Làng nghèo thành tỉ phú nhờ “đi tây”
Nói về sự phồn thịnh, giàu có của Đô Thành ( huyện Yên Thành, Nghệ An) nhờ xuất khẩu lao động có người tếu vui: “Cứ sau một đêm ngủ dậy là thấy làng xóm lại khác, một số ngôi biệt thự c.ao n.gạo nghễ mọc lên từ lúc nào không hay”.
Làng nghèo xứ chiêm trũng
Ít ai biết rằng, mảnh đất Đô Thành (huyện Yên Thành, Nghệ An) giàu có hiện tại trước kia từng là xã nghèo khó. Cuộc sống người dân nơi đây chủ yếu dựa vào cây lúa. Do nằm ở vùng đất trũng, thường xuyên bị ngập úng nên mất mùa nhiều hơn được mùa, bà con cũng chẳng biết làm gì trước điều kiện khắc nghiệt của thiên tai. Khó khăn là vậy nhưng người dân cũng không biết làm gì để thoát nghèo, thoát khổ. Ngoài làm ruộng thì họ không có một nghề phụ nào ổn định để làm trong thời gian nông nhàn.
Trăn trở về tương lai của quê hương nếu không tìm cách thoát nghèo thì khó mà đổi vận được. Với ý nghĩ đó, nhiều đàn ông trong xã bắt đầu đi làm ăn xa mong tìm được nghề phù hợp để sau này về quê lập nghiệp. “Thời đó gỗ rừng còn nhiều lắm, nhận thấy buôn gỗ là một nghề nhanh có t.iền, đem lại thu nhập nên nhiều người trong làng bắt đầu rời quê ra đi. Có chuyến chúng tôi đi tận hơn một tuần mới về. Trong quá trình đi buôn gỗ, nhận thấy nhiều sản phẩm thừa từ gỗ vứt bỏ đi thì phí nên anh em lại rủ nhau gom về đóng tủ, đóng bàn dùng trong sinh hoạt gia đình.
Những ngôi biệt thự nhan nhản ở làng nghèo Đô Thành từ sau khi những người dân “đi tây” làm ăn.
Từ đó Đô Thành có thêm một nghề mới là nghề làm mộc. Cũng chính nghề này đã giúp bà con nơi đây thoát nghèo chứ nghề buôn gỗ vừa nguy hiểm lại dễ mất tính mạng, ông Phan Đăng Thế, xóm trưởng xóm Đồng Thị, xã Đô Thành nhớ lại.
Từ khi có nghề, bà con nơi đây đua nhau mở xưởng. Cũng nhờ thời kỳ đó nghề mộc ở vùng này còn ít nên các sản phẩm mà họ làm ra đều được tiêu thụ ngay tức thì.
Những năm đó xuống chợ Si (Diễn Châu), chợ Dinh (Yên Thành) và nhiều nơi khác đều thấy sự có mặt của các mặt hàng mộc “Made in Đô Thành”. Nguyên liệu được lấy từ những sản phẩm thừa trong quá trình buôn gỗ để làm nên đem lại thu nhập khá. Đời sống bà con dần dần được nâng cao. Giờ đây Đô Thành không còn là độc canh cây lúa nữa mà việc làm của họ quanh năm không hết. Thời điểm đó, nhà nhà làm mộc, cả xóm, cả xã đều theo nghề mộc.
Một thời gian sau, do thị trường biến đổi, nhiều làng nghề mộc mọc lên như nấm sau mưa nên giá cả, lời lãi không còn được như trước nữa. Bà con nơi đây bắt đầu bỏ dần nghề này.
“Đi tây” về quê thành tỉ phú
Cùng thời điểm đó, nhà nước mắt đầu mở cửa giao thương với các nước bên ngoài. Vốn nhanh nạy, nắm bắt kinh tế thị trường, thời cơ rất tốt, dân xã Đô Thành bắt đầu xuất ngoại k.iếm t.iền về xây dựng gia đình, quê hương.
