Lãng quên để sống!
Nói thì dễ, làm thì khó, nhưng không phải không làm được. Đã có lúc đôi tay khờ dại không nghe theo lý trí nhấn nút gọi hoặc nhắn một tin nhắn hỏi thăm vớ vẩn, rồi cái nhận lại được là sự im lặng từ đối phương và sự uất nghẹn trong tim đến ngộp thở. Quên đi, những thứ chỉ làm cho ta đau khổ.
Nếu nhiều người cho rằng chia tay cũng là một cách yêu, thì với tôi lãng quên cũng là một thứ tình yêu – một thứ tình yêu kỳ lạ!
Quá khứ có ngọt ngào thì cũng mãi mãi là quá khứ.
Nếu cứ ôm ấp nó, vuốt ve nó, mơ tưởng về nó trong sự nuôi hy vọng thì có lẽ đó sẽ là vết thương không bao giờ lành và mãi mãi ăn sâu vào tâm hồn cằn cỗi tổn thương. Vậy sao không nhẹ nhàng xếp nó lại, đặt vào trong một ngăn tủ nhỏ trong trái tim, khóa chốt lại. Hãy nhìn lại nó và mỉm cười, chứ đừng khóc khi nhìn lại nó. Và nhớ, lãng quên cả những lời hứa vu vơ, những phút giây ngọt ngào nữa nhé, giấu nó đi bằng một lớp sương mù đày đặc.
Học cách lãng quên một người từng là cả thế giới.
Nếu đã có can đảm sống, thì hãy có can đảm lãng quên những thứ không thuộc về mình, nhất là một con người gọi là người yêu cũ và một thứ tình cảm gọi là tình yêu cũ! Nói thì dễ, làm thì khó, nhưng không phải không làm được. Đã có lúc đôi tay khờ dại không nghe theo lý trí nhấn nút gọi hoặc nhắn một tin nhắn hỏi thăm vớ vẩn, rồi cái nhận lại được là sự im lặng từ đối phương và sự uất nghẹn trong tim đến ngộp thở. Quên đi, những thứ chỉ làm cho ta đau khổ!
Video đang HOT
Nhớ rằng, bát nước đã hất đi thì đừng cố lấy lại, vô ích mà thôi!
Dám tự tay hất đổ bát nước đong đầy tình yêu, thì chẳng có lý gì mà không dám lãng quên nó và thay bát nước mới cả, đừng bi quan bạn nhé! Nếu bạn là người hất đổ bát nước ấy thì việc lãng quên là hiển nhiên và chắc chắn vì nếu có lấy lại thì bạn lấy lại được những gì ngoài thứ tình cảm đâu còn vẹn nguyên? Còn nếu bạn là người nhìn người ấy hất bát nước đi thì hãy tỉnh táo lại, không có thời gian để bạn yêu một người không yêu mình đâu nhé, vì cuộc sống ngoài kia còn nhiều thứ để bạn bỏ quãng thời gian đó thật có ích.
Này, sống trong hoài niệm? Bạn có thật sự là đang sống?
Hãy nhớ, nó chỉ là một phần cấu tạo nên cuộc đời của bạn, cứ sống trong hoài niệm thế, bạn có cảm thấy cuộc sống vô nghĩa không? Mở cửa ra nhìn kìa, có phải bạn đang thấy mình lạc lõng giữa dòng đời hối hả? Không phải bạn lạc lõng mà chính bạn nhốt mình trong cái hoài niệm và tự tách mình khỏi xã hội mà thôi. Đứng lên, nhìn lại mình và sống vì tương lai bạn nhé!
Không yêu thì buồn khổ, nhưng chắc gì yêu đã vui sướng?
Thay vì ngồi cả ngày chờ đợi, mong mỏi và thổn thức, bạn có thể tung cánh, dang rộng đôi tay mình vi vu và tận hưởng cuộc sống hối hả nhộn nhịp cơ mà. Thượng đế rất công bằng, lấy đi của bạn thứ gì thì sẽ trả lại cho bạn thứ khác, nghĩ thoáng lên nhé, để yêu đời bằng cả trái tim.
