Lập nghiệp phương xa, ngày trở về thì khóc nghẹn khi phát hiện người con gái…
Tôi đa ôm môi hân đôi vơi ngươi con gai đo suôt nhưng 6 năm rong ra chi vi trươc khi lâp nghiêp thanh công tôi bi em đoi chia tay phu phang.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra trong gia đinh nha ngheo, đung rôi, ngheo tư be nên tôi cung thâu hiêu cai canh ngheo đoi no khô lăm chư. Tôi đa sông mai cuôc sông như thê. Gia đinh em, ngươi con gai ma tôi yêu cung không kha khâm gi hơn tôi ca. Nha em cung không đươc kha gia gi cho cam. Gia đinh em cung ngheo kho. Hai chung tôi yêu nhau tư ngay con ngheo nhât, thê nên ca hai mơi bên nhau, hoc tâp cho nên ngươi.
Cô găng hoc, chung tôi đêu đô đai hoc vơi sô điêm cao. Hoc hanh chăm chi, bô me cung gông minh lên cho hai đưa đươc đi hoc, đươc co cơ hôi đê phat triên va thoat canh ngheo kho. Yêu nhau tư khi con ơ quê, nên lên thanh phô sông vơi nhưng con ngươi xa la. Vây nên hai đưa cang thương nhau va đum boc nhau hơn bao giơ hêt.
Nêu moi chuyên cư thê thi co le đa khac. 4 năm đai hoc khô cưc cung trôi qua. Anh vơi cô co đươc môt cuôc sông hoan toan khac. Ca hai cung ra trương, trong khi cô đa xin đươc lam tai môt văn phong nho vơi công viêc kê toan thi anh vân đang thât nghiêp chưa co viêc du đa ca 3 thang trôi qua.
Thơi gian đo, đôt ngôt cô trơ nên kho tinh vơi anh, cô thay đôi nhiêu lăm. Bât kê vê tinh cach hay ca cach ăn măc khiên anh vô cung buôn. Cô khoc, không noi nhiêu nhưng noi môt câu khiên ca trai tim cô va trai tim anh đêu tan nat.
(Anh minh hoa)
Cô nhơ ro lăm, chiêu hôm đo la ngay ki niêm 4 năm hai đưa quen va yêu nhau. Cô vơi anh co môt bưa ăn nho nho tai môt nha hang, goi vây thôi no cung binh dân ây ma. Ho cung ăn môt nôi lâu thai va cô băt đâu nhăc nhơ:
- Anh không đinh kiêm viêc đi a?
Video đang HOT
- Anh co kiêm ma, anh vân chưa tim đươc viêc ưng y.
- Anh đinh cư thê a? Viêc thi phai lam dân rôi mơi quen đươc chư.
- Anh biêt thê. Nhưng minh mât công tim viêc rôi ma…
- Thôi đi, anh lươi thôi.
- Sao em lai noi vơi anh vây. Anh vân rât cô găng ma.
- Noi cai gi, tôi không thê ơ bên môt ngươi ngay ca viêc lam cung không co đươc.
- Nhưng anh vân đang tim đo thôi. Sao nay em la vây?
- La cai nôi gi. Noi đên thê ma con không hiêu a? Minh chia tay đi, em chan lăm rôi.
- Em ghet anh đên thê sao?
- Không phai ghet ma chan ngan. Đên khi nao anh mơi giau co đươc như ngươi ta?
- Anh…
- Đưng co hưa hen gi khi ma không lam đươc. Chia tay đi cho em con quen ngươi khac, chư ngheo hen như anh em hêt chiu nôi rôi.
- Em… em nơ đôi xư vơi anh như vây sao?
- Nơ, nơ a? Thê 4 năm qua anh đa cho tôi đươc cai gi. Đưng bao giơ tim tôi nưa.
