Lau giày “tiễn” chồng đi… ngoại tình
Cô càng thấy cay đắng gấp bội khi thấy mình là kẻ ngu ngốc nhất trên đời khi sáng nay vừa lau giày sáng bóng cho chồng…
Tuấn yêu Lê, nhưng anh chưa bao giờ thôi cay cú bởi việc Lê đã không còn trinh trắng nữa khi đến với mình. Dẫu vậy, vì tình cảm dành cho Lê quá sâu đậm, nên cuối cùng Tuấn vẫn quyết định làm đám cưới với Lê, dặn lòng chấp nhận khiếm khuyết của người mình yêu và cố quên đi tất cả.
Nhưng lý trí nói vậy, còn cảm xúc của Tuấn thì chẳng dễ dàng được thế. Mỗi khi đến cuộc ái ân, Tuấn đều bị ám ảnh bởi suy nghĩ có người đàn ông khác cũng từng làm như thế này với vợ mình, hay tưởng tượng ra cảnh Lê đã từng chiều chuộng người khác ra sao. Để rồi khiến Tuấn phải đau đớn đẩy vợ ra, hoặc tức tối lao vào Lê như một con thú hoang, khiến Lê đau đớn cắn chặt môi chịu đựng.
Nhưng thường sau khi tỉnh táo, Tuấn lại thấy có lỗi với vợ mình. Anh lặng lẽ chăm sóc, bù đắp cho vợ và trách mình quá nhỏ nhen, ích kỷ. Vậy nên cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ cứ như biểu đồ hình sin lúc thăng lúc trầm không ngừng, kiểu như buổi ngày đang nắng ấm, tối về lại đón bão hay đêm nay đang giận nhau điên người, sáng mai đã lại cười nói vui vẻ, thấy yêu nhau ngập tràn. Mọi chuyện cứ như vậy trôi đi, dần dần Lê nhận ra Tuấn cũng đã bớt cộc cằn hơn xưa. Chuyện vợ chồng không còn là những trận đòn, nhiếc móc hay đay nghiến về quá khứ nữa.
Đặc thù công việc của Tuấn là đi làm ca, nên có những đêm Lê không đợi được chồng, bèn phải đi ngủ trước. Tuấn thi thoảng về nhà lúc 3h sáng, sau khi hết ca trực của mình, lại sẵn đang tỉnh, không buồn ngủ nên anh thường chơi game đến sáng, đợi vợ thức dậy đi làm. Lê đi làm rồi, Tuấn ở nhà lại chui vào chăn nằm ngủ, và đợi vợ đến chiều. Chính vì thời gian biểu không khớp với nhau, nên chuyện vợ chồng dạo gần đây có chút thưa thớt dần đi.
Rồi Tuấn thông báo với Lê chuyện sẽ về dự đám cưới của anh Dũng, một người bạn thân đang làm kỹ sư ở quê vào cuối tuần này. Tuấn bảo Lê sắm cho anh một cái áo sơ mi mới, rồi lôi dây chuyền mạ vàng to đùng từ lâu cất trong hộc bàn ra để diện cho oách. Lê thấy chồng mình xúng xính thì trêu đùa: “Khiếp, chồng đi đám cưới còn điệu đà hơn cả em.” Tuấn cười đáp:”Lâu không gặp nhau, anh phải cho bọn nó thấy mình vẫn phong độ chứ!” Đến sáng sớm ngày Tuấn lên xe về quê cách Hà Nội 100 cây số, Lê thấy đôi giày của chồng hơi bẩn một chút, còn tự tay lau cho sáng bóng lên, hãnh diện nhìn chồng chỉn chu bước ra khỏi nhà.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Chủ Nht vắng chồng, Lê buồn buồn bật máy tính của chồng lên chơi, thấy skype của chồng tự nhiên đăng nhập. Lê bất ngờ vì không biết lâu nay Tuấn cũng dùng phần mềm này để chat với ai, trong khi chẳng bao giờ hỏi địa chỉ của vợ để add thêm. Lê vì hay mang laptop của công ty về dùng riêng nên chẳng mấy khi đụng vào máy tính của chồng. Tò mò, Lê lần danh sách trò chuyện, thấy chỉ có vài người trong đó, đặc biệt nhất là một địa chỉ được Tuấn lưu trịnh trọng là “Em”. Lê kéo rê chuột theo dõi những cuộc đối thoại từ trước giữa Tuấn và người này thì như chết sững khi phát hiện sự thật trong đó.
Họ đã bắt đầu làm quen, nói chuyện thường xuyên với nhau được gần một tháng nay. Tuấn nhận mình là một chàng trai chưa vợ, đang làm việc ở Hà Nội. Cô gái là sinh viên năm nhất, tóc dài thướt tha, ngây thơ, chưa yêu lần nào và còn trong trắng. Thì ra những lúc Lê đi làm, Tuấn ở nhà lại vào mạng tâm sự với nàng người yêu trong mộng của mình, hay những nửa đêm khi vợ đang ngủ say, Tuấn lại lấy lý do đang chơi game để tiếp chuyện bạn gái đang thức đêm học ôn thi.