Này bạn, vì cuộc sống ngắn ngủi lắm, cái gì lãng quên được thì hãy lãng quên đi, cái gì vươn tới được thì hãy cố gắng, sống cho tương lai chứ không phải cho quá khứ. Hoài niệm – đừng xóa nó, hay lãng quên nó, để thi thoảng nhớ lại chứ đừng vùi đầu day dứt vì nó, không đáng! Biết được có kiếp sau không? Nên chớ dại mà sống phí một đời người, bạn nhé…
Theo Afamily
Buồn chuyện gia đình, tôi trót lỡ 'say nắng'
Đã lâu lắm rồi tim tôi mới đập nhanh như thế, loạn nhịp như thế. Chúng tôi chỉ có một vài phút riêng tư với nhau.
Tôi gặp lại anh trong ngập ngụa chán chường, trong tận cùng của sự buồn khổ, con tim tưởng chừng như không thể nào nát tan thêm được nữa...
Hai năm trước tôi gặp anh trong một cuộc gặp gỡ bạn bè cũ của tôi. Anh là anh họ của một bạn nữ có mặt trong cuộc gặp gỡ ngày hôm ấy. Cách đây mấy ngày tôi gặp lại anh. Thường thì trong những cuộc gặp gỡ bạn bè chúng tôi thường hay ăn uống và trò chuyện. Hôm ấy tôi uống khá nhiều bia. Tôi nói nhiều, cười nhiều nhưng trong lòng đau như có ai xát muối!
Tôi và anh đều là những người đã có gia đình. Ban đầu chúng tôi chỉ định trò chuyện vui chơi như những người trong nhóm thôi nhưng không hiểu vì sao càng uống nhiều tôi càng cảm thấy buồn. (Tự dưng tôi nhớ tới chuyện cũ của mình trong bài viết "Chồng lấy tiền đi cho gái để tôi mang nợ" đã đăng trên mục Tâm tình). Và trong lúc ấy tôi bỗng cần lắm một bờ vai vững chãi - khi ấy tôi vãn còn đủ tỉnh táo để xác định là sẽ mượn bờ vai anh tạm thời thôi bởi cho dù tôi có buồn tủi, trách hận chồng tôi đến đâu đi nữa tôi quyết sẽ chịu đựng vì con tôi mà cố gắng giữ gìn cái mà người đời vẫn hay gọi bằng hai chữ "gia đình".
Ảnh minh họa: DNS.
Đã lâu lắm rồi tim tôi mới đập nhanh như thế, loạn nhịp như thế. Chúng tôi chỉ có một vài phút riêng tư với nhau. Chúng tôi chỉ dừng lại ở ánh mắt nóng bỏng, một nụ hôn mãnh liệt. Cũng xin nói thêm rằng tối hôm ấy anh có nói với tôi rằng "Bây giờ anh rất cần em" nhưng tôi dứt khoát từ chối. Chỉ như vậy thôi nhưng những ngày về sau tôi thấy nhớ mong anh vô cùng. Nói cho chính xác thì tôi muốn tìm lại ánh mắt ấy, cảm giác ấy và có lẽ tôi chỉ cần có vậy thôi để tôi cảm thấy ở đời này mình còn có người đàn ông cho mình cảm giác yêu đương.
Có thể đó chỉ là cảm giác say nắng nhất thời của tôi, cũng có thể tôi đang muốn tìm cho mình một điều gì đó... Tôi đã nói rõ với anh chúng ta đều đã có gia đình và em tin chắc rằng không ai trong chúng ta muốn phá vỡ những tổ ấm bé nhỏ ấy. Vì vậy khi nào em cần bờ vai của anh để tựa vào lúc ấy, anh hãy cho em mượn bờ vai của anh nhé rồi sau đó chúng ta lại trở về với tổ ấm của chúng ta không ai làm phiền ai nhé anh. Anh gật đầu đồng ý như thế.
Tôi làm như vậy có sai nhiều lắm không các bạn? Xin hãy cho tôi lời khuyên chân thành chứ đừng trách tôi nhé vì tôi đã thật sự rất đau buồn. Xin cảm ơn các bạn.
Theo Afamily
Em sẽ quên được anh ấy, nhanh thôi... Cho tới khi nào em tìm được hạnh phúc thực sự cho riêng mình em sẽ hiểu việc chia tay ngày hôm nay là điều nên có... Nhìn em khóc trong ngày chia tay, anh đã không cầm lòng nổi. Nếu biết có ngày này, năm xưa anh sẽ không nói yêu em nhiều đến như vậy để hôm nay em phải đau...