi bị bệnh hoặc bị bất lực, yếu sinh lý. Sau nhiều ngày đắn đo, cuối cùng, tôi quyết định theo dõi chồng để biết ngọn ngành.
Video đang HOT
Sự cố gắng của tôi liệu có được đền đáp, tại sao ông trời lại bất công với tôi như vậy?
(ảnh minh họa)
Nơi chồng đến không phải nhà nghỉ, không phải khách sạn, chồng cũng chẳng đi cùng với cô gái nào khác. Đó chính là bệnh viện tư, khám bệnh bất lực cho đàn ông. Giờ thì tôi đã hiểu cái lý do chồng lạnh nhạt với tôi như thế suốt 2 năm làm vợ chồng. Tôi tìm gặp bác sĩ của chồng, người ta cũng ngại nói cho tôi vì được bệnh nhân yêu cầu giữ bí mật. Nhưng tôi biết, chồng tôi bệnh nặng.
Có thể các bạn không tin, nhưng 2 năm nay, tôi vẫn còn là con gái. Người có chồng 2 năm mà vẫn trong trắng, thật là khó có thể. Gia đình, bạn bè thúc giục chuyện sinh con đẻ cái, nhiều người hỏi, khiến tôi cảm thấy chạnh lòng. Tôi ngày đêm lo tìm phương thuốc chữa cho chồng, cố gắng tạo cho chồng cảm giác khi bên tôi nhưng tôi không dám khẳng định rằng, chuyện có tác dụng hay không.
Lúc này đây tôi sống rất mơ hồ, không biết có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này hay không. Bỏ chồng thì mang tiếng phụ bạc, bất nghĩa, nhưng cứ sống mãi thế này, thì cuộc đời tôi cũng héo mòn mà chết già mất thôi. Sự cố gắng của tôi liệu có được đền đáp, tại sao ông trời lại bất công với tôi như vậy?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ở nơi đó anh có lạnh không?
Trời hôm nay u ám quá anh nhỉ. Mây đen kéo kín cả trời và gió cũng vậy cứ gào thét, cứ như thể không muốn cho con tim em được bình yên.
Vậy là đã ba năm rồi kể từ khi mình xa nhau, nó có đủ dài để em bớt lạnh lẽo không? Không, không bao giờ đủ, nó chỉ đủ để cho trái tim này quạnh quẽ và những giọt nước mắt không thể chảy được nữa mà thôi.
Ba năm, thời gian khá dài đúng không anh. Ba năm, xảy ra quá nhiều chuyện, nó làm em trưởng thành lên rất nhiều, làm em thấy cứng cáp hơn mỗi khi ở một mình, nhưng... đó chỉ là sự cứng cáp bề ngoài thôi anh, sự cứng cáp quá ư là đáng sợ. Nó làm em thấy rợn mình, thấy sợ hãi. Mùa xuân, mùa thu, mua hạ, rồi mùa đông lần lượt trôi qua. Ba năm có biết bao những mùa như thế, chúng chỉ làm em thấy tê lạnh hơn mà thôi. Ba năm kể từ ngày anh cất bước ra đi về nơi rất xa, con tim em đã như giá lạnh rồi. Em chẳng cần quan tâm tới cái gì nữa. Học hành ư? yêu đương ư? tán tỉnh ư? vui đùa ư? Tất cả đối với em giờ chỉ là vô bổ. Em chẳng có gì ngoài những hoài niệm về anh. Nó quá đẹp đẽ. Thời gian ở bên anh làm cho em thấy cuộc đời này như chỉ là của đôi mình. Anh hát, anh đàn và nhìn em với anh mắt đầy trìu mến. Chỉ như thế thôi là em biết đôi mình là của nhau rồi.
Vậy mà cái ngày định mệnh đó lại đến, ngày thượng đế giằng mất anh của em. Anh hẹn đến đón em đi xem lễ hội hoa anh đào, nhưng em đợi mãi vẫn không thấy anh gọi, em sốt ruột quá, anh có bao giờ trễ hẹn như thế này đâu. Từng phút một trôi qua em càng thêm nóng ruột. Và rồi chuông diện thoại reo. Là anh, may quá anh đã gọi. Nhưng sao em hỏi anh chẳng nói gì thế? Sau mười mấy giây thì em cũng được nghe giọng anh. Nhưng sao giọng nói thân thương đó hôm nay lại khó nhọc đến vậy? Anh nói yêu, nói trọn đời yêu và mong em sẽ đừng buồn, sẽ sống tốt khi không có anh bên cạnh. Sao thế? Khi em còn chưa kịp hiểu gì thì anh nói lời tạm biệt, rồi thì tiếng khóc của những người xung quanh, rồi em hiểu ra, và rồi tai em ù lên và không biết gì nữa.
