Lãnh 2 cái tát như trời giáng ngay ngày dạm ngõ về nhà chồng
Sau những câu đùa, rồi những đụng chạm của đôi lứa yêu nhau, Tuân đã ghì chặt Thùy vào lòng. Tuy Thùy đã cố thoát ra nhưng Tuân càng ôm chặt hơn.
Thùy quen Tuân khi cả hai cùng làm việc ở nước ngoài, khi đó Thùy đang theo học ngành công nghệ thông tin, còn Tuân đang học thạc sĩ tại đây. Tuy ít tuổi hơn Tuân nhưng Thùy khá hiểu anh, cả hai đã có những cuộc nói chuyện tâm đầu ý hợp. Tuân cũng không khỏi ngạc nhiên khi vừa mới quen mà Thùy lại hiểu anh như thế.
Yêu nhau được hơn 1 năm, cả hai cùng trở về Việt Nam học tập và làm việc. Cũng từ đây mối quan hệ giữa hai người bắt đầu có những bước tiến mạnh dạn hơn. Để tiện cho việc chăm sóc nhau, Tuân đã khuyên Thùy nên chuyển trọ về sống gần nhà anh .
Từ hôm đó, tối tối Tuân lại qua chơi với Thùy, có hôm anh ở tới tận 12h mới về. Dù thế, cả hai người vẫn chưa hề vượt qua giới hạn cho phép, cũng bởi Thùy là cô gái truyền thống, cô luôn muốn giữ gìn bản thân cho tới ngày hai người chính thức kết hôn.
Tuy nhiên, về phía Tuân anh càng trở nên sốt ruột. Đặc biệt, từ ngày Thùy đi làm, cô quen với khá nhiều đàn ông, có những người hơn hẳn Tuân, họ có vai vế địa vị trong xã hội. Tuân vốn cả ghen nên đôi lần thấy Thùy chụp ảnh với người này, người kia anh bỗng trở nên cáu bẳn, thậm chí la lối khiến Thùy khóc sưng cả mắt.
Nhưng rồi Thùy hiểu rằng anh làm thế cũng vì yêu cô. Rồi một đêm mưa gió khi đó, 12h hơn mà mưa vẫn không ngớt, Tuân ở lại phòng Thùy. Sau những câu đùa, rồi những đụng chạm của đôi lứa yêu nhau, Tuân đã ghì chặt Thùy vào lòng. Tuy Thùy đã cố thoát ra nhưng Tuân càng ôm chặt hơn. Và rồi chuyện gì đến cũng đến. Sáng hôm sau Thùy tỉnh dậy, Tuân đã về tự lúc nào.
Từ hôm đó, Thùy thấy tình cảm hai người càng trở nên gắn bó hơn. Tuân cũng thường xuyên qua chơi, hai người cởi mở hơn trong chuyện ấy.
Hơn 2 tháng sau Tuân dẫn Thùy về ra mắt gia đình anh, Thùy cứ nghĩ sẽ hạnh phúc lắm. Nhưng chẳng ngờ, mẹ Tuân vốn là con nhà quý tộc, biết Thùy là con gái ở quê ra đây, bà bĩu môi chê bai Thùy đủ điều. Trước thái độ của mẹ Tuân, Thùy chỉ biết im lặng, nín nhịn.
Sau hôm đó, mẹ của Thùy gọi điện thông báo với con gái có người ở Hà Nội về chơi, bảo là bạn bè gì với Thùy. Khi đó, Thùy mới vỡ lẽ là bố mẹ anh đang âm thầm điều tra gia cảnh của cô. Không những thế, bố mẹ Tuân còn gặp gỡ tìm hiểu cô thông qua những người bạn học, khiến cô choáng váng vô cùng. Nghĩ buồn, nhưng Thùy tự nhủ, dù sao bố mẹ cô cũng là công nhân viên chức nhà nước, sao cô phải sợ, phải lo lắng chứ.
Video đang HOT
Cách đây 1 tháng khi tới tham dự sinh nhật bố Tuân, Thùy đã âm thầm chuẩn bị món quà do cô tự tay thiết kế. Nhưng mẹ Tuân lại là người nhận quà bà vờ khen trước mặt Tuân, nhưng sau lưng thì nói kháy Thùy rằng “Cô chưa học đan len bao giờ sao”. Thùy nghe mà ứa nước mắt. Chưa kể khi Thùy xuống nhà rửa tay, qua phòng ngủ của bố mẹ Tuân, Thùy nghe rõ ràng tiếng bà thao thao bất tuyệt “Con đừng dẫn nó về nữa, nó không phải dạng vừa đâu nhé! Mẹ nhìn cái mặt kia biết là nó đã mất rồi…”.
Thùy chết trân trước những lời nói cay độc đó. “Mất ư” thì đúng là thế, nhưng người có được sự trinh trắng của cô đâu phải là ai khác chính là con trai bà cơ mà? Thùy vội vàng lau giọt nước mắt chạy xuống bếp đứng khóc một mình. Nhưng rồi cô tự nhủ phải cố gắng lên, vì ai làm dâu mà chẳng như thế.
