“Lạnh gáy” vợ trả thù chồng bội tình trước khi ly dị
Chị xác định người chồng này chị không cần nữa. Nhưng nếu chỉ đơn thuần là ly dị thì quá dễ dàng cho kẻ bội tình đáng ghê tởm như anh ta. Chị phải trả thù, trả lại anh ta tất cả những đau đớn mà chị đang phải chịu…
Cũng yêu nhau và đến với nhau tự nguyện đấy nhưng từ khi chị Khánh sinh con đầu lòng thì chồng chị cũng bắt đầu sinh tật.
Ban đầu chị phát hiện thì anh có xin lỗi, hứa hẹn nọ kia, nhưng chỉ được một thời gian rồi lại đâu vào đấy. Năm lần bẩy lượt mà vẫn tiếp diễn đều đều. Sau đó, dường như đã trơ lì, anh đi bồ bịch, đi gái gú ngang nhiên, mặc chị có đau khổ, trách móc hay khóc hết nước mắt. Dường như đối với anh, hoa thơm cỏ lạ bên ngoài mới thực sự có sức hút, vợ con gia đình chả có nghĩa lí gì cả.
Chị Khánh buồn rất nhiều, chán nản, nhiều lúc tưởng điên mất. Những trận cãi nhau trong nhà bùng lên liên tục càng làm không khí thêm căng thẳng và chồng chị thì viện cớ đó mà đi biền biệt.
Đợt đó con ốm, chồng thì đi hú hí với bồ, một mình chị không thể vừa đi làm vừa chăm con nên đã đem con về nhà ngoại ở tạm vài bữa. Nhưng chị không thể ngờ được, trong lúc chị và con ở nhà ngoại thì chồng mình ngang nhiên dẫn bồ về vui vẻ trong chính căn nhà của 2 người cho “khỏi tốn tiền nhà nghỉ” (nguyên văn lí do anh ta trả lời khi chị tra hỏi).
Chị Khánh buồn rất nhiều, chán nản, nhiều lúc tưởng điên mất (Ảnh minh họa)
Uất ức và căm hận dâng đầy trong chị khi nhìn vẻ mặt nhơn nhơn của kẻ gọi là chồng mình. Hành động đưa nhân tình về “mây mưa” trên chính chiếc giường cưới của vợ chồng chị đã là sự dẫm đạp, giày xéo một cách trắng trợn lên người làm vợ là chị. Chị xác định người chồng này chị không cần nữa. Nhưng chị cho rằng nếu chỉ đơn thuần là ly dị thì quá dễ dàng cho kẻ bội tình đáng ghê tởm như anh ta. Chị phải trả thù, trả lại anh ta tất cả những đau đớn mà chị đang phải chịu…
Sau hôm đưa ra lời thề trả thù người đàn ông đã từng đầu gối tay ấp với mình, chị như biến thành một con người khác. Chị chẳng hề lên tiếng trách cứ anh ta chuyện mèo mả bên ngoài như trước nữa, mà luôn bày tỏ tình yêu thương tha thiết đối với anh ta, ngọt ngào dịu dàng bảo anh ta rằng dù anh ta có thế nào thì chị và con vẫn luôn ở căn nhà này chờ anh ta quay lại.
Chồng chị sướng rơn khi vừa có vợ chăm con, lo đối nội đối ngoại, vừa có bồ để vui vẻ. Anh ta chắc mẩm chị phải yêu anh ta chết đi sống lại ấy chứ, thì mới có thể vẫn nỉ non níu kéo khi anh ta trơ trẽn ngoại tình như thế. Và thế là anh ta mất cảnh giác…
Đầu tiên, chị lấy giấy đăng kí kết hôn và các giấy tờ cá nhân mang về nhà mẹ đẻ cất, phòng khi cần đến mà không thể hoàn tất thủ tục đơn phương ly hôn. Vấn đề thứ 2 là tài sản. Trong nhà có khoản nào, có tài sản gì có thể tẩu tán được thì chị đều tẩu tán hết. Chị cũng lên kế hoạch sẽ ngọt nhạt “moi” tiền của chồng với các lí do: đầu tư kinh doanh để tăng thu nhập cho gia đình, mua bảo hiểm cho con…
Tiếp đó, chị đầu tư ngâm một bình rượu thuốc toàn những thứ quý, bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lực cho chồng uống. Chồng chị thấy vậy thì vui cười không khép miệng lại được. Anh ta chắc mẩm chị dạo này “thiếu thốn” vì anh ta đi suốt nên muốn chồng khỏe hơn để vừa “chiều” bồ vừa về nhà “phục vụ” được vợ. Nghĩ thế, anh ta khoái chí uống lấy uống để.