Em tỉnh dậy trong vòng tay của mẹ. Các chị và bạn bè đều đứng quanh giường của em. Tất cả đều nhìn em với ánh mắt thương hại. Chuyện gì vậy? Em vùng khỏi giường và chạy ra ngoài, em đi tìm anh. Nhưng đôi chân sao lại khuỵu lại, em vô vọng. Mẹ và mọi người chạy lại đỡ em về giường, nhưng không, em phải tìm anh của em, em không muốn quay lại. Mẹ đau đớn nhìn em và nói: "Huân nó không còn nữa con à, đừng thế nữa, nó đã bị một chiếc xe con tông vào trong khi đến để đón con, con đừng thế nữa, mẹ đau lòng lắm". "Mẹ nói gì thế? Huân của con không sao cả, con phải đi tìm anh ấy". Em gào lên rồi cố lê ra khỏi phòng, mẹ lại ôm chầm lấy em để cho vai áo em ướt sũng cả nước mắt của mẹ và em. Em lại khóc nấc lên và rồi lại không biết gì nữa.
Khi em tỉnh dậy thì mọi người cũng chuẩn bị đi tiễn anh. Em xin mẹ cho em đi. Sau một hồi lưỡng lự, mẹ cũng gật. Mẹ thay đồ cho em rồi đưa em đến nhà anh.
Gì thế? Sao mọi người lại nhìn em như thế chứ? Em ghét họ, ghét tất cả. Những thứ này là gì chứ? Là đồ trong đám tang mà. Sao họ ác độc thế? Huân của em vẫn còn sống mà. Phải, vẫn khuôn mặt đẹp trai, tươi tắn này, anh còn đang mỉm cười với em nữa kìa. Anh chỉ chợp mắt một lúc thôi đúng không anh? Rồi anh sẽ lại tỉnh dậy và vui đùa với em.
Em cứ mải vuốt ve khuôn mặt của anh mà không biết họ đang tiến lại gần để lôi em ra, không cho em ở gần anh nữa. Gì chứ? Họ có quyền gì mà chia cắt chúng ta chứ. Đến giờ đậy nắp quan tài cái gì? Họ bị làm sao thế, anh của em có làm sao đâu mà họ lại bảo thế. Không được, em không cho họ tiến lại phía anh. Em ôm chầm chiếc giường nhỏ bé nơi anh nằm mà họ gọi là quan tài. Họ sẽ không làm gì được anh của em đâu. Em sẽ làm thế cho đến khi anh của em tỉnh lại, và họ sẽ chết chắc với chúng mình đúng không anh. Nhưng hình như em yếu hơn mất rồi anh à, đôi tay em dần tuột khỏi bàn tay gầy guộc của anh. Em gào và khóc nấc lên. Lần đầu tiên em gào lên như thế. Và rồi em lại lịm đi không biết gì nữa.
Lúc em tỉnh dậy thì ảnh của anh đã nằm yên trên một cái bàn rồi. Có tiếng gì vậy? Hình như là tiếng các cụ đang tụm kinh. Lần này em không khóc được nữa, mắt em đã khô tự bao giờ. Chưa bao giờ em lại thấy trống rỗng đến thế. Em nhận ra anh đã không còn bên em thật nữa rồi. Em biết phải làm gì đây, làm gì để sống khi không có anh? Em chưa bao giờ có ý nghĩ mình sẽ không có anh ở bên cạnh ngay cả trong mơ. Nhưng giờ đây thì sao? Em phải làm gì? Em không biết, có lẽ em phải đi theo anh thôi, anh và em không thể cách xa nhau được, cả anh và em đều nói thế mà.
Em biết phải làm gì với những hình ảnh anh cứ phảng phất bên em? (Ảnh minh họa)
Được rồi, hãy đợi em anh nhé. Nhanh thôi và chúng mình sẽ lại được ở bên nhau, mãi mãi không rời, đúng mãi mãi không rời.
Mẹ đưa em về nhà và không khi nào rời khỏi em làm cho em không thể thực hiện ý định của mình được.