Video đang HOT
Khi trong nước dần trở nên khó làm ăn thì người dân nơi đây bắt đầu nghĩ đến việc ra ngước ngoài kiếm “cơm”. Đó là vào những năm cuối thập kỷ 80, đầu 90 của thế kỷ trước, các lao động ở Đô Thành bắt đầu đi xuất khẩu lao động sang các nước như Đức, Ba Lan, Anh, Úc… để tìm kiếm cơ hội làm ăn.
Lúc đầu toàn xã cũng chỉ có một vài người đi. Về sau những người đi đầu tiên sang đó thấy làm ăn được nên lại về kéo anh em, bà con xuất ngoại k.iếm t.iền. Cứ thế, lượng người đi Tây ngày một tăng lên. Thời kỳ bấy giờ đi xuất khẩu lao động còn dễ nên cứ thấy làm ăn được là họ lại ồ ạt kéo nhau sang đó. Nhờ đó mà cuộc sống của người dân nơi đây đã đổi thay một cách chóng mặt.
Sau khi “đi tây” về, nhiều người trở thành tỉ phú mua sắm xe hơi
Sau một thời gian cật lực làm việc bên xứ người họ lại tự hào đem số t.iền mà mình đổ mồ hôi nước mắt làm được về trang trải cuộc sống cho gia đình, sắm sang đồ dùng, xây dựng nhà cửa khang trang. Chính từ đó mà những ngôi biệt thự cao tầng bắt đầu mọc lên ào ạt như nấm sau mưa.
Nói về sự phồn thịnh, giàu có của Đô Thành nhờ xuất khẩu lao động có người tếu vui: “Cứ sau một đêm ngủ dậy là thấy làng xóm lại khác, một số ngôi biệt thự c.ao n.gạo nghễ mọc lên từ lúc nào không hay”.
Giàu có nổi tiếng ở Đô Thành là nhà của ông Nguyễn Đức Hòe. Ông Hòe có tới 3 người con trai, một gái và một cô con dâu đang làm ăn bên Đức. Bước vào căn biệt thự của gia đình ông Hòe mà chúng tôi cũng cảm thấy choáng với sự đồ sộ của nó. Có lẽ ở các thành phố lớn cũng khó tìm được căn nào có giá trị như nhà của ông.
Ông Hòe bên căn biệt thự của gia đình mình
Với lối thiết kế phương tây cổ độc đáo, đây được xem là căn nhà khủng nhất vùng đất này với giá xây dựng lên đến hàng chục tỷ đồng từ năm 2004. Ông Hòe tâm sự rằng, trước đây gia đình ông cũng nghèo lắm, nhưng từ khi nhà nước có chính sách mở cửa, các con của ông được tạo điều kiện đi xuất khẩu lao động.
Lúc đầu là người anh đi, khi ổn định thì đưa em sang. Lần lượt như thế, hiện tại ông có 4 cậu con trai thì ba cậu đang sống bên Tây. Ở làng này, gia đình ông Hòe là một trong những hộ tỷ phú của làng với tổng giá trị không kém cạnh với những đại gia thành phố, mặc dù ở thôn quê.
Ngoài gia đình ông Hòe thì còn rất nhiều gia đình khác có 3 đến 4 người con đi xuất khẩu lao động như gia đình ông Nguyễn Đức Hải là một ví dụ. Ông Hải có 2 con trai, 1 con gái và 1 con dâu đang ở bên Đức. Ông cũng là một trong những gia đình được liệt vào danh sách đại gia khủng ở vùng Đô Thành này.
Những năm gần đây, thị trường Lào làm ăn dễ dàng nên một bộ phận lao động ở Đô Thành bắt đầu sang đây tìm kiếm cơ hội làm giàu, đặc biệt là thế hệ trẻ. Một khu làng Việt kiều Lào với những công ty, doanh nghiệp được dựng lên bên bờ kênh Vực Bách, trở thành một trong những xóm tỷ phú của xã Đô Thành.
