Lặng thầm yêu Thầy
Cuộc đời của con người là chuỗi ngày vượt qua những cám dỗ. Nếu một lúc nào đó con người ta sa ngã thì cũng chỉ là vì lý trí, phần “người” đã không chiến thắng được phần “con” mà thôi!
Và không ai là không có sai lầm, nên mặc dù chưa gắn bó với ai sâu sắc trong tình yêu nhưng tôi đã có suy nghĩ là sẽ tha thứ cho người đàn ông sau này làm chồng của mình nếu lỡ người đó có đi ngoại tình, hay đi tìm gái bao ở ngoài. Cuộc đời có nhàm chán quá không khi mình chỉ mãi làm “chuyện đó” với một người? Bao người đàn ông dám tự tin nói rằng: ra đường thấy gái đẹp không thèm nhìn, và không có ham muốn lên giường với người đó! Hàm muốn và tham lam có phải là bản chất của con người không?
Chắc tại vì suy nghĩ của tôi quá “tiến bộ” (Tôi phải đặt nó trong ngoặc kép vì tôi không biết tôi nói thế có đúng không nữa?) nên bây giờ tôi đang sống thực sự ngu xuẩn trong tình yêu.
Tôi không phủ nhận rằng đó là người tôi yêu, yêu lặng thầm trong 7 năm. Nhưng vì biết đó là điều không thể nên tôi đã kìm nén và giấu kín như một điều bí mật của cả cuộc đời. 7 năm trước khi mới chỉ là học sinh lớp 11, đứng trên ban công lớp học nhìn xuống sân trường, nhìn bước đi, dáng người của con người đó, tôi biết tôi yêu mến và kính trọng con người đó. Tôi tham gia tất cả các buổi học có Thầy giảng dạy, nghe tất cả những gì thầy tôi nói, nhớ tất cả dáng điệu, cử chỉ, hành động của Thầy. Nhưng nó sẽ chỉ là một tình yêu đơn phương và đẹp đẽ, để mỗi một năm tết đến tôi đến nhà Thầy thăm hỏi như một cô học trò bình thường nếu như không có ngày hôm đó.
- Alo…
- Em à! Thầy đang đi công tác ở Hà Nội. Em bận không? Thầy trò mình đi uống cafe?
- Em rỗi! Mình gặp nhau ở…
- Ok!
Video đang HOT
Biết mình đang làm một điều ngu ngốc nhưng không thể nào cưỡng lại… (Ảnh minh họa)
Tôi đã không tin được có ngày tôi có một cuộc hẹn như thế, dù chỉ là một cuộc hẹn đi uống cafe bình thường, đơn thuần của 2 thầy trò. Cả ngày tôi chỉ ngóng chờ cho cuộc hẹn đó! Tối hôm đó chúng tôi đi chơi và nói chuyện, muộn quá nên tôi đã không thể về phòng trọ và thầy tôi cũng không thể về khách sạn. Chúng tôi cùng vào nhà nghỉ, thuê 1 phòng đôi có 2 giường. Tôi một giường và Thầy tôi một giường. Hà Nội, lạnh.
- Em có thể sang bên giường đó nằm cùng được không ạ?
- Uh! Em sang đây.
Và chỉ có thế, tôi nằm yên ổn trong vòng tay Thầy tôi. Cảm giác yên ổn và hạnh phúc bình yên. Tôi thực sự không hiểu mọi chuyện sao có thể tiến triển theo hướng như vậy. Tôi không biết mình đang làm gì, không cảm giác ân hận và sai trái chỉ có cảm giác ngọt ngào, ấm áp, hạnh phúc vô bờ.
Cuộc sống thật khó nói, chẳng biết ngày mai sẽ ra sao nữa. Và đều đặn những tháng sau Thầy tôi đều ra Hà Nội công tác, chúng tôi lại gặp nhau. Tối không muốn phá vỡ cuộc sống của Thầy, những gì thầy đang có, gia đình, con cái, công danh, tiền bạc. Nhưng mỗi lần chúng tôi gặp nhau phần “con” trong con người tôi lại thắng.
Tôi chấp nhận chỉ là một người tình bé nhỏ bên anh và cũng chưa bao giờ mong anh vứt bỏ điều gì vì tôi.
Biết mình đang làm một điều ngu ngốc nhưng không thể nào cưỡng lại.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lòng anh mãi không quên!
Anh đã quá yêu em và không muốn mất em... (Ảnh minh họa)
Không biết phải bắt đầu từ đâu nữa em à! Em đã quyết định ra đi nhưng tại sao anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật đó. Có lẽ vì anh đã quá yêu em, anh không muốn mất em...
