Lặng người với cú “chơi đểu” do em gái kết nghĩa của bạn trai ‘chủ mưu’
Đưa trả đồ cho bạn xong, Đoàn thẳng tay giáng cho Ly một cái tát như trời giáng ngay trước mặt tất cả mọi người. Tất cả đều lên tiếng khuyên can, còn Ly chỉ đứng sững tại chỗ trước hành động của bạn trai…
ảnh minh họa
Dù bản thân là người yêu chính thức của Đoàn, dù ai cũng biết Huệ chỉ là “ em gái kết nghĩa” của anh, nhưng Ly không lúc nào thấy yên lòng. Sự nhạy cảm của phụ nữ nói cho cô biết, Huệ có ý với Đoàn. Nếu không, sao một cô gái trẻ xinh xắn, năng động lại suốt ngày quan tâm, quấn quýt lấy một người đàn ông không cùng huyết thống và đã có bạn gái cơ chứ?
Không ít lần Ly nói với Đoàn về tình cảm Huệ dành cho anh không bình thường, lúc ý nhị lúc thẳng thắn, khuyên anh nên giữ khoảng cách, Đoàn đều cho rằng cô ghen bóng ghen gió. Ly nghĩ, một phần bởi lòng ham hư vinh, sĩ diện đàn ông khi được nhiều cô gái vây quanh mà Đoàn không muốn đi sâu nhìn thẳng vào sự thật. Chán nản, nhiều lúc Ly đã muốn chia tay. Cái cảnh phải san sẻbạn traivới người con gái khác một cách đường đường chính chính thế này, cô không biết mình còn chịu đựng được tới bao giờ.
Hôm ấy là sinh nhật một người bạn trong nhóm của Đoàn, anh dặn dò Ly trang điểm xinh đẹp rồi đến đón cô tới dự. Sau đó, Ly mới phát hiện Huệ cũng có mặt. Nghĩ cũng phải, Huệ vốn thân thiện, cởi mở nên nhanh chóng thân thiết với hội bạn của Đoàn, hôm nay cô nàng cũng được mời là chuyện bình thường.
Bữa tiệc diễn ra êm đẹp, có một cô bạn của Đoàn mang chiếc điện thoại phiên bản mới nhất ra khoe với mọi người. Đặc biệt, chiếc điện thoại ấy còn được đính đá quý đắt đỏ khiến ai cũng xuýt xoa khen ngợi. Chuyện qua đi, người uống rượu, người hát karaoke, người chụm đầu vào nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Khá lâu sau, bỗng nhiên một tiếng kêu thất thanh vang lên, cô gái đó hốt hoảng tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy thứ mình cần tìm. Ai cũng xúm đến hỏi thăm, mới biết cô gái đó bị mất chiếc điện thoại quý giá vừa nãy. Mọi người nhìn nhau, vừa rồi không có nhân viên phục vụ ra vào, trong phòng cũng chưa có ai trở ra, vậy thì chiếc điện thoại chắc chắn vẫn còn ở đây, thế mà lại không thấy đâu, quá lạ kì!
Cô bạn kia lấy túi xách đổ ngược cho mọi người xem, khẳng định rằng mình mất thật chứ không phải đùa giỡn. Đến giờ ai cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Đúng lúc này, Huệ đang ngồi cạnh Ly nhỏ giọng hỏi mượn cô thỏi son để tô lại son cho mình, nhưng chưa đợi cô nói gì, cô nàng đã chộp lấy túi xách của Ly, mở ra một cách tự nhiên như thể đồ của mình.
Video đang HOT
“Á”, tiếng kêu của cô nàng thành công khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn lại. Cô nàng thấy thế, giả bộ hấp tấp kéo khóa túi xách của Ly lại, nhưng chính thái độ lúng ta lúng túng tựa hồ muốn che giấu chuyện gì của cô nàng đã khơi gợi lên trong đầu mọi người nhiều ý nghĩ miên man.