Chờ mãi rồi cũng đến lúc để em thực hiện ý nguyện của mình. Hôm nay mẹ đi chợ, mẹ dặn em ngủ một tẹo cho lại sức. "Con xin lỗi mẹ nha nhưng con không muốn để anh ý phải lạnh", nghĩ vậy và khi mẹ đi khỏi em đã lấy dao đưa một đường ngang mạch máu ở tay, em thấy máu chảy rất nhiều và và thế là một màu tối thui, vậy là em sắp được gặp anh của em rồi.
Em lại tỉnh dậy trong bệnh viện. Chưa kịp định hình ra cái gì thì đã có người ôm chầm lấy em, là mẹ. Mẹ khóc khiến em thấy đau đớn vô cùng. Rồi mẹ kể cho em một câu chuyện, câu chuyện mà mẹ đã giấu kín suốt hơn hai mươi năm qua. Mẹ kể về một người đàn ông mà mẹ đã yêu trước khi lấy bố, yêu tha thiết. Lần đầu tiên em thấy mẹ gần gũi đến thế. Chú ý tên là Hoà, chú cũng mất sau một vụ tai nạn ô tô, trước khi mất chú đã gọi diện cho mẹ và dặn mẹ phải cứng cỏi lên. Lúc đó thế giới như sụp đổ trước mắt mẹ nhưng nhờ có câu nói đó của chú mà mẹ thấy vững vàng hơn để sống. Rồi bố đến, bằng tình yêu thương ấm áp, bố đã giúp mẹ nhận ra phải sống tốt để chú ý không buồn. Và rồi vì cảm phục tấm chân tình của bố mà mẹ nhận lời cầu hôn của bố. Thế là bố mẹ thành vợ chồng. Và cho tới giờ đây, bố đã làm cho cuộc sống của mẹ dần ấm áp lên, mẹ thực sự thấy yêu và kính trọng bố. Với mẹ, bố chính là cứu tinh cho cuộc đời. Vì thế mẹ muốn em cũng phải cứng cỏi. Mẹ nói anh ở bên kia cũng không muốn em như thế, muốn em phải mạnh mẽ lên.
Em hiểu ra rồi, anh gọi điện cho em vào phút đó cũng chỉ là để mong em có thể tiếp tục sống khi không có anh. Được, em sẽ làm theo ý anh, sẽ tiếp tục sống, nhưng em nghĩ rằng em sẽ không thể mạnh mẽ được như mẹ đâu vì anh chính là trái tim của em mà. Khi trái tim đó mất đi thì thân thể này chỉ còn là phần xác mà thôi.
Từ đó cho đến nay nhờ có tình yêu của bố mẹ, của các chị và bạn bè mà em vẫn sống, sống tốt như mọi người nói, nhưng chỉ có em biết rằng nó thật nhạt nhẽo biết bao.
Để rồi hôm nay đây, khi một mình đứng trước biển cát, bãi biển mà xưa kia anh cùng em nô đùa, tâm trí em thấy trống rỗng. Em nhớ anh, nhớ khi anh cười, nhớ ánh mắt, nhớ bàn tay anh mỗi khi vuốt nhẹ vào tóc em, nhớ khi anh khẽ ôm em vào lòng những lúc em thấy mỏi mệt, nhớ nụ hôn anh khẽ đặt lên trán em... Chao ôi nhớ! Những ngày tháng đó thật tuyệt biết bao. Để rồi giờ đây khi nghĩ lại con tim em lại đau nhói.
Sao anh lại bỏ em mà đi cơ chứ? Anh đã nói chúng ta muôn đời không rời cơ mà. Sao giờ đây chỉ còn em lẻ loi giữa cuộc đời này? Em biết phải làm gì với những hình ảnh anh cứ phảng phất bên em? Con tim em muốn khóc, khóc cho tâm hồn này nhẹ nhàng hơn, nhưng sao đây, đôi mắt này đã khô lệ từ bao giờ, nó quá khô hoảnh làm em càng đớn đau hơn.
Bãi biển nơi em đứng giờ đây, nơi in dấu biết bao kỉ niệm của đôi mình, trong ngày hôm nay đây, chính là ngày mà ba năm trước anh đã vĩnh viễn rời xa em, nó thật u ám và lạnh lẽo.
Không biết ở nơi xa đó anh có lạnh không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ca cao hay những giọt cà phê? Cô và anh khác nhau nhiều lắm, khác lắm, cả nội tâm lẫn tính cách. Cô như một cơn gió mùa đông bắc, quay quắt, gào rú , lạnh lẽo và hiu hắt. Anh như một cơn gió mùa hạ thoảng hương sen. Cô độc lập, ồn ào và quái đản. Anh nhẹ nhành, ôn tồn, và lịch lãm. Cô thích mọi việc...