Lạnh người về lời đe dọa của mẹ chồng khi bí mật của bà vô tình bị bại lộ
Nghe lời mẹ chồng nói, tôi lạnh người. Dù đã sống gần 7 năm với chồng nhưng chuyện năm xưa của tôi anh không hề biết. Và nếu biết, chắc hẳn anh không dễ dàng chấp nhận tôi.
Khi đi bộ từ siêu thị gần nhà về, tình cờ tôi nhìn thấy mẹ chồng đang ngồi nói chuyện cùng một người đàn ông… (Ảnh minh họa)
Trước khi lấy chồng, tôi từng có một mối tình sâu nặng. Có lẽ, ngày ấy do suy nghĩ non nớt và bồng bột nên tôi đã yêu hết mình để rồi nhận sự ruồng bỏ của bạn trai ngay khi tốt nghiệp đại học.
Ngày ấy, tôi không chỉ ê chề vì bị bỏ rơi mà còn cận cề cái chết khi phải một mình đi phá cái thai ba tháng tuổi của anh ta. Cũng may được bác sĩ tận tình cứu chữa nên mới qua khỏi, thậm chí, bác sĩ ấy còn chăm sóc tôi những ngày tiếp sau.
Sau cú sốc với tình đầu, tôi mất hai năm mới lấy lại được cuộc sống của mình, ổn định công việc. Rồi tôi gặp và quen chồng hiện tại trong một lần hai công ty ký kết hợp đồng. Khi được anh đưa về ra mắt gia đình, tôi đã sợ hãi, lo lắng vô cùng khi nhìn thấy mẹ chồng tương lai chính là người bác sĩ ở phòng khám tư đã bỏ thai, chăm sóc cho mình năm xưa.
Sau buổi gặp ấy, mẹ đã chủ động hẹn gặp tôi để nói chuyện và tỏ rõ sự cảm thông, nói sẽ chấp nhận và bỏ qua cho tôi chuyện quá khứ nếu tôi thực sự yêu con trai bà. Khỏi phải nói, thời khắc ấy cho đến tận bây giờ, tôi biết ơn và kính trọng mẹ biết bao nhiêu.
Thực lòng 6 năm làm dâu, làm con của mẹ chồng, tôi chưa có lời nào phải phàn nàn, vì mẹ vừa đảm đang lại tâm lý. Giữa tôi và mẹ gần như không có rào cản, tôi có thể tin tưởng tâm sự mọi chuyện mà chẳng sợ mẹ thái độ hay dị nghị gì.
Bố chồng tôi mất cách đây gần hai mươi năm, nhưng mẹ vẫn ở vậy nuôi chị gái và chồng tôi tới tận bây giờ. Vì chồng tôi nói sẽ không bao giờ chấp nhận mẹ đi bước nữa nên mẹ chẳng nghĩ đến chuyện đó. Dù có nhiều người đồng cảm nhưng mẹ chồng chẳng dám gật đầu với bất cứ ai.
Có lẽ, thuở còn đi làm mẹ còn công việc, đồng nghiệp nên cũng đỡ buồn. Nhưng hai năm lại đây, mẹ về hưu chỉ quanh quẩn ở nhà, cơm nước nên lúc nào cũng ủ rũ, buồn chán. Tôi cũng hiểu và động viên mẹ tham gia các câu lạc bộ của phường, nhưng mẹ đều khước từ, nói “không phù hợp”.
Cách đây hơn một tuần, khi đi bộ từ siêu thị gần nhà về, tình cờ tôi nhìn thấy mẹ chồng đang ngồi nói chuyện cùng một người đàn ông ngang tuổi trong công viên. Họ dành cho nhau những cử chỉ thân mật, và cứ nắm chặt tay nhau như thể sợ hở ra người kia sẽ đi mất vậy.
