Lâu rồi không nói tiếng yêu
Lâu lâu không nói em yêu anh, bởi em nghĩ tiếng yêu cần thốt ra từ trái tim chứ không phải chỉ từ cái miệng. Yêu nghĩa là khi em ôm anh thật chặt. Em thích nấu nướng để được nhìn anh ăn ngon lành, những lúc đó mắt em long lanh và miệng thì tủm tỉm.
Không biết người khác thế nào còn sở thích của em chỉ là được nhìn thấy anh cười. Khi tan ca hai đứa gặp nhau, hôm nào em cũng có tin vui cho anh, thậm chí là tin “Vui quá, hôm nay chẳng có tin buồn nào”.
Yêu là khi em nhớ anh bất kể ngày đêm, là những khi dù giận lắm, em vẫn tự trào phúng, quẳng lên trang cá nhân câu “Nhà có ba viên kim cương, đang cần thanh lý viên lớn nhất, can tội…” để tìm sự trêu đùa, động viên của bạn bè, để nhờ họ kéo tinh thần của mình lên.
Yêu là khi mỗi sáng em nấu xôi hoặc phở ngon, anh lại ăn nhiệt tình rồi hẹn “Khi nào mình thất nghiệp hoặc về hưu sẽ mở quán ăn sáng nhé”.
Yêu chính là lúc em vẫn thức cho dù anh về muộn, để mở cổng, bật điện, để chuẩn bị sẵn áo quần, nước nôi cho anh tắm táp. Cả những lúc em nói rằng em nhớ anh. Em tặng anh một món quà nhỏ thay lời muốn nói. Em rủ anh đi dạo và nắm tay anh, làm gì em cũng nghĩ đến anh đầu tiên…
Video đang HOT
Và anh cũng thế, anh không hay nói yêu, mà chỉ cẩn thận giúp em xem xe máy đã đến số km cần thay dầu hoặc ắc quy chưa. Anh đi làm về trong cơn mưa lạnh lút thút, vẫn không quên qua mua bỉm, sữa cho con. Anh đảm đang bón bột cho con, miệng loa loa như cái còi để thu hút sự chú ý của nó. Em bỗng ghen tị với các con khi chúng có người bố như thế.
Cứ xong chương trình thời sự trên ti vi là lại thấy anh tự giác vừa ôm đứa nhỏ, vừa dạy thằng lớn học bài, cho em làm việc. Chế độ nuôi con thơ nên em được giảm thời gian làm việc ở cơ quan, song khi nhiều việc vẫn phải mang về làm và anh không ngại chia sẻ, giúp em hoàn thành điều đó.
Còn gì ý nghĩa hơn việc chồng luôn cố gắng “giải phóng sức lao động” cho vợ, thật lòng anh khiến em cảm động vô cùng. Em biết đó là may mắn của mình, chính vì vậy em luôn trăn trở, tự hỏi làm sao để đáp lại tấm thịnh tình này.
Em vốn giản dị, chỉ tiểu tiết như mua được món đồ ưng ý, một lãng hoa tươi vừa tự cắm, hay nghe tin ai đó mới “mẹ tròn con vuông”… cũng khiến em hứng khởi suốt cả ngày. Nhỏ vậy thôi mà em còn ghi nhớ nữa là những thứ lớn lao. Cứ tích cóp dần như vậy, để cảm thấy xung quanh mình sao toàn niềm vui, để rồi sẽ truyền cảm xúc tích cực ấy sang người bạn đời.
Thế nên em luôn thấy hài lòng với những lời yêu mang ẩn ý sâu thẳm. Bởi thực ra, tiếng yêu lả lướt như phím đàn du dương ngày nào, giờ đã vụt biến thành hành động. Để vợ chồng cùng san sẻ, cảm thông với nhau, mong luôn cứng tay chèo.
Theo Dantri
Trăn trở vì tôi và người yêu không môn đăng hộ đối
Gia đình tôi có công ty riêng, thuộc hàng khá giả. Ba mẹ anh đi buôn bán khắp nơi, không ổn định một chỗ.
Tôi năm nay 22 tuổi, tự chủ về mặt tài chính từ năm 20, vẫn ở chung với ba mẹ và đang làm riêng sau 2 năm đi làm thuê. Anh hơn tôi 6 tuổi, công việc ổn định, lương anh không thuộc vào diện cao nhưng cũng đủ để chi trả các khoản sinh hoạt của mình và tiêu xài. Anh không phải dân Sài Gòn nên vẫn ở nhà trọ. Chúng tôi yêu nhau hơn một năm rưỡi.
Ảnh minh họa: MM
Vì anh cũng lớn tuổi nên tôi và anh có nghĩ đến việc tiến tới hôn nhân, vấn đề tôi gặp phải là chuyện muôn thuở của ông bà "Môn đăng hộ đối". Gia đình tôi có công ty riêng, thuộc hàng khá giả, dòng họ tôi có tiếng nên ba mẹ rất trọng sĩ diện, e dè người nói ra nói vào. Ba mẹ anh đi buôn bán khắp nơi, không ổn định một chỗ, vài ba tháng mới về nhà một lần, thu nhập cũng không cao nên không dư nhiều để xây nhà.