Nhưng chồng chị nào có biết, chị đã cho… cao trăn vào ngâm lẫn với bình rượu thuốc quý báu ấy. Chị tự nhủ, với cái thứ mà Đông y hay Tây y cũng bó tay toàn tập với chứng bất lực ở đàn ông do uống cao trăn thì xem anh ta còn mèo mả kiểu gì.
Video đang HOT
Chị cũng bí mật dọn từng món vật dụng cá nhân có giá trị nhất (về mặt tinh thần và vật chất) về nhà mẹ đẻ. Mỗi lần chị dọn vài món thôi để chồng khỏi nghi ngờ. Đó là chị đề phòng trường hợp ngày lúc chị đưa đơn, xách hành lý đi mà mà bị chồng nổi điên lên, giằng co làm hư hỏng, đổ bể đồ của chị hoặc để quên, bỏ sót ở căn nhà đó thì sau này đi rồi khó quay về lấy.
Mọi hành động này của chị đều âm thầm, tuyệt đối bí mật. Và trong thời gian này chị chưa một lần nhắc chuyện ly hôn để tránh bứt dây động rừng, hoặc nguy hiểm hơn là bị chồng đánh, hành hạ tinh thần. Chị vẫn là người vợ hiền, nết na và yêu chồng nhất mực dù anh ta có phản bội chị.
Đôi khi nghĩ lại chị cũng thấy mình hơi ác. Nhưng rồi chị lại cười nhạt, nỗi đau và nỗi hận trong lòng chị thì ai thấu cho? (Ảnh minh họa)
Khi chồng chị uống gần hết bình rượu thuốc có ngâm lẫn cao trăn cũng là lúc chị đưa đơn li hôn. Chồng chưa kí ngay, chị cũng chẳng cần, chị làm luôn đơn li hôn đơn phương với những bằng chứng ngoại tình của anh ta – ái này thì nhiều nhan nhản, chị thu thập một lúc thì được cả đống. Sau đó chị bế con về nhà mẹ đẻ, đợi tòa gọi mà thôi. Anh ta có gầm gừ, phát khùng lên cũng chẳng làm gì được chị vì chị đã chuẩn bị chu toàn hết cả rồi.
Đôi khi nghĩ lại chị cũng thấy mình hơi ác, cho dù không biết thực hư chuyện uống cao trăn có chặt đứt phong độ đàn ông hay không. Nhưng rồi chị lại cười nhạt, nỗi đau và nỗi hận trong lòng chị thì ai thấu cho? Nhất là khi chị đã dành quá nhiều tâm sức cho chồng con và gia đình chồng, vậy mà để đáp trả chị lại là sự phản bội bạc bẽo như thế…
Theo VNE
Tôi muốn trả thù chồng bằng thuốc liệt dương
Chồng chẳng yêu thương tôi thật sự và gia đình chồng chỉ coi tôi là ô sin không hơn không kém. Vì thế, quá uất ức, tôi đã âm thầm lên một kế hoạch trả thù chồng.
Tôi lấy chồng khi vừa bước khỏi cổng trường đại học. Năm ấy tôi tròn 22 tuổi. Anh ngày ấy là 1 chàng trai nhà giàu ga lăng và lãng mạn. Tôi lại là cô gái có nhan sắc, ngoan hiền và học tập cũng đạt loại giỏi nên đã lọt vào tầm ngắm của anh.
Từ khi yêu anh, tôi bỏ chơi với bạn bè ở quê vì anh không muốn tôi tiếp xúc với "dân quê". Tôi vì tình yêu mù quáng và tham cái mẽ bề ngoài của anh nên khi ấy chỉ cần có anh là đủ.
Từ khi yêu anh, tôi bỏ chơi với bạn bè ở quê vì anh không muốn tôi tiếp xúc với "dân quê". Tôi vì tình yêu mù quáng và tham cái mẽ bề ngoài của anh nên khi ấy chỉ cần có anh là đủ.
Anh là con trai duy nhất trong gia đình bố làm một quan chức nhà nước cao cấp. Thế nên khi tôi vừa ra trường đã được ông xin cho một công việc đáng mơ ước ở một cơ quan hành chính sự nghiệp.
Thấy gia cảnh bạn trai tốt vậy, lại có vẻ tử tế lo liệu cho con dâu tương lai, bố mẹ tôi ở quê thúc giục đám cưới. Ông bà bảo: "Phúc ba đời mới có thằng rể giàu, không cưới nó ngay là con khác hốt mất". Thật tâm khi ấy, chẳng cần bố mẹ lên tiếng thì trong lòng tôi cũng nghĩ vậy.
