Lão hà tiện
Lão hà tiện liền đuổi việc tất cả nô bộc trong nhà, bán cả nhà, đổi toàn bộ tài sản của mình thành vàng và chôn xuống đất.
Ngày xửa ngày xưa, có một lão hà tiện yêu tiền hơn yêu cuộc sống của mình. Ông ta có một đữa con mười tuổi và rất nhiều nô bộc trong nhà. Lão hà tiện thấy của mình cứ ra ra vào vào, trong lòng rất lo lắng. Hắn nghĩ, nếu nô bộc lấy cắp đồ đạc của mình mà mình không biết thì rõ ràng là đã mất quá nhiều!
Lão hà tiện liền đuổi việc tất cả nô bộc trong nhà, bán cả nhà, đổi toàn bộ tài sản của mình thành vàng và chôn xuống đất. Hắn và đứa con trai ở trong hai căn phòng nhỏ, sống cuộc sống bình thường như những người khác. Không lâu sau đó, lão hà tiện lại có nỗi khổ khác, lão e rằng tiền vàng mà mình chôn dưới đất sẽ bị ai đó phát hiện ra. Thế là ngày nào lão cũng đào tiền vàng lêu kiểm tra, chỉ khi tận mắt nhìn thấy những đồng tiền vàng óng lão mới yên tâm.
Hành động kỳ quặc đó của lão hà tiện khiến mọi người chú ý, đặc biệt là người chăn cừu hàng xóm. Có một hôm, lão hà tiện lại đến chỗ giấu vàng, đảo mắt nhìn quanh thấy không có ai mới dám nhẹ nhàng đào hòm tiền vàng lên, đếm đi đếm lại, sau đó lại chôn vào chỗ cũ, yên tâm về nhà. Người chăn cừu nấp đằng sau một cái cây đã nhìn thấy tất cả. Thế là anh liền đến chỗ lão hà tiện chôn hòm tiền vàng, đào lên và mang chia cho những người nghèo trong làng.
Video đang HOT
Ngày hôm sau, lão hà tiện lại đến chỗ chôn tiền vàng kiểm tra, khi phát hiện ra tiền vàng không còn nữa, liền ôm mặt khóc rưng rức. Có người thấy vẻ đau khổ của lão hà tiện liền hỏi nguyên do và an ủi:
- Ông đừng buồn nữa, tiền vàng tuy là của ông, nhưng từ trước đến nay ông chưa dùng gì đến nó, như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Bây giờ tuy không còn tiền nữa, nhưng nếu tiền có thể phát huy được tác dụng của nó, thì ông cũng nên cảm thấy vui mừng thay nó chứ, phải không?
Lời bàn:
Tiền dù có nhiều đến mấy nhưng không phát huy được tác dụng của nó thì cũng chỉ giống như đống sắt vụn mà thôi.
Theo Guu
Băn khoăn khi yêu phải một anh chàng hà tiện
Nếu lấy vật chất ra làm thước đo để đánh giá một con người thì quả là không công bằng cho lắm. Những câu hỏi, những hoài nghi ấy cứ một lớn dần. Tôi không thể bỏ anh, càng không thể xác định một mối quan hệ để đi đến hôn nhân.
Tôi năm nay 27 tuổi, là tư vấn viên cho một ngân hàng tư nhân ở Hà Nội với mức thu nhập tương đối ổn định. Bạn trai tôi bằng tuổi, là dân xây dựng nên việc đi công tác với anh có thể nói diễn ra như cơm bữa. Chúng tôi quen nhau được gần 1 năm, anh khá thân thiện, hài hước, đặc biệt là rất quan tâm đến tôi. Mới đầu tôi chỉ xem anh là bạn, nhưng thời gian gần đây do áp lực gia đình, hơn nữa cảm thấy anh cũng là người tử tế, gia đình nề nếp nên tôi đã nâng cấp từ mối quan hệ bạn bè lên một mức độ cao hơn. Tuy chưa thể nói là yêu nhau nhiều nhưng tôi cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu và chuẩn bị tinh thần có thể tiến đến hôn nhân. Vì thật ra tôi cũng đã qua cái tuổi yêu đương nồng cháy quên trời đất.
Công việc của hai chúng tôi khá bận rộn, nhưng tôi hiểu anh đã cố gắng dành nhiều thời gian cho tôi hơn. Điều đó làm tôi vô cùng cảm kích và ngày càng có thiện cảm với anh hơn. Nhưng thời gian trôi đi, tôi bắt đầu cảm thấy giữa chúng tôi bắt đầu xuất hiện những điểm riêng không thể hòa nhập. Anh gia trưởng, lúc nào cũng cho ý kiến của mình là nhất. Đôi khi còn bộc lộ cả thói quen lãnh đạo với người yêu giống như đang ở cơ quan. Những lần hai đứa đi với nhau, anh thường thao thao bất tuyệt những câu chuyện, những mục tiêu hết sức xa vời. Cái cách anh vẽ ra tương lai phía trước khiến tôi có cảm giác anh là một con người chỉ nói mồm nhưng chẳng bao giờ có được một hành động thiết thực.
Những tâm sự để trong lòng khiến người ta không thấy thoải mái, tôi mang chuyện kể cho một vài người bạn, hy vọng họ có thể cho tôi những lời khuyên bổ ích. Thế nhưng hầu hết đều khuyên tôi nên dừng mối quan hệ này. Anh không phải mẫu đàn ông lý tưởng để có thể lấy làm chồng. Nhưng tôi cũng hiểu, những cảm giác đó chưa hẳn đã là đúng, nếu lấy nó ra làm thước đo để đánh giá một con người thì quả là không công bằng cho lắm. Những câu hỏi, những hoài nghi ấy cứ một lớn dần. Tôi không thể bỏ anh, càng không thể xác định một mối quan hệ để đi đến hôn nhân.