Hôm đó, Thùy vẫn cố im lặng không nói lại điều đã nghe thấy với Tuân, và anh cũng không nói với cô vì sợ cô buồn. Yêu Thùy, Tuân đã cố gắng bù đắp cho cô bằng sự yêu thương. Không những thế, anh vẫn tìm mọi cách thuyết phục mẹ mình.
Mọi chuyện cứ thế dịu đi cho tới ngày gia đình Tuân đồng ý dạm ngõ. Đó là ngày Thùy cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc nhất. Và hôm ấy, Thùy cũng mới biết tin cô có thai. Thùy kể chuyện với Tuân, anh không giấu nổi niềm phấn khích mà kể ngay với mẹ mình. Nhưng rồi, trái ngược với sự mong chờ chúc mừng mà Tuân nghĩ, mẹ anh đã nói một câu khiến không ít người giật mình, trong đó có cả bố mẹ Thùy.
“Lớn rồi mà cứ tưng tửng như một đứa trẻ trâu thế đẹp mặt lắm không? Thời buổi này biết thế nào mà lần”- Mẹ Tuân nói rồi nhìn sang Thùy.
Trong khi đó bố mẹ Thùy đứng im lặng, cố nén bực tức để nhận lễ nhà trai. Chỉ có Thùy lúc đó không giấu nổi bức xúc cô đã có những lời nói thiếu kiềm chế.
“Bác nói thế là có ý gì. Bác đừng tưởng bác nói thế mà nghe được nhé! Hôm ở nhà bác cháu đã nhịn lắm rồi. Cháu không yêu anh Tuân nhà bác cháu cưới làm gì. Cháu không phải loại lăng nhăng nhé. Bác nói thì phải giữ thể diện cho bố mẹ cháu nữa chứ. Cháu nói đây là con anh Tuân, bác không tin thì tùy”- Thùy nói rồi nước mắt chực rơi xuống.
Khi vừa dứt lời, Tuân đã nắm lấy tay Thùy kéo đi, bỗng dưng mẹ anh giật lại, rồi cho cô 2 cái tát đau điếng.
“Láo xược”. Nói rồi bà quay sang bố mẹ Thùy “Tôi hủy đám cưới này. Tôi không thể cưới một cô con dâu hỗn láo như thế này được”. Trước quan gia hai họ, Thùy như chết trân, lúc đó cô ước có cái lỗ nẻ nào để chui xuống cho đỡ xấu mặt.
Phải tới khi bố mẹ Thùy xuống nước xin lỗi, bắt con dâu nhận lỗi với bố mẹ Tuân ông bà mới đồng ý. Còn Thùy vì thể diện gia đình hai bên cô đành phải quỳ xuống xin lỗi mẹ chồng tương lai. Dù nhận được sự tha thứ, nhưng Thùy biết, mẹ Tuân không dễ gì cho qua. Suốt buổi lễ hôm đấy, bà tỏ vẻ không hài lòng vui vẻ. Trong phút chốc Thùy hiểu rằng, hôm nay mới chỉ là khởi đầu của một cuộc đời làm dâu đầy sóng gió.
Theo Blogtamsu
Bỏ chồng ngay trong đêm tân hôn
Tôi ra đi khi túi đồ còn chưa kịp bỏ vào tủ, tôi nghĩ thà đau một lần còn hơn nhún nhường, nín nhịn để đau cả đời.
Nói ra thì thiên hạ cười vào mặt vợ chồng tôi nhưng đúng là không thể ngờ, tình yêu mấy năm của chúng tôi thật sự không bằng mấy đồng tiền trong phong bì cưới. Có phải khi yêu tất cả đều ngọt ngào mặn nồng nhưng động đến tiền bạc bắt đầu mới bộc lộ bản chất, lộ 'nguyên hình'.
Tôi, vốn không phải người chi ly trong chuyện tiền bạc. Từ ngày yêu anh, tôi cũng luôn là người chủ động chi trả tiền cho các bữa tiệc, các cuộc liên hoan hay kể cả hai đứa đi ăn cùng nhau. Đã yêu nhau và xác định lấy nhau nên tôi nghĩ, tiền của anh cũng là của tôi, có quan trọng gì mà phải tính toán. Sự tính toán về vật chất khiến tôi cảm thấy tình yêu không còn màu sắc của sự chân thành.
Tôi chỉ biết yêu anh, cũng đâu cần biết anh nghèo hay giàu, bố mẹ anh làm gì. Tôi mặc kệ những lời gièm pha bên ngoài nói anh là người chi li này nọ. Tôi nghĩ, đàn ông tiết kiệm được là tốt, sau này còn lo cho vợ con. Với lại, nhiều lúc thấy anh hay kêu hết tiền, tôi lại lo lắng, lại chu cấp cho anh.
