Lạnh nhạt với vợ cả tháng vì nghi mờ ám chi tiêu nhưng nghe xong cuộc điện thoại, tôi đỏ mặt biết mình quá sai
Nghe vợ giải thích, tôi đỏ mặt ngượng vì nhận ra mình đã hiểu nhầm cô ấy.
Vợ chồng tôi vừa ra trường là kết hôn. Vợ tôi còn sinh liền 3 năm 2 đứa, thành thử sau cưới tôi để em ở nhà chăm con lo nội trợ, bản thân sẽ chịu trách nhiệm gánh vác kinh tế.
Gánh nặng tài chính trên vai khiến tôi không dám cho mình được phép nghỉ ngơi, lúc nào cũng phải gồng mình xoay xở. Lương công ty không đủ cho gia đình chi tiêu nên hết giờ làm, tôi nhận thêm việc bên ngoài. Đêm nào cũng để vợ với các con ngủ trước, mình tôi lọ mọ ngồi với đống giấy tờ, sổ sách tới 1- 2h sáng mới được lên giường. Nhiều khi vợ tôi thương chồng quá, em bảo:
“Hay em gửi 1 đứa về nội, 1 đứa về ngoại nhờ ông bà chăm giúp để cùng anh lo kinh tế. Chứ mình anh gánh vác đủ thứ tiền thế này vất vả lắm”.
Nhưng tôi chỉ cười động viên em:
“Anh là đàn ông, chịu vất vả một chút cũng không sao. Ông bà dưới quê đều bận, mình đừng làm phiền. Anh tin chỉ cần vợ chồng mình đồng lòng thì mọi khó khăn đều vượt được hết”.
Để có thể lo hết mọi khoản lớn nhỏ trong tháng, tôi luôn lên dây cót bản thân cố gắng tới 200% sức lực mỗi ngày. Lương thưởng, tiền làm thêm mỗi tháng tôi đều đưa cả cho vợ giữ. Tôi tin tưởng em tuyệt đối, chưa bao giờ lăn tăn, nghi ngờ gì em trong việc chi tiêu.
Vợ bàn gửi con về nhờ nội ngoại chăm sóc nhưng tôi gạt đi, vì tôi tin chỉ cần vợ chồng đồng lòng sẽ vượt qua tất cả. (Ảnh minh họa)
Vậy nhưng hôm ấy, vừa đi làm về tới cửa, tôi lại vô tình nghe thấy vợ nói chuyện điện thoại với bố mẹ đẻ:
“10 triệu đó là con gửi biếu bố mẹ mua thuốc thang tẩm bổ. Bố mẹ không phải nghĩ ngợi gì đâu. Con có tiền mà”.
Video đang HOT
Câu chuyện của vợ với bố mẹ cô ấy khiến tôi sững sỡ, tất cả những tin tưởng tôi dành cho em bỗng tan biến hết ở giây phút đó. Trong tôi bắt đầu đặt ra những nghi hoặc rằng có phải trước nay sau lưng tôi, em đều lén lút giấu tiền cho nhà đẻ như thế? Trong khi không ít lần tôi đã nói rõ với em, mọi khoản chi tiêu trong gia đình, vợ chồng đều phải thông qua nhau. Nhất là tiền trong nhà toàn do tôi kiếm, vậy mà em lại vượt quyền biếu riêng nhà đẻ.
Để vợ nói chuyện điện thoại xong, tôi bình thản vào nhà như chưa hề biết chuyện gì. Tôi muốn tự em nói mọi chuyện với mình, xem như vớt vát lại sự thành thật. Buồn rằng vợ tôi lại chẳng nhắc tới khoản tiền biếu nhà đẻ kia.
Quá thất vọng về vợ, tôi liền tỏ thái độ lạnh nhạt, dửng dưng với em. Vợ tôi cũng nhận ra sự hờ hững của chồng, tuy nhiên em hỏi thì tôi giải thích:
“Công việc căng thẳng, anh mệt nên không muốn nói chuyện”.
Rồi tháng ấy tôi quyết định không đưa tiền chi tiêu sinh hoạt cho vợ, cũng không nói gì để xem vợ sẽ hành xử thế nào. Tôi tính đợi khi nào em giục đưa tiền thì sẽ nói hết những bức xúc trong lòng và cũng là để xem không có tiền của tôi, em lấy gì mà chi tiêu, lấy gì cho nhà đẻ.
