Lấy anh, e khổ quá
Bạn chọn cho mình một ngã rẽ, nhưng bạn đâu thể biết trước ở đó có gì. Có thể sẽ hạnh phúc, nhưng cũng có thể là chông gai. Vì vậy quan trọng là bản thân mình, hãy chuẩn bị sẵn sàng để không bị bất ngờ trước những gì gặp phải phía trước.
Ảnh minh họa
Chẳng điều gì là không thể xảy ra cả, nhất là hôn nhân – canh bạc lớn nhất của cuộc đời người phụ nữ.
“Em gặp anh năm em 23 tuổi, không còn non nớt nhưng cũng chưa đủ chín chắn. Còn anh khi đó đã 30 tuổi, anh có sự nghiệp, có nhà riêng, anh đã là một người đàn ông trưởng thành. Lần đầu tiên gặp anh, anh ngồi đợi em ở quán cafe, khuôn mặt điển trai, trầm tư làm em xao xuyến. Nói chuyện với anh, em thấy mình thật nhỏ bé, còn anh giống như một bức tường vững chắc sẽ che chắn cho em.
Yêu anh, em được nuông chiều như một nàng công chúa, em cảm thấy mình không cần lớn cũng được, vì đã có anh. Anh đưa em đi ăn nhà hàng, đưa em đến những nơi sang trọng, tặng em đồ đắt tiền. Thói quen của em đến bấy giờ đã khác rất nhiều, khẩu vị của em thay đổi, em không thể ăn những món ăn vỉa hè mà ngày trước em vẫn hay ăn, không dùng đồ rẻ tiền. Em cảm thấy những thay đổi này không xấu, nó chỉ làm em tốt hơn nên em cũng vui vẻ mà thuận theo. Bạn bè em ai cũng thích anh, đẹp trai, hiền lành, vui tính. Đi gặp bạn bè anh hay bạn bè em, trước mặt mọi người anh đều không ngần ngại mà nắm tay em, vuốt tóc em hoặc nhìn em âu yếm. Khi đó em nghĩ, hạnh phúc chính là thế, em có gia đình yêu thương em, có công việc mà em yêu thích và giờ em có cả anh, em chẳng cần gì hơn nữa.
Yêu nhau được gần một năm, anh nói muốn kết hôn, anh muốn ổn định vì anh đã sang tuổi 31 rồi và anh muốn thấy em trong căn nhà của anh. Em chưa nghĩ đến việc đó, vì em còn trẻ, em vẫn muốn chơi, em hiếu khi kết hôn em sẽ không còn tự do nữa, nhưng em cũng không từ chối anh. Em trao cho anh sự trong trắng của em, lần đầu tiên, em đau đến phát khóc, vừa đau vừa sợ, anh cũng không vội vàng luôn nhẹ nhàng, dịu dàng với em. Giây phút thuộc về anh, em cảm thấy em đã chọn được người đàn ông của đời mình. Rồi em có bầu, lúc này thì chả có lí do gì để trì hoãn việc kết hôn. 2 tháng sau, đám cưới diễn ra, ai cũng vui cho em, nói em và anh đều may mắn vì gặp được nhau.
Video đang HOT
Cưới xong cũng là thởi kì em ốm nghén, được chiều chuộng nên em không thấy vất vả gì. Sáng anh đèo em đi làm rồi cũng đến công ty. Chiều anh lại đón về, rồi cùng đi chợ, nấu cơm, ăn xong hai vợ chồng đi chơi đến tối về ôm nhau ngủ. Cuộc sống như vậy ai chẳng ghen tị với em.
Sang đến tháng thứ hai, em bắt đầu để ý đến những thòi quen của anh. Hàng ngày cứ vào một giờ nhất định anh sẽ ra ngoài, lần nào đi anh cũng đều nói với em anh ra ngoài gặp bạn, lúc gần về anh lại nhắn tin anh đang về, nên em yên tâm và không bao giờ thắc mắc anh đi đâu. Điện thoại của anh luôn đặt mật khẩu và anh không thích em động vào, e cũng không thắc mắc, chỉ hơi tò mò nhưng rồi lại quên ngay.