Đọc những câu tán tỉnh của Tuấn dành cho cô gái đó mà Lê như muốn phát điên. Cô thấy tởm lợm cái hình ảnh một chàng trai có học thức, chín chắn, đáng tin và quan tâm chân thành đến người mình yêu mà Tuấn sắm vai vào khi tán tỉnh cô gái kia. Trái tim Lê còn thêm quặn thắt khi nhớ lại giọng điệu ấy cũng đã từng khiến mình xiêu lòng, và cay đắng cho rằng tình cảm Tuấn dành cho mình là hoàn toàn giả dối. Cô lao vào đọc thêm và phát hiện ra ngày hôm nay là cuộc gặp mặt đầu tiên giữa Tuấn và cô gái trên mạng đó.
Lê cầm lấy điện thoại gọi điện cho Tuấn, thấy tắt máy. Lê nhớ ra là điện thoại của Tuấn dạo gần đây cũng thỉnh thoảng không liên lạc được, khi Lê hỏi thì Tuấn bảo tắt máy để ngủ cho ngon giấc. Thì ra là Tuấn dùng thêm một số điện thoại khác để liên lạc riêng với nhân tình của mình. Lê như phát điên khi không biết làm thế nào để ngăn chồng mình lại được. Cô nóng lòng, lo lắng, đau khổ tưởng tượng ra cảnh Tuấn đang ngồi bên cạnh cô gái kia và không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cô càng thấy cay đắng gấp bội khi thấy mình là kẻ ngu ngốc nhất trên đời, tự tay sắm sửa, lau giày, tiễn chồng đi ngoại tình…
Ảnh minh họa
Khoảng ba tiếng sau thì Tuấn mới có mặt ở nhà. Bước vào, anh thấy vợ mình đang ngồi rũ rượi trong góc phòng, khóc tưởng chừng muốn ngất đi được, trừng mắt nhìn anh. Tuấn hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lê lúc này đã bình tĩnh hơn so với lúc phát hiện ra sự thật rất nhiều, bình thản hỏi chồng: “Tại sao?”. Tuấn lao vào ôm ấp, xin lỗi Lê, cầu xin được tha thứ, nói rằng anh chưa làm điều gì sai cả, chưa đi quá giới hạn. Nhưng Lê trống rỗng, chỉ lặp đi lặp lại một câu hỏi:”Tại sao? Tại sao?” rồi dùng hết sức đẩy Tuấn ra.
Cuối cùng, Tuấn đành phải lí nhí nói ra lý do khởi nguồn của mọi chuyện: “Vì anh không cam tâm khi chưa được trở thành lần đầu của người con gái nào cả. Anh cũng hận em vì đã dâng hiến cho thằng đó. Anh định sẽ cắt đứt hoàn toàn liên lạc với cô ta sau khi xong việc. Nhưng anh thề, là anh chưa làm được gì cả…” Lê chua chát, bất giác nhếch mép cười mỉa mai cái sự đời, cười cho số phận nghiệt ngã của mình rồi hoàn toàn chìm vào câm lặng. Cô đã tưởng tượng mình sẽ cấu xé người đàn ông trước mặt nếu gặp lại, nhưng sao bây giờ, đôi tay cô cứng đờ, không muốn hơn thua gì nữa…
Theo Linhlinh/Afamily
Sững sờ trước bản di chúc của mẹ nuôi và số tiền anh nuôi cho
Trước khi mất, mẹ nuôi đã để lại di chúc cho tôi căn nhà. Anh trai nuôi cũng vui vẻ đồng ý và còn cho tôi thêm 5000 Euro làm vốn.
Mẹ bỏ tôi ở lại một mình trốn sang Campuchia sau khi vỡ nợ vì cờ bạc. Tôi cũng sợ hãi, xấu hổ mà bỏ học, tìm một nơi ẩn náu để thoát khỏi vòng vây của những chủ nợ. Thậm chí có lần tôi còn phải ăn quỵt của thằng bé bán bánh bao, chỉ vì không có một đồng trong túi.
Ngôi nhà của mẹ con tôi đã bị niêm phong, tôi chẳng có chỗ để ở, chỉ biết lang thang nay nương nhờ nhà này một vài ngày, mai mặt dày tới ở nhờ nhà khác. Cho tới năm 18 tuổi thì tôi bỏ lên thành phố sống vất vưởng làm tạp vụ, rửa bát ở một quán ăn nhỏ và thuê trọ ở gần chỗ làm.
Đó là những ngày tháng đau khổ không bao giờ có thể nguôi quên trong cuộc đời tôi. Tôi cắt đứt mọi mối liên hệ với người quen, bạn bè. Kiếm được vài chục nghìn tôi lại ra quán net tìm bạn chat. Bạn chat ảo nên tôi thoải mái trút hết câu chuyện mình đang gặp phải mà không xấu hổ. Mục đích của tôi chỉ là để giải thoát khỏi nỗi trầm uất. Câu chuyện quá nặng nề, nếu không nói ra được tôi sợ mình sẽ phát điên hoặc làm những việc dại dột.