Khi vợ nhận ra sự hờ hững của tôi, vợ có hỏi nhưng tôi không muốn nói chuyện. (Ảnh minh họa)
Vậy nhưng hơn nửa tháng trôi qua, vợ tôi tuyệt nhiên không giục chồng đưa tiền sinh hoạt, ngược lại vẫn ân cần hỏi han, chăm sóc tôi từng chút. Tiền tiêu hàng ngày của em, tôi theo dõi cũng khá rủng rỉnh. Tuy nhiên khi ấy tôi lại nghĩ, chắc em phần nào đoán được thái độ của chồng mới không dám hỏi tiền, phải mang quỹ đen tiêu tạm.
Cho tới hôm ấy, cả nhà vừa ăn tối xong thì bố tôi dưới quê gọi điện, giọng ông vui vẻ khoe:
“Nay bên siêu thị người ta mang máy giặt tới cho bố mẹ rồi. Hai đứa lấy đâu ra tiền mà mua biếu bố mẹ cái máy giặt mười mấy triệu như thế. Lần sau không cần phải lo cho bố mẹ như vậy nghe chưa. Tiền còn để mua sữa, nuôi 2 đứa trẻ”.
Tôi ngẩn người không hiểu bố nói gì. Vợ tôi ngồi bên nghe thấy, cười tươi giải thích:
“Em bận quá, quên chưa kể với anh. Đợt này các con ngoan hơn, em tranh thủ nhận việc làm parttime cũng kiếm được một khoản kha khá nên biếu ông bà ngoại chục triệu mua thuốc tẩm bổ, mua cho ông bà nội cái máy giặt 13 triệu. Còn lại thì em giữ chi tiêu trong thời gian qua. Thấy anh công việc áp lực, khó khăn nên em cũng muốn san sẻ gánh nặng tài chính với chồng”.
Nghe vợ giải thích, tôi đỏ mặt ngượng vì nhận ra mình đã hiểu nhầm cô ấy. Hóa ra em không hề phụ lòng tin của tôi, không giấu quỹ đen, ngược lại luôn sát cánh cùng chồng toan lo toan cuộc sống. Nghĩ lại tôi thấy mình quá ích kỷ hẹp hòi nên từ đó không bao giờ ngờ vực vợ.
Ngày tái hôn chồng cũ tới đám cưới tặng quà, mẹ chồng mới lại cười như bắt được vàng
Khi đang từ chối món quà của chồng cũ thì mẹ chồng chạy tới làm tôi bị dọa sợ một phen, tôi sợ bà hiểu nhầm. Nhưng tôi nghĩ sai rồi.
Tôi mới bắt đầu một cuộc hôn nhân mới, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy mệt mỏi và tủi thân như vậy. Cuộc hôn nhân trước của tôi và Quang lúc đầu thực sự rất hạnh phúc, ngay cả trước khi ly hôn chúng tôi cũng không hề cãi vã, căng thẳng như những cặp đôi sắp ly hôn khác. Chúng tôi ly hôn trong hòa bình và đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ những kỷ niệm ngày xưa ấy.
Lần đầu gặp nhau, tôi là nhân viên bán hàng tại một cửa hàng nhỏ trong chợ đầu mối, còn Quang là khách quen thường xuyên đến cửa hàng tôi lấy hàng. Anh là người hài hước, dễ gần nên chúng tôi nhanh chóng quen và yêu nhau lúc nào không hay.
Sở thích chung của hai đứa là ăn, nên bất cứ khi nào rảnh là anh lại tới đón và đưa tôi đi ăn nhiều nơi khác nhau. Sau một năm hẹn hò, chúng tôi kết hôn. Tuy nhiên cưới nhau 3 năm mà mãi tôi vẫn chưa có thai. Hai vợ chồng đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói tôi mắc bệnh hiếm gặp và đời này rất khó để có con.
Nghe những lời bác sĩ nói, tôi cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ vậy. Quang thích trẻ con lắm, mẹ anh ấy vẫn chờ được bế cháu nội còn tôi lại không thể mang thai. Quang vẫn động viên biết đâu bệnh viện này chẩn đoán sai, nhưng đi khám tại các bệnh viện lớn nhỏ khác kết quả vẫn vậy.
Dẫu vậy anh vẫn không bận tâm, nói rằng nếu không thể sinh con thì nhận con nuôi cũng được. Tôi cảm động lắm nhưng trong lòng thấy có lỗi vô cùng.
Chúng tôi ly hôn trong hòa bình, đêm trước khi ly hôn anh còn ôm tôi khóc. (Ảnh minh họa)
Một hôm mẹ Quang gọi tôi ra nói chuyện riêng: "Mẹ biết nói ra câu này là không phải với con, nhưng mẹ vẫn phải nói. Quang là con một trong nhà, con lại không thể mang thai. Con nỡ lòng nào để nhà chúng ta không có người nối dõi lo hương hỏa như vậy?".