Ảnh minh họa
Một người con gái như tôi lẽ ra phải được người yêu ga lăng, cưng chiều. Đổi lại, tôi rất hay chiều anh và có lẽ tôi đã chiều hư anh rồi nên đến cả vật chất, anh cũng lợi dụng tôi ra trò mà tôi không hề nhận ra.
Đó là khi yêu, đơn giản chỉ vì yêu nên tôi làm tất cả vì người mình yêu, không hề suy diễn gì về những hành động của anh.
Nhưng cho đến ngày chúng tôi lấy nhau và đúng hơn là trong đêm tân hôn, tôi và anh đã xảy ra một trận cãi vã lớn. Mẹ anh chính là người can thiệp và chửi mắng tôi khiến tôi không tài nào chịu được. Nghĩ đến viễn cảnh xa vời, phải chịu những lời nhiếc móc, sống không thoải mái trong nhà chồng là tôi ức nghẹn. Tôi nghĩ thầm, thà là đi hôm nay còn hơn để đến ngày sau.
Suy cho cùng cũng vì chuyện tiền mừng cưới. Tiền mừng của bạn bè tôi, tôi muốn giữ lại để biếu bố mẹ mình, vì gia đình tôi cũng làm cỗ bàn cho tôi, tôi chưa biếu được bố mẹ đồng nào. Thế mà, cả anh và mẹ anh đều khăng khăng không được. Mẹ anh còn tính toán là, bạn tôi cũng có mấy mâm về nhà anh ăn nên phải để lại tiền đó cho gia đình anh.
Thật ra, tôi chỉ muốn nói chuyện này với chồng vì nghĩ, bố mẹ chồng thể nào chả cho chúng tôi. Ai ngờ anh đi nói với mẹ anh. Mẹ chồng không những không cho con cái mà còn đòi lấy hết và nhất định không chấp nhận tôi mang tiền biếu bố mẹ mình như thế. Nghĩ lại, thấy thật chán chồng. Không hiểu tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy. Tại sao anh lại nói với mẹ anh như thế. Tôi thất vọng về chồng vô cùng. Một người không tâm lý, chuyện đó mà cũng đi mách mẹ thì thử hỏi, còn chuyện gì anh không nói với mẹ anh nữa.
Ảnh minh họa
Càng thấy nhà chồng như vậy, tôi càng điên lên. Tôi bảo chồng, thế thì vàng bạc tôi mang trả bố mẹ tôi hết. Bố mẹ tôi hoàn cảnh, đâu có nhiều tiền. Làm cỗ bàn cho con cái, giờ phải có đồng nào đó đưa bố mẹ, còn nhà chồng, đã cưới được con dâu rồi còn đòi gì nữa. Tiền mừng của bạn anh, tôi cũng đâu cấm anh đưa cho mẹ anh.
Thế mà anh hùng hổ chửi bới tôi, nói tôi là loại không biết điều, sống mà không biết trước sau. Tôi thật sự thất vọng về chồng. Mẹ anh bênh con trai nên tới quát tháo, chửi bới tôi. Mẹ anh bảo 'đã về nhà này thì phải theo phép nhà này, chứ không phải như ở nhà cô. Đừng lên mặt ở đây, không ai chấp nhận cái lối sống đó của cô đâu'.
Nghe mẹ anh nói vậy, tôi ức đến tận cổ. Nhưng tính tôi không chịu thua ai bao giờ, nhà anh càng găng, tôi càng điên. 'Ngày yêu nhau tôi cung phụng anh ra sao, anh lễ độ với bố mẹ tôi thế nào, bố mẹ tôi mới cho tôi cưới anh. Bây giờ anh thay trắng đổi đen, định cùng mẹ bắt nạt tôi, dạy bảo tôi sao. Còn lâu nhé'. Tôi nói như tát vào mặt anh.
Nói rồi, anh bực quá tát tôi mấy cái đau điếng, còn mẹ anh bảo tôi 'không sống được thì về luôn đi'. Tôi bực quá, xách luôn túi đồ còn chưa kịp bỏ vào tủ, cầm tấm ảnh cưới đập tan tành. Tôi thề là sẽ không chấp nhận chuyện này.
Hôm nay đã thế, sau này sống làm sao. Tôi quyết định từ bỏ chồng, bỏ về nhà mẹ đẻ ngay đêm tân hôn. Dù có thế nào, tôi cũng sẽ tự giải quyết việc này, chấp nhận tất cả. Thà là đau một lần còn hơn nhún nhường, nín nhịn để đau cả đời.
Theo Tinngan
Chết lặng chứng kiến cuộc dan díu lúc nửa đêm của vợ Giang không dám tin vào những gì mình vừa chứng kiến ngay trước mắt. Vợ anh và người đàn ông khác đang mải mê quấn chặt lấy nhau trong đêm tối. Trước giờ, cuộc hôn nhân của Giang và Hà vẫn luôn được bạn bè, người dân trong khu phố ngưỡng mộ, mang ra làm hình mẫu bởi sự đẹp đôi và tâm...