Rồi ngày chúng tôi cũng nên vợ nên chồng cũng đến. Những ngày tháng về làm dâu nhà giàu với tôi không dễ dàng gì. Gia đình giàu thế, tưởng cuộc sống của tôi sẽ an nhàn. Nhưng nào ngờ, tôi chẳng khác một con ở chuyên lo việc nhà cho nhà họ.
Cưới tôi về là mẹ chồng cho người làm nghỉ việc ngay. Bà bảo là con dâu nên phải làm mọi việc trong nhà để quen đi. Tôi cũng thấy bà nói có lý nên chăm chỉ làm lụng. Nhưng mọi cái tôi làm, mẹ chồng tôi đều không vừa ý.
Có lần đi làm về, đang tất bật nấu nướng thì tôi nghe mẹ chồng kêu ra ngoài phòng khách. Ra đến nơi thì bà dúi đầu tôi xuống rồi than: "Đi về thấy nhà bẩn thế này mà không lau dọn đi à? Việc nhà mình mà làm qua loa như nhà ai ấy. Khốn khổ vì con dâu nhà quê quá!".
Tôi nuốt nước mắt đi lau nhà, còn mẹ chồng thì gọi điện thoại rủ bạn đi spa. Trước khi đi, bà còn bảo tôi: "Khi mẹ về mà cơm nước chưa xong, nhà cửa chưa gọn gàng thì đừng trách".
Tối ấy trong bữa cơm, bà còn nhắc khéo chồng tôi: "Anh kiếm được cô vợ rõ giỏi. Đời này mấy ai làm dâu sướng như nó. Sướng mà không biết hưởng". Tôi dù biết đang bị nói thẳng mặt cũng chẳng dám cãi lại 1 lời.
Có hôm muốn lấy lòng mẹ chồng, tôi đi siêu thị mua tặng mẹ chồng cái áo đẹp. Về nhà, vừa đưa chiếc áo đến tay thì bà bĩu môi: "Ở nhà bà ngoại cũng hay mặc loại áo rẻ tiền này sao? Mặc cái áo quê mùa thế này thì sao mà nâng đẳng cấp sang trọng được". Lần thứ 2, tôi lại nuốt nước mắt mà nhịn dù trong lòng đau đớn.
Nào có phải mẹ chồng tỏ ý khinh và coi thường tôi đâu. Trong nhà này, cô em chồng tôi cũng chẳng phải hạng vừa. Tôi tên là Hương nhưng em chồng luôn gọi tôi là Sen. Em cứ nói bóng gió, gọi tên đó mới đúng con người và công việc của tôi.
Những món tôi nấu, dù em chồng vẫn ăn ngon lành song luôn miệng chê ngược chê xuôi. Trong bữa ăn nào, em hay cùng mẹ chồng bàn tán về con ông nọ bà kia trước mặt chồng tôi. Thế rồ, họ lại mặc nhiên lôi những cô gái vô danh kia ra so sánh với tôi.
Đỉnh điểm nhất là một hôm tôi đang ăn trưa với đồng nghiệp ở cơ quan thì em chồng gọi nhờ chị dâu về nhà lấy giúp 1 món đồ cho em. Tôi vội vã về nhà mang đến. Thế mà tối ấy về, vẫn bị em kêu ca: "Chị đúng là nhà quê mà, nhờ tí việc mà mãi không thấy tăm hơi đâu. Dân quê nên không biết tầm quan trọng của giờ giấc gì cả". Mẹ chồng tôi nghe con gái nói vậy cũng ra chiều ủng hộ bằng cái lắc đầu ngán ngẩm rồi thở dài.
Sống tại nhà chồng giàu, ai cũng nghĩ tôi "chuột sa chĩnh gạo". Thế nhưng có sống ở trong chăn, mới biết chăn có rận. Tôi cứ sống trong căn nhà đó lủi thủi 1 mình với sự khinh thường của gia đình nhà chồng.
Chồng tôi lúc chưa cưới cũng khá quan tâm tới vợ. Nhưng lúc cưới xong, nghe mẹ chồng và em chồng kêu ca nhiều về tôi, chẳng cần tìm hiểu, anh cũng dần coi thường vợ và quay ra chê vợ nhà quê.
Công việc của anh ở cơ quan chẳng đến nỗi bận. Nhưng lấy cớ làm sếp nên hôm nào anh cũng nhậu nhẹt no say đến đêm mới về. Người say rồi ngủ còn đỡ, đằng này cứ mỗi lần say về, anh là lại mang tôi ra bới.
