Lạnh lùng khi chồng phản bội
Chính Bình cũng không thể nào tin nổi thái độ của My khi cô biết anh ngoại tình.
Sự dửng dưng và lạnh lùng như không của My làm Bình thấy sợ. Nhưng My thì có thể lí giải cho mọi cảm xúc của mình. Đơn giản là vì cô không hề có tình yêu với chồng.
My đã từng đặt cho mình câu hỏi: “ Mình có thực sự yêu Bình không?” rất nhiều lần từ trước khi cưới. Nhưng rồi chính sự nhiệt tình hừng hực của Bình làm My cảm động và mặc định tin rằng cô cũng yêu anh.
Người yêu đầu đời của My bỗng dưng mất hút không một lời từ biệt đã làm cô gục ngã. Trái tim non nớt của một cô gái lần đầu biết yêu bị tổn thương nặng nề. Chính vào thời điểm nhạy cảm đó Bình xuất hiện. Anh như một liều thuốc xoa dịu đi nỗi đau đớn trong My. Bình đưa cô đi chơi, đi ăn uống mỗi khi cô buồn, không lâu sau đó Bình ngỏ lời yêu và My đồng ý.
Đã có lúc My suy nghĩ về tình cảm của mình trong thời gian yêu Bình. Cô nhận ra dường như mình không hề có sự hờn dỗi, đòi hỏi hay nũng nịu như khi yêu người đầu tiên. Với Bình cô chỉ có một tâm thế là đón nhận và hài lòng. Cô không thấy có sự hờn ghen, tủi thân hay bất kì thứ cảm giác gì khác ngoài sự bằng lòng. Nhưng rồi trước những cử chỉ, lời nói, việc làm tận tụy của Bình, My xóa vội ý nghĩ muốn xác định xem tình cảm thật của mình là gì vì như vậy là bất công với Bình. Bình yêu cô, đối xử tốt với cô, tuổi tác của hai người phù hợp, công việc đều đã ổn định, bố mẹ hai bên gia đình đều tác hợp… Không có lí do gì để My từ chối lời cầu hôn của Bình, ai yêu mà chẳng phải cưới!
Video đang HOT
Một đám cưới thân mật và ấm cúng được diễn ra. Sau đám cưới cả Bình và My có vẻ đều hài lòng với những gì mình đang có. Mỗi ngày sau khi tan làm, My lại vào bếp tự tay chuẩn bị những món ăn ngon cho chồng. Lần nào thưởng thức đồ ăn vợ nấu, Bình cũng không quên khen ngợi và cảm ơn vợ. Cả hai đều làm tốt tất cả những gì thuộc về trách nhiệm của một người chồng, một người vợ cần phải làm. Bởi thế My càng yên tâm và không còn bận tâm đến việc giải đáp thắc mắc: “Mình có thực sự yêu chồng hay không?”.
Ba tháng sau ngày cười, Bình bàn với vợ: “ Khoảng gần một năm nữa là được chuyển về gần nhà đi làm. Giờ công ty ở chỗ xa quá, cách nhà hơn 20km, mỗi ngày cứ đi đi về về cũng mệt lắm em ạ. Công ty có một phòng trực nho nhỏ, anh tính anh sẽ ngủ lại ở đó, tới cuối tuần mới về nhà. Em chịu khó khắc phục dù sao cũng chỉ một năm nữa là anh về gần nhà rồi mà“. My đồng ý với giải pháp mà Bình đưa ra vì dù sao nó cũng hợp lí. Quả thật, My thấy việc Bình sẽ không ngủ ở nhà tất cả các buổi tối cũng không có quá nhiều tác động tới cảm xúc của cô. Cô thấy mọi thứ vẫn thật bình thường.
“Chúng ta chưa từng có tình yêu nên sự giải thoát này là điều tốt nhất cho cả hai” (Ảnh minh họa)
Cuộc sống vẫn cứ thế đều đặn trôi qua, mỗi ngày Bình đều đặn điện thoại cho vợ nhắc nhở việc ăn sáng, uống thuốc bổ, chúc vợ ngủ ngon và không quên nói thêm vài câu mùi mẫn: “ Anh nhớ vợ nhiều lắm đấy“. Cuối tuần về nhà, Bình đều tạo những bất ngờ nho nhỏ cho My.