Cô bo đi, măc anh ngôi lai. Ra khoi đo cô mơi khoc. Cô chăng biêt minh nên lam gi ngoai cach đo. Sau đo anh cung bo đi, anh rơi thu đô nay vao trong Sai Gon, môt nơi thât xa cô đê lâp nghiêp. Nhưng ngay đâu tiên vât va va đoi khô khiên anh cang nhơ cô quay quăt. Dâu vây nhưng cô vân không cô liên lac vơi anh. Măc nhiên cô không môt lân liên lac vơi anh ca. Ngoai cai ngay cua 5 năm vê trươc, anh bo đi 1 năm, cô chi nhăn tin cho anh đung môt tin nhăn răng: “Em yêu anh”.
Sư thu hân trong anh vân con, anh cươi nhat không đap tra lai. Bơi anh nghi cô bi ai đo bo rơi. Anh cô găng quên cô băng moi cach. 6 năm phân đâu, anh trơ thanh ngươi đan ông thanh đat trong môt thanh phô khac ma không hê co cô.
Ngay trơ vê tim cô, anh không phai tim lai ngươi con gai minh yêu thương. Anh trơ vê chi đê tim cô va cho cô thây răng cô đa sai khi bo anh. Chưng minh cho cô thây răng cô đa pham phai sai lâm đên thê nao khi rơi bo anh.
Vây ma, ngay anh vê anh chăng con tim thây cô nưa. Bô me cô dăt anh đên ngôi mô đa xanh co. Cô ra đi bơi căn bênh ung thư cach đây đa 5 năm. Cai ngay cô nhăn cho anh tin nhăn yêu anh đo cung chinh la tin nhăn cuôi cung cô gưi lai nơi thê gian nay. Anh quy gôi xuông, nươc măt băt đâu rơi. Đên giơ anh mơi hiêu đươc, hoa ra chưa khi nao anh hêt yêu cô ca. Ngay ca giơ phut nay, nơi ma hai con ngươi ây chăng co thê cham vao nhau nưa. Cô ra đi khi con qua tre, anh đau xot vô cung khi phat hiên minh mơi la ngươi sai, nhưng ngay cô cân anh nhât thi anh lai không thê ơ bên cô đươc. Anh đa ôm hân môt ngươi con gai suôt 6 năm rong ra va cô ây đa năm lai nơi nghia trang tư tân khi nao.
Theo blogtamsu
Tôi có nên hủy bỏ đám cưới vì một người mới xuất hiện trong đời mình?
Tôi sắp cưới vợ, mọi thứ đã chuẩn bị gần như hoàn tất. Một cuộc hôn nhân công bằng mà nói vì tình yêu thì không hẳn đúng, không có tình cảm thì lại sai. Nói chung ở tuổi ngoài ba mươi như tôi, cũng chẳng còn đủ mơ mộng để nghĩ quá nhiều thứ ngoài việc phải ổn định gia đình. Nhưng đúng lúc này thì cô ấy lại xuất hiện.
Ảnh minh hoạ
Cách đây năm năm, trong chuyến đi nghỉ ở Nha Trang tôi đã gặp một cô gái. Cô ấy tuổi chỉ chừng đôi mươi, cực kì xinh đẹp. Cô ấy lang thang ngoài bờ biển, trong tình trạng say say tỉnh tỉnh vì rượu. Và khi đi vấp phải tôi, cô ấy cứ ôm chầm lấy tôi mà khóc, rồi cứ thế nhất định không buông. Đêm khuya, biển lạnh, tôi vẫn không cách nào gỡ cô ấy ra khỏi, trong khi cô ấy sau khi khóc chán chê có vẻ như đang thiu thiu ngủ. Cực chẳng đã tôi đành đưa cô ấy về phòng mình.
Trong suốt thời gian cô ấy ngủ, tôi ngồi ngắm nhìn người con gái xa lại, tự hỏi có chuyện gì đang khiến cô ấy đớn đau đến vậy. Chuyện gia đình hay tình yêu? Ngoài cái giọng nói miền Bắc kia, tôi không biết gì về cô ấy. Nhưng thôi kệ, cứ để cô ấy ngủ.
