Lạnh lùng hơn cả mùa đông, là trái tim của người không thương mình…
Là bởi vì tôi đơn phương em, nên mọi đau thương này tôi xin một mình gánh lấy! Là bởi vì tôi rất thương em, nên bao bão giông tôi cũng nguyên bước qua!
Đã đi qua bao mùa hoa đinh hương nở rồi lại tàn, vậy mà đến một tiếng yêu thương tôi cũng chẳng đủ can đảm mà nói ra! Tôi cứ dối lòng mình rằng tôi chưa bao giờ rung động. Chưa bao giờ nhung nhớ nụ cười, chưa một lần say mê ánh mắt. Tôi sai mất rồi! Tôi đã rất nhớ em! Chắc em không biết đâu. Tôi thấy mình đứng chông chênh lắm! Thấy trong lòng đầy bộn bề, đầy những suy nghĩ mông lung.
Thu đi qua, nắng yếu ớt rơi rơi từng vệt dài, mong manh tựa như sương, nhạt màu tựa như tôi và em! Trong khoảng không bao la người, bao la gió, tôi thấy em. Ngay giây phút ấy, mọi thứ dừng lại, tôi nghe tim mình đập từng nhịp một, rõ ràng, mạch lạc. Tiếng em nói cười ngân vang, lao xao, em như mùa xuân, như mùa hoa đinh hương nở rộ, tím từng chùm đầy mê hoặc. Tôi chẳng còn nghe thấy tiếng phố phường náo động, dập dìu, chẳng còn nữa tiếng bao người nhộn nhịp. Tôi đứng đó, nhìn em! Em chắc chắn, không biết có một người đứng lặng theo, ngây ngất, đắm chìm!
Tôi sẽ chỉ đứng đó và nhìn em như vậy. Mặc cho khi đêm buông từng mảng tối, thả hơi thở u ám xuống đôi bờ vai, tôi sẽ thấy mình rất đáng thương…
Tôi không nhớ nổi đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Tôi chẳng nhớ được, tôi đã chờ để được nói với em một tiếng xin chào, đã bao lâu rồi? Em có nhớ hay không? Có để ý không?
Video đang HOT
Người ta thường nói: “ Lạnh lùng hơn cả mùa đông, là trái tim của người không thương mình…” Ừ thì, vậy đó, mà, cũng đành thôi! Chắc em vẫn rất thản nhiên dù tôi không xuất hiện. Nhưng không được thấy em, lòng tôi ngập đầy giông bão!
Sau hôm nay, nếu tôi thật sự biến mất, em có tìm không? Có buồn không? Tôi đã lục tung cả thế giời chỉ để tìm nụ cười em, tôi đã mải miết đuổi theo một ánh mắt! Tôi đã tương tư em, mặc cho em chẳng hay biết. À, tại do tôi không nói đó thôi! Mà nếu, chỉ là nếu thôi, tôi nói ra, em có chạy trốn tôi không?
Trên đời, thứ tốt nhất lại là KHÔNG CÓ ĐƯỢC. Vì không có em, mà tôi thương em tha thiết. Hay vì quá thương em tha thiết mà tôi bất chấp hết mọi thứ để được tiếp tục thương và thương dù cho em có không thuộc về tôi? Có những ngày tôi đợi em rất lâu, đến nổi, tôi không thể nào đợi được nữa. Đến mức khi nhìn thấy em, định luyên thuyên vài câu mà sợ em bận, mà sợ mình thốt không nên lời, lại thôi!
Người đến chỉ để rời đi, mà ta thì lại khắc cốt ghi tâm. Kể cũng mắc cười mà lại muôn phần xót xa!
St
Nhà chồng lạnh lùng, coi thường vì khinh con dâu ít học
Hai mươi tư tuổi tôi lấy chồng. Chồng tôi hơn tôi năm tuổi, có học vấn, khá tâm lý và rất yêu thương tôi. Một đứa sớm mồ côi, sớm rời ghế nhà trường theo bà nội bươn chải ngoài đời như tôi tưởng đã bước qua giai đoạn buồn khó cuộc đời để sang trang mới rạng rỡ hơn. Nhưng có lẽ số tôi không may mắn thế.
Ảnh minh hoạ
Ngay khi mới chân ướt chân ráo về nhà chồng, chỉ có bố chồng nhẹ nhàng với tôi, còn mẹ và chị chồng đối xử tôi có phần xa cách. Họ ít trò chuyện với tôi, thậm chí nhiều khi còn có thái độ như coi thường, dù tôi với tư cách làm dâu tự thấy mình đã cố gắng chu toàn hết sức. Tôi đem thắc mắc hỏi chồng, lúc này chồng tôi mới nói: Vốn mẹ chồng và chị gái chồng không đồng ý chuyện hôn nhân của chúng tôi, lý do đầu tiên vì tôi là trẻ mồ côi, thứ hai là tôi chỉ học hết cấp ba. Trong khi đó nhà anh, từ bố mẹ đến chị gái rồi anh đều có bằng đại học trở lên. Vậy nên anh đã phải đấu tranh kiên quyết lắm mới bảo vệ được tình yêu của mình. Vì không muốn tôi suy nghĩ nên anh đã không hề cho tôi biết chuyện này.