Tôi đã vài lần xuống nhà anh chơi. Ba mẹ anh rất quý tôi, tôi cũng quý hai bác. Ba mẹ anh là dân buôn bán nhưng rất hiền hòa, gia đình nề nếp. Mỗi khi về chơi, tôi đều cảm thấy rất thoải mái, không gượng ép, luôn có cảm giác như gia đình thứ hai với những bữa cơm tràn ngập tiếng cười nói. Anh là con một nên được hưởng trọn sự giáo dục từ ba mẹ, điều đó một phần khiến tôi cảm thấy mình may mắn khi gặp được anh.
Tôi quý ba mẹ anh vô cùng, thường liên lạc với mẹ anh nói những câu chuyện hằng ngày. Chưa bao giờ mẹ hay ba anh đặt áp lực cho tôi về chuyện cưới xin dù tôi biết anh là con một nên hai bác rất nôn nóng, với lại anh cũng lớn tuổi rồi. Tôi hiểu chuyện nên tự lấy đó làm áp lực cho mình. Đôi khi cảm thấy bế tắc tôi đành không nghĩ tới nữa, yêu nhau được ngày nào hay ngày đó. Nhưng vấn đề không nằm ở tôi mà nằm ở gia đình tôi.
Tôi chưa dẫn anh về giới thiệu ba mẹ một cách chính thức nhưng gia đình có gặp qua anh với danh nghĩa là bạn tôi. Biết tính ba mẹ, khi tôi dẫn về mọi chuyện sẽ rối tung lên, sẽ không thể tự do hẹn hò, gặp anh như bây giờ nữa. Tôi biết khi đó áp lực rất lớn sẽ đổ lên đầu mình. Tôi nghĩ nhiều lắm, biết việc gia đình tôi khá giả cũng phần nào tạo sự tự ti nơi anh dù anh không nói. Tôi lại nghĩ nếu có thể thuyết phục được ba mẹ, liệu anh có can đảm đạp lên dư luận để sống hạnh phúc với tôi không? Tôi sợ ban đầu có thể anh chống chọi được, nhưng sống chung với lũ lâu ngày anh cũng kiệt sức. Tôi cũng sợ anh vì mệt mỏi mà thay đổi tính tình khi về sống với tôi, lúc đó hạnh phúc gia đình lại bấp bênh.
Tôi làm nghệ thuật nên thu nhập không ổn định, được mùa kiếm kha khá, không được mùa cũng "đói" lắm. Tôi lại mới ra làm riêng, đang trên đà gây dựng thương hiệu nên có bao nhiêu tiền tôi đổ vào đầu tư cho sự nghiệp, chẳng dư gì nhiều. Lương anh cũng không dư nên nhiều lúc tôi muốn tiết kiệm để xoay chuyển tình thế bên nhà anh nhưng thiệt tình cũng khó quá. Tôi trăn trở và mệt mỏi lắm. Anh cố gắng vì tôi nhiều, vừa đi làm vừa học cao học. Anh nói nếu có bằng cao học, khi đứng cạnh tôi, người ta cũng không nhìn nhiều vào gia cảnh của anh. Tôi yêu anh ở điều đó.
Với tôi, anh là người chín chắn, suy nghĩ sâu, cho tôi cảm giác an tâm và tin tưởng, thoải mái và an toàn tuyệt đối khi ở cạnh nên tôi chẳng phải đắn đo suy nghĩ nhiều về chuyện bước chung đường với anh trong tương lai, chỉ là vấn đề gia cảnh hai bên khiến tôi mệt mỏi. Tôi không sợ dư luận, chỉ sợ tâm lý anh không vững khi về với mình, tôi sợ ba mẹ buồn phiền.
Đọc nhiều tâm sự của mọi người trên diễn đàn, tôi cảm thấy điều quý giá nhất chỉ cần vợ chồng sống hạnh phúc với nhau thì chuyện gì cũng vượt qua được, mặc dù không phủ nhận và thẳng thắn mà nói vợ chồng hạnh phúc cũng phải cần đến tiền. Tôi và anh với tính cách tự lập, không sống dựa vào gia đình nên chuyện gia cảnh hai bên không ảnh hưởng đến chúng tôi. Tôi chỉ cần mình gặp đúng người đàn ông của cuộc đời, vậy là đủ; nhưng còn anh, liệu thời gian có làm anh thay đổi không? Đàn ông trọng sĩ diện lắm, họ cũng không giỏi phớt lờ những gì người ngoài nói ra nói vào. Tôi chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
Theo VNE
Bộ trưởng Thăng: "Tôi cũng trăn trở nếu bấm nút cho sân bay Long Thành" "Tổng dự toán cho sân bay Long Thành tới gần 8 tỷ USD, dù thực tế nhà nước chỉ lo việc giải phóng mặt bằng, dự kiến khoảng 24.000 tỷ đồng, nhưng cũng rất lớn. Dự án đưa ra lúc này là... không thuận" - Bộ trưởng GTVT Đinh La Thăng nói. Không bỏ qua một câu hỏi nào của báo giới về...