Việc ốm nghén khiến em mất ngủ, buổi đêm không có gì chơi nên tiện tay vớ điện thoại của anh, anh dùng điện thoại vân tay nên em chỉ cần mượn tạm một ngón tay của anh là mở được. Phụ nữ đều như nhau cả, ngày thường có thể chỉ là một người nội trợ, nhưng khi cần thông minh thì chẳng có đàn ông nào lọt được qua lưới đâu nhé. Phần album thì toàn ảnh em và anh, tò mò, nên em mở phần tin nhắn của anh ra xem. Đến giờ phút này em vẫn không quên được đêm hôm đấy em đã khóc nhiều thế nào, toàn là những tin nhắn từ số lạ, nhưng đều có chung một nội dung là đòi nợ, đòi tiền hàng ngày. Chỉ cần đọc sâu xuống những phần trước, em đã nắm được toàn bộ những gì anh đang trải qua. Chắc chắn số nợ của anh không hề nhỏ, vì một ngày riêng trả tiền lãi đã bằng mức lương cơ bản của em một tháng. Lương của anh không nhiều, nhưng đủ để em ăn tiêu không phải nghĩ, nhưng nếu để trả số tiền này hàng ngày thì số tiền anh kiếm được phải gắp lên vài lần nữa may ra là đủ. Em thấy họ đòi anh hàng ngày vào cái giờ anh hay ra ngoài, có cả những tin nhắn trả lời xin khất nợ của anh. Rồi những tin nhắn anh hỏi vay tiền của người nọ người kia. Em thật sự sốc, em khống dám tin đấy là anh, người đàn ông vững chắc như bức tường, có nụ cười hiền lành và luôn chiều chuộng em. Em không biết anh đã gặp phải chuyện gì, cũng không dám hỏi anh. Hôm sau em vẫn bình thường, và cứ buổi đêm lại kiểm tra điện thoại của anh .
Một khi đã biết thì mọi thứ cũng trở nên rõ ràng hơn, sau giờ làm việc về nhà anh thường rất mỏi mệt, thở dài liên tục, khi em nói muốn mua gì đó anh sẽ suy nghĩ nhưng rồi vẫn mua cho em, đêm đó sẽ lại xuất hiện thêm một tin nhắn vay tiền. Em không thể duy trì việc cứ hàng đêm theo dõi anh mà không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, em nghĩ em là vợ anh thì em cần phải biết. Tối hôm đó sau khi ăn cơm, em quyết định hỏi thẳng anh. Nghe em hỏi, anh không phản ứng gì, rất bình tĩnh, đúng là người đàn ông mà em đã tin tưởng và lấy làm chồng, anh suy nghĩ sau đó gật đầu. Anh nói khoảng thời gian trước khi gặp em, anh không có việc làm, thời gian nhản rỗi nên anh đã đi chệch hướng, anh cá độ bóng đá. Số tiền anh thua cá độ không hề nhiều, nhưng sẽ là nhiều với một người không có công việc. Anh cũng không đủ can đảm để nói với gia đình, vì vậy anh đi tìm một công việc để lo trả số tiền đó, anh nói anh không chơi nữa vì anh quá sợ. Nhưng khoảng thời gian đầu tìm việc rất khó khăn, anh phải làm một công việc lương thấp để có thu nhạp ngay lập tức. Rồi bị đòi nợ liên tục, anh đi vay lãi nóng bên ngoài để vá chỗ nọ, đập chỗ kia. Từ một số nợ nhỏ, cho đến thời điểm này anh thật sự không dám cộng vào nữa. Khi anh nói hết ra cho em, anh thở dài, anh thấy nhẹ nhàng vì việc giấu em cũng đủ làm anh thấy mệt mỏi. Em không giận anh, không thấy ghét anh, thấy thương anh nhiều hơn, em cũng không biết sao lại thế.