Sau đó, tôi có hỏi thì mẹ cũng giải thích với tôi rằng bác ấy là bạn học thời phổ thông. Vợ mất sớm, con cái lập nghiệp ở xa, giờ sống có một mình gần khu nhà tôi. Rồi mẹ thề thốt với tôi giữa mẹ và bác ấy chỉ là quý mến, đồng cảm chứ không hề quá giới hạn. Và mẹ cũng mong tôi giúp bà giữ kín bí mật này với chồng.
Video đang HOT
Có lẽ, đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Con trai tôi đi học về cũng nhìn thấy bà nội ở vườn hoa. Cháu kể với tôi, thì tôi gạt đi nói cháu nhìn nhầm. Vài hôm sau khi chồng vừa đi công tác về thì con trai lại kể với bố.
Tôi hết lời thanh minh nhưng mẹ vẫn chẳng tin lời tôi. Một mực rằng chính tôi mách chồng chuyện của mẹ. (Ảnh minh họa)
Nghe lời con nói, anh nổi cáu với mẹ bằng những từ lạnh lùng: “Mẹ già rồi, sống đứng đắn để con cháu học tập. Mẹ muốn lấy chồng đến thế sao? Mẹ muốn cả chung cư này cười vào mặt con cái mẹ à?”. Tôi nghe những lời anh nói, thấy thương mẹ vô hạn, nên gạt đi, nói đó chỉ là sự hiểu nhầm, rằng anh đang làm quan trọng hóa mọi chuyện lên…
Dù tôi nói gì cũng chẳng thể dập được cơn thịnh nộ của chồng và nỗi buồn của mẹ. Kết thúc cuộc nói chuyện, chồng tôi bỏ ra ngoài còn mẹ thì về phòng khóc, chẳng đoái hoài ăn uống. Tôi lên động viên thì mẹ nhìn tôi đầy hằn học, giận dữ: “Cô đừng giả nhân giả nghĩa nữa. Tất cả là tại cô mà mẹ con tôi không nhìn mặt nhau. Uổng công tôi yêu thương, che chở, bảo bọc cô. Cô đã tuyệt tình như vậy, thì dừng trách tôi ác”.
Tôi hết lời thanh minh nhưng mẹ vẫn chẳng tin lời tôi. Một mực rằng chính tôi mách chồng chuyện của mẹ, thậm chí xúi bẩy anh to tiếng lạnh nhạt với mình.
Trước khi đuổi tôi ra ngoài, mẹ còn nói một điều khiến tôi sợ vô cùng: “Cô xem lại mình đi, có tốt đẹp không? Thử nghĩ, nếu tôi cũng mau mồm, lẻo mép như cô liệu thằng K (chồng tôi), có chấp nhận để cô sống yên ở cái nhà này không?”.
Nghe lời mẹ nói tôi lạnh người. Dù đã sống gần 7 năm với chồng nhưng chuyện năm xưa của tôi anh không hề biết. Và nếu biết, chắc hẳn anh không dễ dàng chấp nhận tôi.
Tôi phải làm gì đây, để mẹ chồng tôi hiểu và để chồng tôi thông cảm với mẹ?
Theo Afamily
Bật khóc nức nở vì hạnh phúc khi vô tình nghe chồng nói với mẹ lý do vì sao dù biết tôi...
Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời của chồng. Và rồi từng lời anh thốt ra chắc chắn, chân thành khiến tôi vỡ òa. Thì ra anh chấp nhận người vợ vô sinh như tôi là vì lý do đó.
ảnh minh họa
Sau 6 năm yêu nhau tôi và Tuấn về chung 1 mái nhà. Được sống với người đàn ông mình dành cả tuổi thanh xuân để yêu để chờ đợi thì có lẽ ai cũng cảm thấy hạnh phúc. Tôi vẫn nói với mẹ: " Giàu sang phú quý con không cần, thứ con cần chỉ là được sống bên người đàn ông ấy". Tôi đã bỏ qua bao cơ hội lấy chồng giàu, đi nước ngoài du học chỉ vì tôi yêu anh.