Cho tới một ngày My có công việc gần chỗ Bình ở. Định làm cho chồng ngạc nhiên, chiều tối, My hăm hở mua chút quà ghé qua công ty để thăm chồng. Hỏi ra mới biết công ty không hề cho nhân viên ngủ lại qua đêm… Linh tính mách bảo có điều gì đó không bình thường, My nhanh chóng rảo bước. Cô tìm thuê một phòng trong nhà nghỉ gần đó, đợi chờ đến ngày hôm sau. Khi nhìn thấy chồng tan sở, My vội vàng phóng xe theo. Và tất cả những gì mà cô nhìn thấy là Bình đỗ xe, khóa lại cẩn thật rồi bước vào một phòng trọ nhỏ.
Cánh cửa phòng mở ra, một người phụ nữ mặc chiếc váy hở hang chạy lại quàng tay lên cổ, hôn chùn chụt vào má Bình: “Anh đi làm về rồi à, tắm rửa rồi ra ăn cơm nhé, em nấu rồi“. Không hiểu sao trong My lúc đó chỉ có cảm giác thất vọng về Bình chứ không hề có cảm giác ghen tuông hay giận dữ. Cô thở dài rồi lấy điện thoại nhắn một tin cho chồng: “Em đã biết tất cả, anh thu xếp thời gian về nhà sớm nhất có thể…” rồi phóng xe ra về.
Ngồi trước My, Bình nghĩ cô sẽ chửi rủa hoặc khóc lóc thảm thiết vì bị phản bội. Nhất là khi hai người mới cưới nhau chưa đầy một năm và từ ngày yêu tới giờ lúc nào anh cũng tỏ ra mình chỉ mình My. My bình thản: “Anh nói gì đi chứ?”. Bình cúi mặt: “ Thật ra anh quen và sống với cô ấy từ trước khi gặp em. Cô ấy là công nhân chỗ anh làm. Anh chỉ xác định chơi bời chứ không thể nào lấy cô ấy được vì không phù hợp. Khi gặp em anh đã xác định chỉ có em mới phù hợp thôi. Cưới nhau xong anh đã chấm dứt rồi nhưng thời gian vừa rồi tối ở lại nên thành ra… Anh tặc lưỡi định bụng bao giờ chuyển công tác về gần nhà thì sẽ dừng hẳn, nào ngờ em biết… Anh xin lỗi, mong em tha lỗi cho anh“.
My ngồi trầm ngâm trước lời giải thích của Bình. Ra là thế, thật ra Bình cũng không hề yêu cô như cô nghĩ. Đơn giản My là người đáp ứng đủ tiêu chuẩn để làm vợ mà thôi. Có lẽ chính vì thế mà suốt thời gian yêu, Bình không hề bận tâm My đã từng rất yêu người khác và cũng không cần để ý đến việc liệu My có yêu mình thật hay không.
My đứng dậy quẳng lên mặt bàn chiếc bút và tờ đơn đã kí sẵn: “ Anh không cần phải xin lỗi, cả hai chúng ta đều sai lầm. Chúng ta chưa từng có tình yêu nên sự giải thoát này là điều tốt nhất cho cả hai. Anh kí đi…”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng phản bội mà em nào hay biết?
Khi vừa mới kết hôn thì tôi đã phát hiện ra tất cả tội lỗi của chồng mình. Anh đã phản bội tôi từ rất lâu và lén lút qua lại với một người phụ nữ cũng đã có gia đình.
Tôi chạy xe một mình trong đêm buốt lạnh của Hà Nội. Trời rét, mưa lất phất nhưng những cái buốt giá thấm vào da thịt đâu có sợ bằng nỗi đau đang trỗi dậy trong lòng tôi lúc này?
Tôi cứ lầm lũi đi như thế, đi mãi cho tới khi nhìn thấy một đứa bé đang gọi mẹ. Giọng nói của đứa bé ấy khiến tôi bỗng giật mình nhớ đến đứa con thơ của mình. Con tôi giờ này chắc cũng đang thèm sữa lắm? Và chắc hẳn nó cũng đang mong tôi về để được ở bên cạnh vòng tay yêu thương của mẹ biết bao?