Rồi mọi thứ bắt đầu thay đổi, em vay mẹ đẻ một số tiền để cho anh trả bớt nợ, nhưng rồi cũng chỉ là muối bỏ bể, rồi vàng ngày cưới cũng bán, xe máy của em cũng bán, đến cả điện thoại anh mua tặng em cũng ra đi. Em khóc lóc hàng đêm, em hỏi anh vì sao lại lấy em, vì sao lại khiến em có cuộc sống thế này. Em bụng mang dạ chửa, đi làm kiếm được đồng nào rồi cũng lại đưa anh để anh đi trả lãi. Anh hỏi em có hối hận vì lấy anh không, có chứ, e có hối hận chứ, nhưng em biết anh thương em lắm, những lúc bạn bè em rủ em đi chơi, anh đều đưa tiền bảo em đi đi. Uống cốc nước cả trăm nghìn, em lại nghĩ đến anh chỉ dám uống cốc trà đá vỉa hè rồi lại cuống cuồng đi xoay tiền trả nợ. Con người ai chẳng có lúc sai lầm, nhưng sai lầm của anh lớn quá, nó vượt xa khả năng của anh quá. Có những hôm trong người em chỉ có một trăm nghìn mà phải chia đôi cho anh một nửa để anh không phải bỏ bữa trưa, em đi làm mà phải chui vào nhà vệ sinh khóc cho đỡ tủi. Vừa thương chồng, cũng vừa thương bản thân mình, thương đứa con trong bụng.
Em thương lượng với anh việc em sẽ nói với gia đình, để mọi người giúp. Anh nói sẽ chẳng ai giúp anh đâu, em không nghe, em gọi điện nói với bố mẹ, nói với anh trai anh. Và rồi em hiểu là con đường này, sẽ chỉ có em và anh bước qua, không ai có thể giúp mình cả.Trong tay hai vợ chồng chẳng có gì, nhà cũng đặt sổ đỏ, công việc ổn định nhưng cũng không là gì so với khoản nợ đang ngày một tăng. Và đứa con đầu lòng sắp ra đời. Em chưa bao giờ nghĩ cuộc đời em sẽ có ngày thế này, em không dám trách anh, em chẳng biết trách ai, em đổ lỗi cho số phận. Điều an ủi em duy nhất chính là tình yêu của anh, lúc nào cũng yêu thương em, quan tâm em từng tí một.
Câu chuyện này chưa có một cái kết, vì đây là điều em đang phải trải qua, em không biết rồi chuyện gì sẽ đến. Một cái kết có hậu ư, quá xa xỉ. Hay một cái kết đau khổ cho cả em, anh và con, em không dám nghĩ đến. Nhưng em yêu anh, yêu gia đình nhỏ bé của em, nên diều gì em cũng có thể làm. Em, từ một đứa con gái sống trong vòng tay nuông chiều của bố mẹ, tưởng như không cần phải lớn, vậy mà giờ đây em cảm thấy giống như em đã đi qua cả một cuộc đời…”
Theo Xinhxinh
Chồng nghĩ tôi lấy anh chỉ để lấp vào chỗ trống
Chồng không tin vào tình yêu tôi dành cho anh và cho rằng tôi lấy anh chỉ để quên được người cũ...
Chồng cho rằng tôi lấy anh chỉ để quên đi người cũ (Ảnh minh họa)
Tôi và chồng cùng học đại học, anh yêu tôi ngay từ năm chúng tôi là sinh viên năm thứ nhất, nhưng ngày ấy tôi lại không có tình cảm với anh. Người tôi yêu là một người khác, cũng học cùng lớp với chúng tôi.