Nửa đêm cô ấy tỉnh dậy tìm nước uống và tỏ ra hoảng hốt khi thấy ở trong khách sạn với một người đàn ông lạ. Tôi vội vàng kể lại mọi chuyện và trấn an cô ấy rằng không có chuyện gì xấu đã xảy ra cả. Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy đã kể cho tôi nghe vì sao cô ấy nên nông nỗi. Đúng là tình đầu của cô ấy không suôn sẻ, nhưng cô ấy không kể cho tôi nghe chuyện này. Điều làm cô ấy đau lòng nhất lúc này lại là do bố của cô gây nên. Người bố cô kính trọng hết mực, tiếng tăm trong giới kinh doanh đã thú nhận với mẹ con cô là ông có con trai riêng ở ngoài và xin mẹ cô chấp nhận cho ông được nhận nuôi con vì mẹ cậu bé đang ở giai đoạn cuối một căn bệnh nan y.
Tôi và cô ấy ngồi đối diện nhau, đến nỗi có thể nhận rõ từng nét thay đổi trên khuôn mặt sau mỗi câu nói. Cô ấy kể tôi nghe về tuổi thơ êm đềm, về tuổi thiếu niên vô tư. Cô ấy nói cô ấy tôn thờ bố mình và đã hơn một lần ước ao sẽ lấy được một người chồng giống như bố. Nhưng mọi sự đã sụp đỗ một cách bẽ bàng như vậy. Cô ấy nói cô ấy cũng ở Hà Nội (thật trùng hợp, đó cũng là nơi tôi sống), đang là sinh viên năm thứ 2. Cô được một người bạn thân đưa vào đây sau khi biết chuyện gia đình cô. Cô đã xin phép nghỉ học một tuần để đến một nơi xa hòng mong tĩnh tâm lại. Nhưng mỗi đêm, cô đều không thể ngủ nên lại trốn bạn ra ngoài uống rượu.
Gần sáng tôi vì buồn ngủ quá nên đã thiếp đi một chút. Khi tỉnh dậy thì không thấy cô ấy đâu. Chuyện có lẽ nên kết thúc ở đấy. Nhưng không hiểu sao tôi lại rất muốn được gặp lại cô ấy. Tôi dò tìm cô ấy khắp các khách sạn lân cận. Mỗi đêm đều lang thang dọc bờ biển hi vọng sẽ lại gặp nhau. Tôi tin là cô ấy cũng chỉ ở quanh đây thôi, nhưng một cái tên cũng không biết thì tìm bằng cách nào. Tôi chỉ chờ vào chữ "duyên" may ra. Những ngày sau đó, đối với tôi không còn là ngày nghỉ, bởi tôi bận đi tìm cô ấy. Tôi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đến độ tôi nghĩ có lẽ mình đã yêu. Nhưng rồi cuối cùng chữ "duyên" đã không xuất hiện.
Tôi trở ra Hà Nội, lòng thấy xao động khi biết em cũng sinh sống ở đây. Tiếc là lại không hỏi em đang theo học trường nào. Hà Nội tuy không lớn nhưng để tìm một người không manh mối thì đúng là qua mênh mông. Năm năm đã trôi qua, mọi chuyện đã trở thành một kỉ niệm đẹp giống như thể nó đã xuất hiện ở một bộ phim ngôn tình nào đó. Tôi cũng không còn đủ trẻ để có thể thờ ơ với những lời giục giã của mẹ cha. Vợ sắp cưới của tôi là do bạn thân của mẹ tôi giới thiệu. Cô ấy không xinh đẹp nổi bật, nhưng khá thông minh và hiểu chuyện. Nói chung là cô ấy tạo được cảm tình với tôi. Mọi khâu chuẩn bị gần như đã hoàn tất cho một đám cưới. Thì đùng cái em xuất hiện, với tư cách là cô em đồng nghiệp của vợ sắp cưới của tôi.