Ngày đó tôi trẻ trung xinh đẹp, cao ráo và có mái tóc dài tôi không thiếu gì người săn đón. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại phải lòng anh chàng đạp xe đạp ngày nào cũng bền bỉ đến trường nhìn tôi 1 cái rồi về. Tôi yêu sự bình dị nơi anh. Hai đứa yêu nhau sướng khổ vẫn cùng nhau cố gắng.
(Ảnh minh họa)
Sau này khi anh đưa tôi về quê chơi ra mắt bố mẹ tôi mới biết nhà anh rất khá giả chứ không nghèo rớt mồng tơi như anh vẫn nói vậy mà anh vẫn đi con che đạp cùi bắp để đi tán gái. Mỗi lần tôi trêu anh lại gãi đầu: "Như thế em mới đổ còn gì". Yêu nhau lâu năm nhưng ít khi hai đứa cãi vã, khi tôi và anh có công việc ổn định cả rồi thì anh bị tai nạn. Lần đó anh suýt chết, tôi khóc hết nước mắt, ngày ngày vừa đi làm vừa vào chăm người yêu. Từ 1 cô gái mạnh khỏe nặng 50 kí tôi giảm xuống còn có 40 kí người như bộ xương di động.
Sau gần 1 năm anh mới khỏe lại và có thể tự ăn uống, rồi anh đi làm khi đó tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tình yêu của chúng tôi trải qua biết bao gian khổ thử thách. Khi còn 1 tháng nữa là đám cưới diễn ra thì tôi đi khám sức khỏe sinh sản thì nhận được cái tin sấm sét bác sĩ bảo trứng tôi lép khó có khả năng sinh con... rồi 1 loạt lý do nữa nói tóm lại là tỷ lệ vô sinh cao.
Khi đó tôi suy sụp hẳn cứ như nhận án tử trên đầu, tôi bước đi không vững. Tôi ôm lấy Tuấn khóc, anh cũng đau đớn ngồi trơ ra rồi 2 đứa ôm nhau khóc. Khi đó tôi quyết định hủy hôn nhưng anh không đồng ý, anh quỳ xin tôi đừng bỏ anh. Thực sự cả hai đều rất khổ sở, tôi yêu anh nhiều lắm, nhưng nếu tôi không thể sinh con cho anh thì anh và gia đình rất thiệt thòi.
Từng đêm tôi sống run rẩy nước mắt cứ thế lăn dài, cảm thấy mình đúng là phận hồng nhan. Thấy bố mẹ ngày đêm chuẩn bị cưới xin, Tuấn vừa lo đám cưới vừa lo tôi bỏ trốn và làm chuyện dại dột nên anh dường như ở bên tôi 24/24. Thế rồi tôi quyết định lấy anh, ngày cưới hai đứa nhìn nhau cười buồn. Ai cũng khen chúng tôi đẹp đôi, họ ngưỡng mộ tình yêu ngót nghét chục năm của 2 đứa. Bố mẹ chồng quý mến tôi lắm vì ngày xưa khi Tuấn gặp hoạn nạn tôi đã luôn ở bên mà không rời bỏ anh.
Cuộc sống hôn nhân khá hạnh phúc, Tuấn chăm chút tôi từng tý 1. Anh luôn tỏ ra vui vẻ lạc quan để tôi không phải suy nghĩ. Nhưng làm sao tôi có thể xem như không có chuyện gì được khi mà mãi mình vẫn chưa có bầu. Cái tỷ lệ đậu thai bé nhỏ mà bác sĩ nói tôi vẫn mong có 1 phép màu xảy ra nhưng rồi 1 tháng, 2 tháng, 1 năm rồi đến nay là 7 năm hai vợ chồng vẫn chưa có mụn con nào.
Bố mẹ tôi và bố mẹ chồng như ngồi trên đống lửa. Họ thương vợ chồng tôi rất nhiều, có những hôm về thăm quê tôi thấy mẹ anh thở dài mà lòng tôi chùng xuống. Hai mẹ con ôm lấy nhau khóc, tôi nói tôi sẽ ly hôn mong mẹ thuyết phục Tuấn. Bà không nỡ làm vậy nhưng khi thấy tôi quỳ gối cầu xin thì bà tặc lưỡi mắt rớm nước nhìn tôi: "Ừ mẹ biết rồi".