Theo Dantri
Cử nhân “gác” bằng đi làm công nhân
Từng tốt nghiệp ĐH, CĐ sư phạm loại khá nhưng Nguyễn Cát Lượng và Nguyễn Thị Chung phải cất bằng đi làm công nhân kiếm sống. Cuộc sống chật vật, eo hẹp khiến 2 thầy cô giáo tương lai này không ít lần thấy x.ót x.a cho những cố gắng của mình trước kia.
Không xin được việc đúng chuyên ngành của mình, Nguyễn Cát Lượng phải cất tấm bằng đại học để đi làm lễ tân khách sạn.
Nguyễn Cát Lượng (SN 1992) trắng trẻo, nom có vẻ thư sinh và hiền lành. "Em đã từng tốt nghiệp đại học nhưng không xin được việc nên đi làm thuê kiếm sống", Lượng nói. Câu chuyện của Lượng khiến tôi tò mò. Và ngạc nhiên hơn khi biết em đã từng là một vận động viên trẻ của đội tuyển điền kinh Nghệ An và đã có thành tích trên đấu trường khu vực. Nguyễn Cát Lượng quê ở xã Nam Cường (Nam Đàn, Nghệ An), nhà có 3 chị em, bố mẹ đều là nông dân.
Từ nhỏ, năng khiếu điền kinh của Lượng đã được phát hiện và bồi dưỡng ở Trung tâm huấn luyện TDTT tỉnh Nghệ An. Năm 2011, Nguyễn Cát Lượng và đồng đội đã mang về 5 HCV, 7 HCB, 4 HCĐ cho đoàn VĐV điền kinh Nghệ An tại Giải điền kinh các lứa t.uổi trẻ toàn quốc. Thành tích ấn tượng này đã giúp điền kinh Nghệ An lần đầu vươn lên đứng ở vị trí thứ 3 toàn đoàn, sau Hà Nội và TP.HCM. Trong bảng thành tích của Lượng còn có tấm HCV giải điền kinh trẻ Đông Nam Á 2010.
Với khả năng cũng như niềm đam mê dành cho môn thể thao tốc độ này, Nguyễn Cát Lượng đăng ký dự thi vào Trường ĐH Thể dục thể thao và đậu vào khoa huấn luyện điền kinh. Sau mấy năm miệt mài theo đuổi niềm đam mê của mình, tháng 11/2013, Nguyễn Cát Lượng tốt nghiệp ra trường với tấm bằng loại khá. Thế nhưng tấm bằng cử nhân huấn luyện điền kinh cùng với thành tích ấn tượng trước đó không giúp Lượng xin được công việc phù hợp với chuyên môn của mình.
Chàng cử nhân huấn luyện viên điền kinh của Trường ĐH Thể dục thể thao sống chật vật với mức lương 3 triệu đồng/tháng.
Sau mấy tháng đi xin việc, đầu năm 2014, Nguyễn Cát Lượng quyết định nộp hồ sơ xin việc vào một khách sạn với mức lương 3 triệu đồng/1 tháng. Số t.iền đó chỉ đủ cho cậu con trai như Lương đủ trang trải với những nhu cầu thiết yếu nhất. Căn phòng trọ của Lượng chỉ rộng tầm chục m2, ngoài một chiếc giường ra thì trống hoác, không còn vật dụng gì khác. Trên chiếc bàn vừa làm bàn, vừa làm bếp với đủ loại chai lọ là bát mỳ tôm đang ăn dở.
"Khách sạn cho một bữa cơm, còn lại thì em tự lo. Bữa thì nấu ăn, bữa thì ăn mì tôm cho qua bữa để đạp xe 4 cây số đi làm. Em làm trái ngành nên cũng không dám đòi hỏi gì nhiều", Lượng chia sẻ.