Cô bạn bị mất điện thoại kia đ.ánh một ánh mắt về phía Đoàn, ý muốn anh ra mặt, bởi Ly là bạn gái của anh. Đoàn giận tái mặt, đứng dậy không nói không rằng giật túi xách của Ly, mở ra. Khi nhìn thấy vật ở bên trong, Đoàn vừa xấu hổ vừa căm tức. Xấu hổ với bạn bè mình mà căm tức hiển nhiên là đối với Ly. Thứ anh nhìn thấy trong túi xách của bạn gái đương nhiên lại là chiếc điện thoại của bạn mình, đã được tắt máy nằm im lìm ở đó.
Đưa trả đồ cho bạn xong, Đoàn thẳng tay giáng cho Ly một cái tát như trời giáng ngay trước mặt tất cả mọi người. Tất cả đều lên tiếng khuyên can, còn Ly chỉ đứng sững tại chỗ. Ly đã bị bắt tại trận, có mười cái miệng cũng chẳng giải thích nổi, cũng chẳng có ai muốn tin cô.
“Cô đã làm tôi quá thất vọng, chúng ta chia tay ở đây thôi, cô đừng nói thêm một câu nào nữa”, Đoàn nhanh chóng nói ra quyết định, tiếp theo kéo cô xềnh xệch đẩy cô ra ngoài phòng tiệc rồi đóng sầm cửa lại. Ly ngẩng đầu lên, vừa kịp nhìn thấy nụ cười mỉa mai đắc ý của Huệ trước khi cánh cửa khép lại.
Ra là thế! Kẻ rắp tâm chụp cho cô cái mũ “ăn cắp” này chính là Huệ chứ chẳng phải ai khác! Trong đầu chợt lướt qua một ý nghĩ, Ly giật cửa phòng ra, trước cái nhìn lạ kì của đám người, rành rọt nói:”Tôi đề nghị báo công an, tôi không ăn cắp vì thế đừng hòng bắt tôi phải gánh tội danh này. Nếu tôi ăn cắp, hẳn trên chiếc điện thoại phải có dấu vân tay của tôi, nhưng tôi dám đảm bảo tôi chưa bao giờ động vào nó. Còn tại sao nó lại ở trong túi xách của tôi ư, đâu loại trừ khả năng có kẻ lén bỏ vào hòng vu oan cho tôi. Trùng hợp có kẻ lại mở túi xách của tôi ra, biết chọn thời điểm quá nhỉ”, Ly nói rồi nhìn chằm chằm vào Huệ khiến cô nàng không khỏi run lên.
Từ đầu tới cuối Ly không hề cầm vào chiếc điện thoại ấy, lúc cô bạn kia mang ra khoe tôi cô cũng không sờ vào.”Sao nào, các người nếu không dám báo công an thì đều phải xin lỗi tôi, chuyện ngày hôm nay tôi không bỏ qua dễ dàng đâu!”, Ly gằn từng tiếng. Đoàn định kéo cô sang một bên, nhưng Ly chỉ lạnh lùng trả lại anh ta một cái tát:”Đây là trả lại cho anh. Còn chuyện của chúng ta chấm dứt rồi!”.
Cô bạn bị mất điện thoại kia vội vàng đứng ra ngăn Ly lại, sau đó nhìn Huệ:”Cô có muốn nói gì không, nếu không chúng ta báo công an! Lúc ấy chuyện xé to ra, cô cũng đừng có oán trách ai!”.Huệ lắp bắp kinh hãi, mãi mới thốt ra tiếng:”Đừng… đừng báo công an”.
Mọi chuyện đã rõ, những người ở đó đều hướng Ly nói tiếng xin lỗi, trong đó Đoàn là thấy áy náy nhất, nhưng Ly cũng chẳng quan tâm, xoay người đi thẳng. Người đàn ông như thế, cô chẳng bao giờ cần nữa!