Có hôm, anh còn không cho tôi ngủ trên giường vì bảo tôi là cô vợ nhà quê không biết chiều chuộng chồng. Rằng gia đình anh cưới tôi chỉ vì gái quê thì hay biết yên phận và bề ngoài họ sẽ được tiếng là gia đình có lối sống hòa nhã. Tôi sững sờ khi nghe anh nói vậy.
4 tháng kết hôn, dù chịu bao khinh miệt và tủi cực ở nhà chồng giàu có, cuối cùng ông trời cũng ban tặng cho tôi 1 niềm vui. Vì thấy hay bị chóng mặt nên tôi tranh thủ giờ đi làm khám sức khỏe. Bước ra khỏi phòng khám mà người tôi còn run lên vì hạnh phúc. Trái tim tôi lần đầu cảm thấy lâng lâng khó tả khi biết mình được làm mẹ.
Con tôi hình thành được 6 tuần rồi. Đó là lần đầu tiên tôi cười hạnh phúc kể từ khi bước vào căn nhà ấy. Trên đường đi về, tôi mường tượng bao hình ảnh tươi đẹp, nào là chồng sẽ vì con mà biết lo cho gia đình. Nào là anh sẽ ôm chầm và nhấc bổng tôi lên vì sung sướng.
Tôi định thông báo cho chồng tin vui này. Nhưng vì nghĩ 3 hôm nữa là sinh nhật chồng nên tôi muốn dành món quà đặc biệt này để gây sự bất ngờ cho anh.
3 hôm chờ đợi trong hồi hộp, ngày sinh nhật của chồng tôi cũng đến. Trưa hôm ấy tôi bất ngờ mua 1 bó hoa đến cơ quan chồng để vợ chồng đi ăn trưa. Đồng thời tôi sẽ nói cho anh biết tôi đã có thai. Đến nơi, tôi ra hiệu cho lễ tân không cần phải gọi điện lên phòng thông báo cho anh biết.
Cứ thế, tôi nhẹ nhàng bước lên cầu thang tầng 2 và đứng trước cửa phòng he hé mở. Đưa tay mở cánh cửa rộng hơn, tôi đứng chết sững, bầu trời như sụp xuống dưới chân khi cái cảnh tượng ấy hiện ra. Khoảnh khắc đó ám ảnh tôi đến nỗi bây giờ dù nhắm mắt lại tôi vẫn thấy nó hiện hữu. Anh và một ả nhân viên công ty đang ôm ấp nhau tình tứ ngay dưới sàn. Khi tôi đẩy cửa vào, họ còn trân trân nhìn lại tôi như chính tôi là kẻ phá bĩnh cuộc vui của họ vậy.
Tôi đang âm thầm lên kế hoạch sẽ hàng ngày âm thầm cho chồng uống thuốc để anh liệt dương và không còn khả năng làm bố? Tôi làm vậy có ác với người chồng tráo trở này không?
Thậm chí, chẳng chút sợ hãi, lo lắng, chồng tôi còn lớn tiếng quát: "Đang trưa, còn đến đây làm gì thế? Nhìn gì, muốn chết hả?". Đóng sầm cánh cửa phòng, bó hoa trên tay tôi rơi xuống từ lúc nào.
Tôi như quên đi mình đang có thai. Tôi chạy, chạy như muốn quên cái cảnh mình vừa thấy. Nước mắt tuôn rơi khiến mắt tôi nhòe đi. Tôi vấp và ngã cầu thang, máu từ chân tôi bắt đầu chảy ra.
Tôi được mọi người đưa đi cấp cứu gấp. Tôi không sao nhưng còn con tôi chỉ mới hình thành đã không giữ được. Tỉnh dậy, biết là đã mất con, tôi uất ức và căm hận chồng bội bạc đến muốn hóa điên.
Tôi thực lòng đã không còn muốn ở lại nhà chồng giàu có này nữa. Nhưng tôi không muốn ra đi quá dễ dàng như thế. Tôi muốn người tôi đang gọi là chồng này cũng ít nhất một lần phải trả cái giá đau đớn như tôi. Vì thế, tôi đang âm thầm lên kế hoạch sẽ hàng ngày âm thầm cho chồng uống thuốc để anh liệt dương và không còn khả năng làm bố? Tôi làm vậy có ác với người chồng tráo trở này không?
Theo VNE
Vũ khí để trả thù chồng Chia tay vợ, anh nuôi đứa con trai sáu tuổi. Một năm sau, anh và tôi gặp nhau. Một năm sau nữa, anh ngỏ lời. Trước lễ cưới một ngày, vợ cũ của anh gọi điện thoại: "Tôi với cô không nợ nần gì, nhưng tôi hận anh ta, cô không tránh ra, sau này đừng trách". Cú điện thoại khiến tôi lo...