(Ảnh minh họa)
Đau đớn nhưng vẫn phải làm vì tôi muốn anh có đứa con của riêng mình, bao lần Tuấn muốn nhận con nuôi nhưng tôi không đồng ý. Nhà anh được mỗi anh là con trai giờ nhận con nuôi tôi cũng không đành lòng dù rất muốn. Hôm đó mẹ chồng gọi anh qua nói chuyện riêng, tôi biết vậy nên lúc chồng đi thì tôi giả vờ ngủ. Lúc anh vào phòng mẹ thì tôi rón rén dậy nghe lén:
- Tuấn à, hay là... con kiếm cho mình 1 đứa con đi.
- Ý mẹ là sao? Mẹ muốn con cặp bồ hay là ly hôn.
- Mẹ... mẹ biết sẽ rất khó khăn nhưng mà...
- Có phải vợ con lại thuyết phục mẹ không?
- Không phải, Linh không có nói gì với mẹ.
Nghe đến đó tim tôi đập thình thịch, tôi nín thở chờ đợi câu nói của chồng:
- Con không làm đâu, con yêu vợ con. Con biết cô ấy khó có con từ trước khi cưới, nhưng mẹ biết vì sao con vẫn muốn gắn bó với cô ấy không vì con yêu cô ấy thật lòng. Chưa ai đối xử tốt với con và bố mẹ con như cô ấy. Linh xinh đẹp giỏi giang nhà có điều kiện bao người theo đuổi nhưng khi đó cô ấy chọn 1 đứa đi xe đạp như con. Mẹ thử hỏi nếu Linh là em gái con, yêu 1 người gần chục năm trời rồi bị người ta bỏ rơi vì không sinh con được mẹ có đau lòng không? Con không làm được, không phải vì con thương hại cô ấy mà vì trái tim con yêu vợ thật lòng mẹ à. Con sẽ nhận con nuôi, còn ly hôn hay kiếm con rơi thì con không làm được.
Mẹ chồng khóc thút thít:
- Ừ mẹ biết rồi, mẹ xin lỗi.
Nghe chồng nói xong tôi vừa buồn vừa vui mọi thứ vỡ òa. Tôi cố ngăn mình lại nhưng vẫn phải bật khóc nấc lên từng tiếng. Đêm đó tôi giả vờ ngủ nhưng nước mắt cứ rơi xuống ướt hết gối, chốc chốc chồng lại ôm chặt lấy tôi thì thầm: "Anh yêu em bà xã à". Lúc này tôi thực sự thấm thía thế nào là tình yêu là sự hi sinh là vì nhau để sống. Có lẽ tôi may mắn khi gặp được 1 người đàn ông tốt như vậy, nếu vợ chồng đồng lòng thì tôi tin mọi khó khăn chúng ta đều vượt qua được. Giờ đây chúng tôi đang hạnh phúc bên cậu con nuôi 5 tháng tuổi, nó không phải là do tôi và Tuấn sinh ra nhưng chúng tôi sẽ yêu thương nó như con ruột của mình. Cuộc đời này tôi không may mắn được có quyền mang bầu và sinh con, nhưng dù sao tôi cũng thấy mình may mắn và hạnh phúc khi có 1 ông chồng rất đỗi tuyệt vời.
Theo blogtamsu
Bi kịch khủng khiếp của cuộc hôn nhân đẹp kéo dài suốt 10 năm Anh đã ôm mặt khóc trong đau đớn, chẳng ngờ hơn 10 năm bên nhau, cuộc hôn nhân của anh lại rơi vào bi kịch khủng khiếp này. Chẳng ngờ hơn 10 năm bên nhau, cuộc hôn nhân của anh lại rơi vào bi kịch khủng khiếp này (Ảnh minh họa). Thành và Yến quen nhau được hơn 1 năm thì cưới. Tới...