Tôi tuy không được học cao nhưng không phải là người không biết trên dưới, không biết đúng sai hay đạo lý ở đời. Những va vấp của cuộc sống đã dạy tôi sớm trưởng thành, biết nhìn đời nhìn người. Từ ngày bà nội tôi bệnh nặng phải cấp cứu mà không đủ tiền đóng viện phí và chi phí cho ca mổ, chính anh là bác sĩ đã đứng ra đóng tiền giúp tôi. Dù bà nội tôi không qua khỏi nhưng ơn ấy tôi luôn ghi lòng tạc dạ. Tôi cố gắng kiếm tiền để trả nợ cho anh, anh ba lần bảy lượt cho tôi khất lần "trả sau cũng được". Chúng tôi quen nhau như thế, rồi dần dần từ sự thông cảm sẻ chia lẫn biết ơn, cảm kích mà yêu nhau. Tôi cũng biết so với anh tôi hoàn toàn lép vế. Nhưng tôi có việc làm, tôi khỏe mạnh và tôi có tình yêu. Tôi tin cái tình sẽ khỏa lấp đi những thiếu sót chênh lệch đó.
Tôi đã không hề hình dung ra gia đình anh đã phản đối gay gắt thế nào, và anh bao phen đình công ở lì trong bệnh viện không về nhà để bảo về tình yêu. Giờ biết chuyện, tôi có chút buồn và tự ti, nhưng cũng chỉ biết tự nhủ phải sống tốt hơn để nhà chồng yêu thương tôn trọng. Thế nhưng mọi nỗ lực của tôi không được ghi nhận. Tôi làm gì cũng không vừa mắt mẹ chồng, nói gì cũng không vừa tai mẹ chồng. Bà luôn nói tôi là "chuột sa chĩnh gạo", rằng con trai bà bị tôi bỏ bùa mê thuốc lú nên mắt nhắm mắt mở yêu đương.
Tôi có con, bà gần như độc chiếm con tôi. Bà giành bế nó cả ngày, cho ăn ngủ theo cách của bà mà như bà nói là theo khoa học. Bà nói con cái thông minh hay không là do gien của mẹ. Bà không muốn cháu mình có một người mẹ ít học thì sẽ trở nên ngu dốt, vì vậy bà bảo việc dạy dỗ cháu phải để cho bà. Tôi dù nhịn nhục đến mấy đôi khi cũng thấy trái tai mà cãi lại. Tôi vì gia cảnh mà không được học hành đến nơi đến chốn chứ đâu phải là đứa ngu khờ. Tôi cũng biết tự chủ cuộc đời mình chứ nhất định không làm con rối cho người điều khiển. Tôi càng không thể là một người mẹ nhu nhược đến mức con mình cũng không thể bao bọc.
Chồng tôi vì thương vợ cũng thành ra mâu thuẫn với mẹ, có lần anh còn nói nếu mẹ chồng con dâu không thể hòa hợp thì vợ chồng tôi sẽ ra riêng. Mẹ chồng và chị chồng nhân đó bảo tôi không cha không mẹ, không có người dạy dỗ bảo ban nên giờ làm chồng học đòi theo thói mất dạy, nghe lời vợ mà bỏ mẹ bỏ cha. Chồng càng bênh vực tôi chỉ khiến mẹ chồng đối với tôi thêm phần khinh ghét.
Chồng tôi xưa nay như mọi người nói là một người con ưu tú. Từ nhỏ đến lớn ngoan ngoãn giỏi dang chưa bao giờ khiến cha mẹ phiền lòng. Vậy mà từ ngày lấy vợ lại luôn luôn mâu thuẫn với mẹ, tự nhiên biến thành đứa con bất hiếu. Nhiều khi tôi cảm thấy rất khó xử, vì anh khiến mẹ bực bội cũng vì tôi, nhưng lại không có cách nào xoay chuyển tình hình được.
Gần đây chồng tôi nói chúng tôi sẽ ra thuê nhà ở ngoài, khi nào có điều kiện sẽ mua nhà sau. Anh tin là ở riêng sẽ tránh va chạm, mẹ chồng sẽ không có lý do để nhiếc móc tôi. Như vậy sẽ tốt cho cả hai. Chỉ cần tôi hiếu thuận, đừng hỗn láo thì thể nào có ngày mẹ chồng cũng sẽ hiểu ra. Chuyện này dĩ nhiên khiến mẹ chồng tôi rất tức giận.
Tôi tất nhiên rất muốn ra riêng nhưng cũng có chút lăn tăn nghĩ ngợi. Cha mẹ mất sớm, tôi thiếu thốn tình cảm gia đình từ bé, hơn ai hết tôi hiểu gia đình đối với mỗi người quan trọng như thế nào. Nếu chồng tôi dứt khoát ra riêng, nhất định sẽ khiến cha mẹ anh đau lòng, rồi ghét tôi lại càng thêm ghét. Như vậy có khác nào mâu thuẫn không được giải quyết mà càng thêm bất hòa không?
Theo Dân Trí
Chán nản vì vợ thường xuyên 'bỏ đói' Tôi cảm thấy thật chán nản khi vợ chồng mới cưới mà nhà cửa nguội lạnh, chăn gối lạnh lùng... Chúng tôi vừa cưới nhau được gần 1 năm, thời gian đầu cuộc sống vợ chồng tôi rất hạnh phúc, đầm ấm. Nhưng 3 tháng gần đây vợ tôi bắt đầu thay đổi. Cô ấy thường xuyên giận hờn vô cớ, mỗi lần...