Theo Afamily
Bị ép ly hôn vì không có con, tôi đã làm 1 việc khiến chồng lặng người
Lấy chồng 3 năm, suốt thời gian đó chúng tôi không có con, nhà chồng lo lắng, sốt sắng lắm. Họ nói do tôi mà ra nhưng tôi thì không tin là do mình.
Tôi luôn nghĩ, bản thân tôi chẳng bị làm sao cả, đi khám bác sĩ cũng nói tôi không có vấn đề gì. Mẹ chồng thì chỉ đổ tội cho tôi, bà nói tại tôi mà con trai bà không có con, rồi bà không có cháu nối dõi. Tôi giải thích thế nào thì gia đình chồng cũng không tin, họ vẫn một mực nói là do tôi. Bố mẹ chồng còn muốn chúng tôi ly hôn vì chuyện này...
Tôi thật sự không hiểu tại sao khi gia đình không có con, người đầu tiên chịu trận vẫn là phụ nữ... Người ta không bao giờ nghĩ, liệu có phải do con trai họ hay không. Vì trong đầu họ mặc định, việc đẻ là việc của đàn bà, mang bầu thì càng là việc của đàn bà nên mọi chuyện không sinh nở được, chắc chắn là do đàn bà mà ra.
Tôi nghĩ bản thân mình hoàn toàn đủ điều kiện để có con. Chỉ có chồng tôi mới là nguyên nhân nhưng bảo anh đi khám thì anh không đi. Lúc nào anh cũng khẳng định mình sức khỏe tốt, không bao giờ có chuyện anh khó có con. Người như anh, cao to lực lưỡng, thân hình lại vạm vỡ thì làm sao lại có chuyện không thể sinh con được. Tôi nói nhiều anh dọa, cô có tin, tôi ra ngoài khiến vài cô khác có bầu, lúc đó thì cô đừng ngồi đó mà khóc. Câu nói của anh khiến tôi vô cùng buồn. Bảo thủ, trì trệ, có bệnh thì phải đi khám, không có thì cũng đi khám mới biết mình có bệnh hay không. Đằng này chỉ khăng khăng đổ tội cho người khác, thật không đáng mặt đàn ông...
Tôi biết sự thật, không cam tâm bị lừa dối nhưng lại nghĩ thương anh, vì anh quá nặng lòng với chuyện này. (Ảnh minh họa)
Một ngày nọ, tôi nghe được cuộc điện thoại giữa chồng và người lạ, nói về chuyện anh không thể có con. Trong điện thoại anh có nói mình bị vô sinh, nhưng nhất định không nói cho vợ biết. Anh cố gắng giấu giếm chuyện này để chờ cơ hội xin con nuôi. Vì thật ra, anh không đủ can đảm để nói ra chuyện đó, cũng không muốn người khác biết mình không thể sinh con. Chuyện đó đối với anh là một việc làm mất mặt. Anh cảm thấy lừa dối tôi là điều không nên nhưng lại làm ra vẻ tội lỗi là tại tôi nên để cho tôi chịu trận, khiến gia đình anh tin, nguyên nhân chính là ở tôi.
Tôi biết sự thật, không cam tâm bị lừa dối nhưng lại nghĩ thương anh, vì anh quá nặng lòng với chuyện này. Gia đình anh chỉ có mình anh là con trai, nếu chuyện này bại lộ, bố mẹ anh sẽ như thế nào, có lẽ vì thế mà anh không bao giờ dám nói ra, đành để cho vợ mình gánh chịu...
Hôm đó, nằm bên cạnh anh, tôi nhẹ nhàng thủ thỉ, để xem ý anh sao, anh có thật lòng yêu vợ anh không. Tôi nói thế này &'anh ơi, nếu em đi khám, mà đúng là em không thể sinh con, thì liệu anh sẽ làm như thế nào? Chúng mình sẽ xin con nuôi nếu không còn cách nào khác chứ? Và anh vẫn yêu em như ngày nào phải không anh, chúng mình vẫn là vợ chồng, mãi mãi?'.