Hỏi Lượng về giấc mơ về những đường chạy, cậu chỉ cười buồn: "Em cũng không biết nữa. Mang cái bằng khá về nhưng không biết xin việc ở mô. Gõ cửa mấy nơi người ta không nhận nên phải cất bằng vào tủ và đi làm thuê để k.iếm t.iền nuôi thân. Có khi chẳng bao giờ được trở lại với đường chạy nữa".
Hàng xóm với Lượng là Nguyễn Thị Chung (SN 1989, quê xã Nam Nghĩa, Nam Đàn), hiện là công nhân Công ty TNHH Matrix thuộc KCN Bắc Vinh (Tp Vinh, Nghệ An). Chung tốt nghiệp sư phạm công nghệ thông tin Trường Cao đẳng Sư phạm Nghệ An với bằng loại khá. Cũng như Lượng, hơn 1 năm ròng Chung cũng đi "rải" hồ sơ xin việc khắp nơi nhưng không có kết quả.
Tổt nghiệp Cao đẳng sư phạm, ngành CNTT, Nguyễn Thị Chung phải cất bằng đi làm công nhân tại KCN Bắc Vinh.
"Lúc đầu nghe bạn bè giới thiệu, em sang Hà Tĩnh nộp hồ sơ nhưng người ta không nhận. Sau đó về Yên Thành, Nam Đàn nộp hồ sơ nhưng đều không có kết quả. Không xin được việc, ở nhà mãi cũng buồn nên em đi làm công nhân", Chung kể.
Mức lương hiện tại của Chung là 2,6 triệu đồng/tháng, cũng tạm gọi là đủ ăn nếu biết thu vén chi tiêu. Thế nhưng nỗi buồn của Chung không phải ở chỗ đó. "Thỉnh thoảng về quê, gặp em, mọi người vẫn nghĩ em đi dạy về. Thậm chí có người còn chào "Đi trường về à?". Nghe mà tủi thân chực rơi nước mắt. Bởi thế nên nhà không xa lắm nhưng em cũng ít khi về", Chung tâm sự.
Cũng một phần vì chưa có công việc ổn định nên mặc dù Chung dạm ngõ đã 2 năm nhưng đám cưới vẫn chưa thể tổ chức. "Nhiều khi em nghĩ mà tủi thân lắm. Mình được tiếng là ăn học đến nơi đến chốn nhưng cũng quần quật trong xưởng như những người chỉ học hết cấp 2, thậm chí là cấp 1. Đi làm thì thôi, tối về nằm xuống lại nghĩ ngợi, thấy tiếc cho công sức mình đã bỏ ra", Chung nói.
Chị gái Chung cũng đã tốt nghiệp ngành kế toán nhưng vẫn chưa có việc làm. Và tương lai, cô em gái đang học ĐH Vinh cũng có khả năng chịu chung số phận như hai người chị của mình.
Bao năm ăn học, tốn kém không ít t.iền bạc của gia đình và sự phấn đấu của bản thân nhưng hiện nay không ít cử nhân cao đẳng, đại học đang phải cất tấm bằng của mình vào ngăn tủ để "đầu quân" cho các công ty, các khu công nghiệp để đổi lấy những đồng lương còm cõi. Một nguồn nhân lực chất lượng cao đang bị lãng phí hay ngành chức năng chưa có chiến lược lâu dài cho bài toán đào tạo ngành, nghề gắn với nhu cầu thực tế của xã hội?
Hoàng Lam
Theo Dantri
Giật mình "chợ tử thần" ở Hà Nội Hàng hóa được vô tư bày ngổn ngang hai bên đường sắt, bất chấp xe lửa có thể lao đến bất cứ lúc nào. Chỉ khi nhìn thấy đoàn tàu còn cách khoảng 200m, những người bán hàng mới nháo nhào hò nhau dạt sang hai bên. Hình ảnh này được phóng viên ghi nhận được tại khu chợ cóc thuộc địa bàn...