Ngày ấy, tình yêu của chúng tôi đẹp và là niềm khao khát của tất cả những sinh viên trong lớp. Biết tôi đã có người yêu, nhưng chồng tôi vẫn không bỏ ý định theo đuổi tôi, anh vẫn tặng hoa và quà cho tôi vào các ngày lễ, dù anh biết tôi chẳng yêu anh và chẳng thích thú gì nhận những món quà đó. Nhưng anh vẫn theo đuổi và âm thầm dõi theo từng bước chân của tôi.
Rồi tình yêu của chúng tôi rạn nứt, chúng tôi chia tay nhau khi tốt nghiệp đại học. Biết tôi chia tay người yêu, chồng tôi "tấn công" mạnh và tôi đồng ý yêu anh, nhưng ban đầu chỉ là lấp chỗ trống, rồi sau đó tôi nhận ra tình yêu chân thành của chồng mình, và dành hết tình yêu cho anh. Chúng tôi cưới nhau sau đó 2 năm. Và đến nay, chúng tôi đã có 3 năm sau đám cưới, có với nhau một đứa con.
Nhưng trong suốt thời gian yêu nhau và sau đám cưới, chưa lúc nào chồng tôi hết ghen với quá khứ của tôi. Lúc nào anh cũng cho rằng tôi yêu anh chỉ để "lấp chỗ trống", chứ tôi chưa bao giờ quên người cũ. Anh còn nghi ngờ tôi và người cũ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dù chuyện đó không xảy ra và mặc cho tôi giải thích như thế nào thì anh vẫn không bao giờ tin tưởng vợ mình.
Anh bắt tôi chứng minh điều mình nói bằng cách bắt tôi vứt bỏ tất cả những kỷ niệm về người cũ, từ những kỷ vật người cũ tặng tôi từ hồi còn yêu, hay những bức ảnh chụp chung của tôi và người cũ, rồi cả những bức ảnh chúng tôi chụp chung với các bạn trong lớp, trong đó có cả chồng tôi, nhưng anh cũng bắt tôi bỏ bằng hết.
Anh muốn xóa hết những gì liên quan đến người cũ trong suy nghĩ và trái tim của tôi. Tôi cũng đã làm tất cả theo yêu cầu của chồng, không giữ lại thứ gì, nhưng tất cả vẫn chưa đủ chứng minh để chồng tôi tin rằng giữa tôi và người cũ không còn liên lạc gì với nhau.
Thỉnh thoảng trong những câu chuyện vui giữa hai vợ chồng, hay bất chợt anh lại hỏi tôi về người cũ, và bắt tôi phải trả lời có còn yêu, còn nhớ đến người ấy hay không?. Có bao giờ hối hận khi lấy anh làm chồng hay không. Có một lần tôi nhận được tin nhắn chúc mừng từ số máy lạ vào ngày 20/10, chồng tôi cứ tra hỏi bằng được đó là ai, tôi nói không biết đó là ai vì không có tên, nhưng chồng vẫn không tin và cho rằng đó là người cũ của tôi. Chồng tôi còn nói tôi và người cũ vẫn thường nhắn tin, và hẹn hò với nhau sau lưng anh.
Tôi đã giải thích với chồng rất nhiều lần, nhưng dường như anh vẫn không bao giờ tin, tôi cũng chẳng biết mình phải chứng minh như thế nào để anh tin nữa. Tôi phải làm gì để chồng không còn nghi ngờ tôi và để những nghi ngờ đó không ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình tôi.
Theo Giadinh.net
Nếu quá khổ, hãy bỏ chồng... "Thôi chị ạ, nếu khổ quá thì ly hôn chị ạ. Cố gắng làm gì với người đàn ông như thế? Ly hôn chính là giải thoát cho mình". Thương chị nhưng không biết làm gì cho chị, mỗi ngày gặp chị, tôi chỉ đưa cho chị những lời khuyên và động viên chị cố gắng. Tất nhiên, tôi không thể cổ xúy...