22 tuổi, tôi không nghề nghiệp, không tiền bạc, sống cùng cực và hứng chịu bao nỗi tổn thương mẹ gây ra. Sao mẹ đối xử với đứa con gái duy nhất của mình như vậy? Sao cuộc đời lại sớm nghiệt ngã với tôi? Làm sao tôi thoát khỏi mặc cảm này để sống tiếp như một người bình thường? Sao mẹ phá hủy tương lai tôi thế này?
Vợ chồng tôi ở với bố mẹ nuôi, chăm sóc ông bà không khác gì ruột thịt. (Ảnh minh họa)
Một đêm tôi chợt tỉnh giấc bởi tiếng kêu cứu của bà chủ nhà. Chồng bà bị ngã, cần đưa vào viện cấp cứu. Ngôi nhà lâu nay chỉ hai ông bà với nhau, anh con trai đang làm ăn ở Đức. Tôi cùng với bà xoay xở mọi việc, đưa ông vào viện, chạy ra chạy vào thay bà trông ông và trao đổi với bác sĩ bệnh tình, cách chăm sóc bệnh nhân. Sau mấy ngày vạ vật ở bệnh viện, tôi trở về phòng trọ và lăn ra ngủ thiếp đi. Lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ không mộng mị, không lo âu, không căng thẳng.
Rồi tôi được ông bà chủ nhà thuê làm giúp việc. Đó là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời tôi. Tôi chăm sóc hai ông bà không khác gì ông bà nội của mình, và cũng được ông bà hết mực thương yêu.
Có lẽ đến lúc này thần may mắn mới mỉm cười với tôi, sau khi anh con trai của bà chủ đưa gia đình nhỏ về nước thăm bố mẹ đã nhận tôi làm em gái. Anh ở lại Việt Nam 2 tháng và tâm sự với tôi rằng, anh cảm ơn tôi đã chăm sóc bố mẹ anh. Anh hy vọng tôi có thể mãi mãi ở bên cạnh và coi ông bà như bố mẹ đẻ. Tôi đã nghẹn ngào nước mắt gật đầu đồng ý và quỳ xuống lạy bố mẹ nuôi.
4 năm sau, dưới sự hợp tác của mẹ nuôi, tôi lấy chồng. Chồng tôi là thợ xây dựng, nhưng anh rất tốt và thật thà. Anh và tôi ở cùng bố mẹ nuôi và chăm lo cho ông bà không khác gì ruột thịt trong nhà.
Vợ chồng tôi sững sờ trước bản di chúc của mẹ nuôi và số tiền anh nuôi cho. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi ở với bố mẹ nuôi gần 10 năm thì ông đột ngột ra đi vì tai biến. Nửa năm sau, mẹ nuôi cũng qua đời trong sự tiếc nuối của vợ chồng tôi và anh trai. Trước khi mất, mẹ nuôi đã để lại di chúc cho tôi căn nhà. Anh trai cũng vui vẻ đồng ý và còn cho tôi thêm 5000 Euro làm vốn. Anh nói sau này sẽ ít về quê, hy vọng tôi hương khói cho bố mẹ. Vợ chồng tôi sững sờ trước bản di chúc của mẹ nuôi và số tiền anh nuôi cho. Thực sự tôi nợ họ quá nhiều và cả đời chẳng thể trả nổi. Tôi vừa khóc vừa chắp tay thề với anh rằng tôi sẽ chăm lo phần mộ ông bà thật tốt.
Thế nhưng, sau khi bố mẹ nuôi qua đời được 1 năm, mẹ ruột của tôi bất ngờ xuất hiện. Tôi không biết vì sao bà hỏi thăm ra được địa chỉ và tình hình hiện tại của tôi. Bà đến nhà cầu xin tôi cho bà 200 triệu trả nợ. Đây là số tiền quá lớn vợ chồng tôi không thể đáp ứng.
Vậy là mẹ ruột ở lại nhà tôi như người ăn vạ. Mẹ bảo chỉ có mình tôi, tôi không cứu mẹ thì ai cứu? Là mẹ ruột, tôi cũng không nỡ đuổi bà ra đường. Nhưng nhà tôi ngày nào cũng sống trong lo âu vì sợ người đến đòi nợ. Giờ tôi biết xử lý chuyện này ra sao đây? Chẳng lẽ dốc hết vốn liếng ra đưa cho mẹ để bà ra đi? Như vậy thì sau này liệu bà có tìm đến nữa không?
Theo Afamily
Chết điếng với sự dàn xếp của mẹ vợ Khương đau đớn nhận ra rằng chính mẹ vợ của mình đã âm thầm dàn xếp để vợ anh và gã đàn ông kia thân mật ngay trong phòng ngủ của vợ chồng mình... ngày Loan đưa Khương, bạn trai của mình về giới thiệu với gia đình, mẹ cô đã phản đối quyết liệt. Bà tuyên bố xanh rờn rằng anh ta...