Trên đời này liệu có chữ "duyên" không? Tôi đã hỏi đi hỏi lại mình câu hỏi ấy. Nếu là có thì sao nó không đến sớm hơn hay muộn hơn mà lại đến vào lúc này,hay như người ta vẫn nói "duyên muộn là duyên lành", tôi vẫn cứ chênh chao không sao hiểu được. Thời gian trôi qua, em trông đã chững chạc hơn rất nhiều, nhưng vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn đôi mắt khuôn miệng ấy tôi đã ngắm suốt một đêm và chưa hề bị xóa nhòa đi dù một chút. Tôi đã từng nghĩ nếu ngày ấy tôi có thêm thời gian, tôi nhất định sẽ theo đuổi em. Nhưng bây giờ...
Ngay lần đầu gặp lại ở nhà vợ sắp cưới của tôi, em đã hỏi: Chúng ta có cần coi nhau như chưa từng gặp gỡ không, vì nói ra thì lại phải giải thích? Em còn nói tôi chẳng hề thay đổi gì cả, nên gặp lại là em nhận ra ngay. Em kể, sau đêm hôm đó, sáng hôm sau em về Hà Nội, và thực sự đã rất hối tiếc vì không hỏi tên và xin số điện thoại của tôi. Không ngờ lại có thể gặp lại nhau như vậy.
Lại một lần nữa tôi nghĩ mọi chuyện nên dừng lại ở đây. Tôi sắp cưới vợ rồi, đó là sự thật. Nhưng có sự thật nữa là những cảm xúc tôi dành cho em như bị đánh thức dậy. Tôi đã lại nghĩ, đã lại nhớ, và lại ước "giá như..." Mọi thứ cứ quay cuồng trong đầu óc tôi, đến nỗi trong vài giây điên rồ nào đó tôi nghĩ mình không nên đám cưới vào lúc này. Tôi không hiểu mình, tôi đâu còn trẻ nữa, sao lại có thứ cảm xúc điên cuồng như thế. Hay đó thực sự là tình yêu? Thà là tôi không gặp lại, mọi chuyện sẽ chẳng có gì để nói. Nhưng em đã xuất hiện, và tôi biết em tên gì, em đang sống ở đâu, đang làm việc ở đâu, tình trạng của em hiện nay thế nào. Và tôi đã tìm cớ để gặp em, không dưới một lần.
Có lúc tôi đã nghĩ thế này, ai cũng chỉ có một cuộc đời để sống, chấp nhận một cuộc hôn nhân tẻ nhạt và bình lặng không tình yêu cả cuộc đời chỉ để ổn định hay từ bỏ nó để theo đuổi người mình có cảm xúc thực sự? Nên hay không? Tôi cũng chưa hề thổ lộ hay thăm dò gì từ phía em, chỉ nghĩ rằng em chưa lập gia đình thì nghĩa là tôi còn cơ hội. Nhưng sao tôi thấy mọi thứ cứ mông lung quá, nếu hủy đám cưới thì quá tàn nhẫn với vợ sắp cưới của tôi? Nhưng kể cả cưới nhau mà trong lòng để tâm đến người khác thì cũng là tàn nhẫn. Dù thế nào thì tôi cũng là người xấu cả. Hay là thà xấu trước hơn xấu sau, hãy cứ làm theo sự thôi thúc của tim mình rồi mọi chuyện đến đâu thì đến?
Theo Dân Trí
Có phải anh ấy đang có người con gái khác? Anh không bao giờ nhắn tin hay gọi điện cho em, chỉ có em là người chủ động, nhưng anh cũng không chịu trả lời em. Em 22 tuổi, anh ấy 30 tuổi. Bọn em quen nhau qua một trang web kết bạn được 2 tháng. Chúng em ở cách xa nhau 50 km. Cuối tuần anh lại về thăm em. Khi gặp...