Anh đã ước mơ về một gia đình có anh và có em, có những đứa con yêu dấu của chúng ta. Em à! Bao lệ rơi lúc đêm về lặng thầm và cay đắng, chỉ riêng anh bước đơn côi nước mắt rơi lại rơi. Bà xã à sao lòng anh mãi không quên em dù tình đã hết. Cứ trông mong, cứ yêu thương về em, nhiều đêm trong cơn mơ anh cứ ngỡ em nằm kề, giật mình anh tỉnh giấc, không thấy em ở bên. Và rồi anh lại khóc, và đôi mắt cứ ướt nhòa, tại vì yêu em quá, nên ngỡ em nằm bên.
Thời gian anh đã sống bằng thân xác không có hồn, một nửa anh đã chết. Ngày xưa anh đã hứa rằng ta mãi đi chung đường, ta mãi bên nhau, nhất định sẽ vậy nhưng giờ đây chỉ còn là...
Trái tim anh bây giờ đau quá, anh thấy khó thở, thấy bực bội trong người. Tại sao em lại nói chia tay anh chứ? Chi vì ở bên anh em không là chính em? Anh đã thay đổi mình để cho tình yêu chúng ta mãi mãi tươi đẹp và hạnh phúc, anh sẽ không phải mất đi người con gái mà suốt cuộc đời này anh yêu. Đã bao nhiêu đêm anh không thể ngủ, mỗi khi nằm xuống và nhắm mắt lại là bóng dáng và những lời nói, lời hứa, lời hẹn thề lại xuất hiện, nỗi nhớ và những nỗi đau đan xen nhau giày vò tâm trí anh.
Chúng ta đã có quá nhiều ước hẹn, những lời hứa mà anh sẽ không bao giờ quên, chúng ta cũng đã có quá nhiều nhưng giây phút hạnh phúc, vui, buồn bên nhau mà tại sao giờ đây chỉ còn lại mình anh? Anh nhớ em quá! Nhớ những nụ hôn, nhớ những cái cầm tay, nhớ những cái ôm ấm áp và hạnh phúc, nhớ những buổi tối 2 đứa đi dạo, nhớ những lời nói ấm áp và ngọt ngào, nhớ những đêm giá rét hai đứa bên nhau, nhớ những lúc ở bên anh em tỉnh giấc và em đã ngắm anh rồi hôn nhẹ lên đôi môi của anh! Anh rất hạnh phúc khi được ở bên em, được yêu em và được em yêu.
Nỗi nhớ và những nỗi đau đan xen nhau giày vò tâm trí anh... (Ảnh minh họa)
Anh biết em sẽ không trở về bên anh nhưng anh vẫn nuôi một hi vọng, tạo cho mình một cơ hội nhưng có lẽ đã đến lúc anh phải ra đi thực sự rồi em ạ... Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em. Anh ra đi... anh không biết rằng tình yêu của em dành cho anh như thế nào, không biết rằng anh có nằm ở vị trí nào trong tim em không nhưng anh biết rằng em sẽ không hề níu kéo. Anh ra đi có lẽ sẽ tốt hơn cho cuộc sống của em!
Không biết rằng anh có thể vượt qua được hay không nhưng ít nhất cũng không làm em phải bận tâm về anh, ít nhất em có thể làm những gì em muốn mà khi có anh em không làm được... Em sẽ không phải nghe những điều vô nghĩa từ anh, sẽ không còn sự nhàm chán từ anh, và em sẽ là chính em, sẽ không phải buông những lời nói vô tình mà em không muốn...
Những gì anh đã nói, anh đã làm tất cả chỉ vì anh yêu em nhưng nó vẫn là chưa đủ... vì người làm cho em hạnh phúc không phải là anh. Anh sẽ thôi mơ mộng, sẽ thôi không nhớ em, sẽ không bắt mình xóa đi hình ảnh em. Anh sẽ rời xa em, sẽ để lòng chỉ nỗi nhớ như đêm nay, em biết không!
Cảm ơn em! Cảm ơn tất cả những gì em đã trao cho anh. Được quen em, được yêu em... đó cũng chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đời anh!
Cho anh được gọi em 2 từ "bà xã" lần cuối!
Anh mãi yêu em!
Ai khổ vì yêu hãy yêu hơn nữa!
Chết vì yêu là sống trong tình yêu!
Chúc những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với em!
Nhóc! Vĩnh biệt em!
manhcuong.thainguyen@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Thư gửi người tôi yêu! Anh đã có những giây phút ngỡ ngàng và bâng khuâng về em... (Ảnh minh họa) Anh nghĩ thật tiếc khi chúng ta không đến với nhau, em có cảm thấy thế không? Em yêu à! Từ khi thi xong đại học và anh cũng giống như những sỉ tử khác anh cũng đi đây đi đó để thư giãn anh đã quyết...