Bảy năm dài yêu thương nhau mà tôi nào đâu biết mình đã bị người ta phản bội từ rất lâu? Đến khi kết hôn được một thời gian ngắn thì tôi lại phải nếm mùi cay đắng nhất của cuộc đời... và cũng lúc này đây, đứa con trong bụng tôi mới được hình thành. Tôi đã khóc, khóc để quên đi bao nỗi đau, khóc cho sự dối trá của lòng người... Suốt một thời trẻ giữ gìn bản thân mình, rồi chờ đợi ngày được sánh bước hạnh phúc bên cạnh người đàn ông mình yêu thương... Vậy mà không ngờ khi vào cuộc sống hôn nhân, tôi lại phải chịu nhiều đắng cay, bất hạnh thế này!
Bản năng làm mẹ không cho phép tôi nghĩ đến điều dại dột. Sinh linh bé nhỏ kia vẫn còn đang đợi tôi trở về, vẫn mong chờ được mẹ ẵm à ơi.... Khi nhìn đứa con ngây thơ đang tập tẹ nói, tôi lại khóc! Giá như khóc để quên được hiện tại thì tôi cũng muốn khóc mãi để cho mình đỡ đau đớn, xót xa như thế này!
Kể từ ngày đọc được tin nhắn từ người phụ nữ ấy nhắn tin cho chồng mình là trong tôi đã chết đi một phần hồn. Tôi đã từng quan niệm rằng, chung thủy là tuyệt đối. Và cũng chính vì quan niệm đó mà trong lòng tôi lại không thể có được sự tha thứ nên cứ đến đêm về, tôi lại sống với những quá khứ tội lỗi của chồng mình đã gây ra. Tôi vẫn giật mình khi gặp một ai đó có tên giống với người phụ nữ đó...
Dường như tôi không còn đủ sức để khóc nữa rồi... (Ảnh minh họa)
Không ai hiểu được vì sao cuộc sống của gia đình tôi rất sung túc, đầy đủ nhưng nhìn mặt tôi vẫn phảng phất nỗi buồn? Mọi người đâu có hiểu được nỗi đau vẫn ngày ngày dày xéo trong tâm hồn yếu đuối của tôi? Tôi cố gắng cười cười nói nói để khỏa lấp đi bao buồn phiền trong lòng... nhưng khi đối diện với chính mình, tôi mới có thể cảm nhận được tất cả nỗi đau đó. Ban ngày, tôi cố sống cho con tôi, còn tối đến, tôi lại sống cho lòng mình để mà băm mà chặt nỗi đau ấy ra thành trăm mảnh...
Một ngày làm việc của tôi cũng sẽ kết thúc như mọi ngày nếu như tôi không nhận được cú điện thoại đó. Chồng của người phụ nữ kia đã chủ động gọi điện cho tôi và muốn gặp tôi để trút bầu tâm sự. Khi vừa đến nơi, chân tay tôi bủn rủn, sợ hãi... Dường như tôi không còn đủ bình tĩnh để đối diện với người đàn ông đó nữa...
Sau cuộc nói chuyện ấy, tôi mới biết vợ chồng họ cũng yêu thương nhau 8 năm trời rồi mới kết hôn. Cả hai chúng tôi đều sống với chồng/vợ của mình nhưng tâm trí của họ lại đang để ở nơi khác. Vì cái mà họ gọi là "tình yêu" ấy để rồi họ lỡ dẫm đạp lên niềm tin, tình yêu của chúng tôi, để rồi họ lỡ đẩy hai đứa con thơ của họ phải sống với một hạnh phúc không trọn vẹn...
Chẳng nhẽ họ yêu và cần nhau đến thế sao? Nếu vậy sao họ không nói sớm hơn ngày chúng tôi kết hôn thì có phải bây giờ họ đã được ở bên nhau, để tôi với người chồng của người phụ nữ kia bớt đau xót? Đúng là tình yêu sét đánh của họ đã đánh đổ cả hai gia đình chúng tôi đến bờ vực thẳm...
Tôi yêu anh, chồng của tôi và tôi cũng cần anh ở bên cạnh để dạy dỗ cho đứa con thơ của mình. Nhưng một người chồng ở bên cạnh mình nhưng tâm hồn lại hướng về người phụ nữ khác thì liệu gia đình tôi có được hạnh phúc đúng nghĩa của nó không? Liệu tôi có nên giải thoát cho anh để họ được đến với nhau, tận hưởng niềm hạnh phúc cùng nhau không?
Dường như tôi không còn đủ sức để khóc nữa rồi... Đêm nào nước mắt tôi cũng rơi ướt đẫm gối... và có lẽ, đêm nay cũng vậy!
Theo Bưu Điện Việt Nam