Mẹ Quang nói có lý, tôi không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà ảnh hưởng tới anh, tới cả gia đình anh được. Vì vậy, tôi quyết định ly hôn. Đêm trước khi ly hôn, Quang ôm tôi thật chặt, anh khóc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc, tim tôi như đang rỉ máu vậy.
Thủ tục ly hôn xong xuôi, tôi về quê, chạy trốn quá khứ đau buồn. Nhưng, không ngày nào mà tôi không khóc, thôi nhớ về anh cả.
Thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất. Một năm sau, cuối cùng tôi cũng chấp nhận thực tế. Mẹ không muốn tôi cô đơn ở vậy cả đời nên âm thầm tìm đối tượng cho tôi xem mắt. Anh tên Khang, vợ trước của anh mất vì bệnh tật và hiện đã 2 con, như vậy thì có lấy nhau tôi cũng không bị áp lực chuyện con cái nữa.
"Mẹ nghe người ta nói người này tính tình tốt lắm. Trước vợ nó bị bệnh, nó lấy hết tiền tiết kiệm ra để chạy chữa cho vợ, nhưng cô vợ vẫn không thể qua khỏi. Thương con còn nhỏ nên ở vậy 5 năm rồi", mẹ tôi nói vậy. Qua gặp gỡ, nhận thấy Khang là người trung thực, có trách nhiệm, hiền lành nên tôi đồng ý lấy anh sau vài tháng tiếp xúc.
Nhưng điều rắc rối nhất trong gia đình chồng mới chính là mẹ anh. Bà là một người khó tính, ham mê vật chất nên Khang và vợ cũ năm đó mới phải dọn ra ở riêng.
Ngày tôi tái hôn không ngờ chồng cũ lại tới dự. (Ảnh minh họa)
Ngày tôi lên xe hoa lần 2, tôi không ngờ chồng cũ lại về dự. Sau khi ly hôn tôi không còn liên lạc với anh, sao anh lại biết tôi lấy chồng mới mà về chứ? Để tránh mọi người bàn ra tán vào, anh gọi tôi ra một góc ít người và đưa cho tôi một chiếc vali chứa đầy tiền rồi nói:
- Trong này có 200 triệu, anh mừng cưới em. Em đừng chối, cứ coi như anh bù đắp cho em được không? Ngày ly hôn em cũng chẳng chịu lấy một đồng, anh áy náy lắm.
Lời anh nói khiến tôi ngỡ ngàng, tôi không thể nhận số tiền này được, nó quá lớn rồi. Khi đang từ chối thì mẹ chồng chạy tới làm tôi bị dọa sợ một phen, tôi sợ bà hiểu nhầm. Nhưng tôi nghĩ sai rồi, dường như bà đã nghe hết câu chuyện lúc nãy nên vừa chạy tới đã giật chiếc vali tiền đó, ôm chặt vào người rồi cười ngặt nghẽo nói:
- Là mẹ bảo chồng cũ của con về dự đám cưới đấy. Mẹ và mẹ của chồng cũ con là bạn thân ngày xưa. Ngày trước con ly hôn ra đi tay trắng, giờ chồng cũ đưa số tiền này là đúng rồi, để mẹ đứng ra nhận hộ con. Đằng nào của con cũng là của chồng con, mà của chồng con cũng là của mẹ, chúng ta là người một nhà mà.
Có cái lý nào như vậy chứ. Tôi muốn giật lại để trả chồng cũ nhưng mẹ chồng ôm chặt không chịu trả. Sau đó chồng cũ rời đi, còn tôi mang một bụng ấm ức và xấu hổ.
Chồng cũ sau đó cũng gọi cho tôi, nói rằng anh thực sự khó chịu, đau đớn và có lỗi với tôi. Về phía thôi, cứ ngỡ đã quên được anh nhưng sau lần gặp gỡ đó tôi biết rằng mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Nhưng tôi không thể cho anh ấy một mái ấm trọn vẹn, chúng tôi không có khả năng tái hợp. Hơn nữa, giờ đã làm vợ người ta rồi, nhưng tôi không biết cuộc hôn nhân này sẽ ra sao khi trong tim tôi vẫn còn hình bóng của chồng cũ, còn mẹ chồng lại ham tài như vậy.
Đang yên lành, anh tôi bỗng đòi ly hôn vợ Bỏ chị dâu rồi, anh tôi kiếm đâu ra người vợ tốt như thế. Có lẽ chị dâu thương anh tôi quá nhiều nên anh không biết quý trọng. Ảnh minh họa Cách đây nửa năm, anh trai tôi phàn nàn chuyện vợ chồng không hợp nhau, anh cảm thấy chán vợ. Mẹ nói chị dâu là người vợ chịu khó, thương chồng...