Nghe tôi nói, giọng anh trùng xuống, nhẹ nhàng &'tất nhiên rồi'.
Tôi lại hỏi &'thế còn bố mẹ anh thì sao, họ sẽ như thế nào nếu biết chúng mình xin con nuôi?'. Anh bảo &'anh sẽ thuyết phục bố mẹ dần dần, vì anh yêu em, yêu gia đình mình. Con nuôi cũng được nếu như chúng ta không may mắn có được con đẻ của mình'. Câu nói đó đã khiến tôi hiểu, anh đã có ý định xin con nuôi và anh không muốn chuyện gia đình tan vỡ. Anh cũng muốn khuyên nhủ bố mẹ, chỉ là, người chịu trận sẽ là tôi.
Sau câu chuyện đó, tôi nói với anh &'em bị vô sinh rồi anh ạ, em không thể sinh được con, em biết, em không mang lại cho anh một gia đình hạnh phúc nên em mong anh tha thứ cho em. Anh có thể bỏ em, có thể ruồng bỏ em mà đi với người khác, để sinh con cho các cụ. Em cũng không oán trách gì anh đâu. Em cầu xin anh, hãy làm điều đó vì em không thể ích kỉ sống bên người đàn ông em yêu mà không thể cho anh ấy một đứa con'.
Anh nhìn tôi, nước mắt lưng tròng. Anh khóc như một đ.ứa t.rẻ, cứ ôm mặt như thế mà rằng &'anh mới là người có lỗi, anh đâu xứng đáng được nhận những lời đó từ em. Anh cũng bị vô sinh, nhưng anh lại giấu em. Vậy là, hai chúng ta cùng vô sinh chứ không phải là tại em hay tại anh, cả hai đều bất hạnh. Và giờ thì có lý do gì để chúng ta không thể sống với nhau, và xin con nuôi? Anh nên thú nhận với em chuyện này sớm hơn, nhưng anh không đủ can đảm. Vậy mà em lại sẵn sàng nói với anh những điều đáy lòng em. Anh thật là ích kỉ, vì cứ đổ tội cho em mãi để bố mẹ hắt hủi em...'.
Sau câu chuyện anh nói, tôi hiểu rằng, chính xác là anh vô sinh và anh không đủ dũng cảm đối diện với sự thật. Còn tôi, tôi chỉ là một người thế thân cho anh. Tôi bịa ra câu chuyện mình bị vô sinh để anh thú nhận tất cả và để anh hiểu rằng, tôi yêu anh, tôi chấp nhận hi sinh vì anh, nhận con nuôi vì anh. Chỉ cần gia đình hạnh phúc và anh thật lòng yêu thương tôi, vậy là mãn nguyện lắm rồi. Để bố mẹ anh hiểu rằng, chúng tôi thật sự yêu nhau và ông bà đừng bao giờ nặng lòng vì chuyện nối dõi.
Hôm sau, anh đứng trước mặt bố mẹ, thưa chuyện và nói rằng, cả hai vợ chồng đều vô sinh, nên bây giờ, chỉ mong bố mẹ cho chúng tôi được sống vui vẻ bên nhau, được xin con, xin cháu để ông bà vui cửa vui nhà. Đó là điều duy nhất chúng tôi có thể làm được cho ông bà vui vẻ t.uổi già.
Bố mẹ nhìn anh, nhìn tôi, rơi nước mắt. Họ nghĩ đó là số phận, là định mệnh của chúng tôi....
Theo Afamily
Bị người yêu 5 năm đá, tôi đã có 1 màn trả thù khiến anh lặng người Tôi biết, từ đây, cuộc đời tôi sẽ bắt đầu tất cả những tháng này khó khăn, có tình yêu, có trách nhiệm và đầy thù hận. Quen nhau gần 1 năm thì chúng tôi chính thức trở thành người yêu của nhau. Ngày anh nói với tôi rằng, anh chưa từng gặp một cô gái nào đáng yêu như tôi, ngay từ...