Là phụ nữ nhưng tôi không quá nặng nề về vấn đề tiền bạc, không bắt người đàn ông phải ga lăng thế này thế kia. Tôi thích sự sòng phẳng, bởi vậy mà với người yêu nhiều lần tôi vẫn giành trả tiền với anh mỗi khi hai đứa đi ăn. Thế nhưng quen nhau cũng khá lâu rồi, chính thức hẹn hò cũng được một thời gian nhưng tôi để ý thấy ngoài tôi ra anh chưa một lần mời ai được một bữa. Trong khi bạn bè mời cơm hay những buổi café cuối tuần anh đều thản nhiên nhận lời, không một chút do dự hay áy náy mỗi khi ai đó trả tiền.
Thực sự tôi tôn trọng cách sống của mỗi người, không áp đặt bất cứ ai phải làm theo ý mình. Thế nhưng một lần, hai lần, rồi nhiều lần sau đó khiến tôi bắt đầu phải suy nghĩ. Liệu rằng anh có phải là mẫu người hà tiện, bủn xỉn không. Nếu lấy một người chồng theo kiểu "đong lọ nước mắm, đếm củ dưa hành" thì cuộc sống gia đình sẽ căng thẳng thế nào.
Có một thời gian, bạn bè tôi cưới xin nhiều. Có những tuần tôi phải dự đến 3 hôn lễ của hội bạn. Suy cho cùng bạn bè của tôi cũng quen biết anh, vậy nên cả hai đứa đều được mời tham dự. Tôi cảm thấy hơi lăn tăn trong khi liên tiếp hết đám này đến đám khác, cả hai đứa cùng tham dự nhưng lần nào cũng là tôi bỏ phong bì cho hai người. Chưa một lần anh ngỏ ý chia sẻ cùng tôi về vấn đề này. Người ta yêu nhau, được người yêu tặng quà cáp, thậm chí là cho đi du lịch đây đó, nhưng với tôi những điều đó có lẽ chẳng bao giờ xảy ra trong khái niệm sống của anh.
Người ta vẫn thường nói rằng, tình yêu phải xuất phát từ con tim, chúng ta không nên mang vật chất ra để đong đếm sẽ làm mất đi giá trị thiêng liêng của nó. Thế nhưng càng ngày tôi càng bị những suy nghĩ tiêu cực ấy lấn át. Đỉnh điểm là lần tôi bị mất một khoản tiền khá lớn, trong khi là bạn trai nhưng anh lại quá thờ ơ trước khó khăn của tôi. Lần đó, nghe lời bạn bè tôi dốc toàn bộ tài sản tích lũy bấy lâu, thậm chí mang cả sổ đỏ ra thế chấp để đầu tư chứng khoán. Kế hoạch thất bại, tôi trở thành một kẻ trắng tay, không tiền bạc, không nhà cửa. Trong cái lúc tôi đang rơi vào hoàn cảnh khốn cùng đó thì anh lại quá đỗi thờ ơ. Tôi biết, với vị trí và công việc hiện tại mức lương của anh kiếm được có khi gấp 3- 4 lần tôi. Ấy vậy mà nhìn người yêu gặp nạn anh lại chỉ buông được những lời khiến người khác thêm hụt hẫng: "Xem như của đi thay người, đây là việc riêng của em, anh cũng không thể giúp được gì"
Thật ra, số tiền mà tôi mất là khá lớn nhưng bản thân tôi chưa một lần phải xin xỏ hay nhờ vả ai. Tôi vẫn nghĩ sẽ đứng dậy bằng chính đôi chân của mình. Có điều tôi ước gì, trong lúc tôi đang tuyệt vọng chán trường ấy, anh có thể nói được một câu an ủi, một câu hỏi rằng tôi có cần anh giúp đỡ một khoản nho nhỏ không. Rằng anh sẽ cùng tôi vượt qua khó khăn này. Nhưng cái thái độ của anh khiến tôi có cảm giác anh sợ hoàn cảnh của tôi lúc này sẽ là gánh nặng cho anh, và tôi sẽ chẳng khác gì một kẻ đào mỏ không hơn không kém.
Công bằng mà nói, ngoài việc chi li trong khoản tiền bạc, anh cũng là một người biết chăm sóc người khác, hiền lành và chưa làm hại ai bao giờ. Hơn nữa tôi cũng không còn quá trẻ để kén chọn hay phiêu liêu cho những kiểu tình yêu lãng mạn. Nhưng tôi cũng sợ những khác biệt giữa hai người khi sống cùng trong một gia đình lâu dần sẽ nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Tôi thật sự hoang mang để đưa ra quyết định cho mình.
Theo Emdep
Chứng kiến cha ném đồng tiền vàng vào lửa, người con giật mình nhận ra... "Được, nếu bà đã nói thế thì bà hãy bảo nó thử đi kiếm tiền đi ! Dù chỉ kiếm được một đồng xu thôi cùng được, tôi sẽ giao toàn bộ tài sản này lại cho nó. ảnh minh họa Có hai vợ chồng giàu có nọ sinh được một người con trai. Vì quá đỗi yêu thương con nên bà mẹ...