Lặng một mình
4giờ sáng… lật mình trở dậy, tôi bàng hoàng nhận ra mình đang tỉnh cơn say và cũng bàng hoàng nhận ra là mình mất anh rồi. Cuộc sống có bao giờ là vẹn tròn, có bao giờ là hoàn hảo.
Tôi – một con bé cá tính, rất độc lập trong mọi suy nghĩ va hành động. Mối tình đầu của tôi đến rất bất ngờ. Anh – một người đàn ông quá sành sỏi và hiểu tâm lý một đứa con gái như tôi. Tôi yêu và thương anh đến kì lạ, mặc mọi lời khuyên răn của bạn bè. Người ta thường bảo những gì đến nhanh thì mất cũng nhanh và anh cũng vậy. Anh đến bất ngờ và ra đi cũng rất nhanh, tựa hồ như một cơn gió vô tình. Anh làm trái tim tôi đau nhói, cảm giác lúc nào cũng nghẹn thở. Tôi trở về với cuộc sống thường ngày, vẫn sống nhưng đủ để biết mình chỉ là đang tồn tại. Tôi có nhiều bạn bè, nhiều mối quan hệ nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó. Tôi lao vào những cuôc vui mà tưởng chừng như quên được anh nhưng tất cả chỉ là dối lừa. Tôi tự lừa dối chính mình, tôi tự cho mình là giỏi. Một năm sau anh quay trở lại với một lời xin lỗi. Anh nói yêu tôi và không muốn mất tôi nhưng trái tim tôi dường như quá chai sạn. Tôi biết mình còn yêu anh nhiều lắm nhưng lòng tự trọng không cho phép con tim lên tiếng. Tôi tự đánh một dấu chấm hết cho mối tình thứ nhất.
Hai năm rưõi trôi qua không phải là quá nhiều nhưng cũng không phải là quá ít, tôi sống vui vẻ hay ít nhất cũng là tỏ ra vui vẻ. Rồi một người đến bên tôi, người ta làm tôi biết cười và biết sống cho riêng mình. Tình yêu đến nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Tôi thầm cảm ơn cuộc sống này cho tôi gặp và yêu. Hai cái tết trôi qua, tình yêu cứ đẹp và êm đềm như thế. Tôi là mối tình đầu và dường như là tình cuối của anh nhưng số phận trớ trêu khiến anh lại xa tôi. Tình yêu của anh không đủ lớn để bao dung cho tôi, một con bé có một quá khứ buồn. Quá khứ vẫn chỉ là quá khứ nhưng ngưòi ta không muốn nó ngủ yên cứ bắt buộc nó phải sống dậy và trả giá vì những gì trong quá khứ. Thiết nghĩ ai cũng có quá khứ nhưng sao người ta không thể sống vì hiện tại mà cứ phải nhắc lại những gì đã qua. Khi tôi viết những dòng tâm sự này lên trái tim, tôi dường như đóng băng, không nghĩ và không biết nên nghĩ cái gì nữa. Tôi vẫn yêu anh dù anh đã làm tôi tổn thương ghê gớm. Tôi vẫn thương và luôn nghĩ đến anh trong từng giây từng phút, một người con gái luôn biết lo và nghĩ cho anh đâu đáng để nhận nỗi đau này. Anh cũng không còn cơ hội về bên tôi nữa đâu, trái tim này quên anh và sẽ sống cho riêng mình.Tạm biệt anh tình yêu cuối cùng.
Theo Ngôi Sao
Video đang HOT
Em mất anh thật rồi
Sau một năm chia tay, gặp lại nhau đúng vào ngày đứa bạn thân chung của chúng ta lấy chồng. Em bàng hoàng khi thấy mình không còn xưng hô thân mật như khi chúng ta ở bên nhau nữa. Lần gặp nhau này em tin rằng sự thực mình đã mất anh, mất anh mãi mãi...
From: Đ.T.X.
Sent: Tuesday, December 01, 2009 1:53 PM
Anh à,
Không biết từ khi nào em có thói quen tìm đọc những câu chuyện trên mục Tâm sự, có lẽ từ khi cảm giác trống trải cô đơn đến với em. Em muốn tìm được sự đồng cảm hay chính xác hơn là sự thấu hiểu cho tâm trạng của mình.
Xa anh đã được 15 tháng nhưng mọi cảm giác với em như ngày hôm qua vậy. Em không thể quên được giây phút ở bên anh, được anh cầm tay hay mua sữa chua cho em ăn.
Anh là bạn thân của chính đứa bạn thân ĐH của em. Ngày đầu tiên về Bắc Giang chơi cũng là ngày đầu tiên gặp anh, được anh pha trò cười nghiêng ngả.
Ấn tượng ban đầu quá đẹp nhưng rồi phải sau 2 năm xa cách anh và em mới chính thức yêu nhau. Hạnh phúc tưởng chừng như vô kể khi được anh nói lời yêu. Cô bạn thân của chúng ta đã cảnh báo em "mày yêu nó thì hãy xác định là khổ vì nó sống cho bạn bè nhiều hơn cho người yêu". Mặc nó nói em vẫn quyết tâm yêu anh, quyết tâm đến với anh và hy vọng mình có thể mang lại hạnh phúc cho anh.
Ảnh minh họa.
Chúng ta sống trọ cùng phố Cầu Giấy sầm uất cùng đi dạo trên Nguyễn Phong Sắc kéo dài. Anh làm thêm ngay tại Thế Giới di động cạnh nhà trọ của em, chính vì vậy anh có cơ hội lên phòng em ăn cơm và cũng bị ông chủ mắng vài lần khi thấy anh lên quá nhiều. Quả thực với một cô gái có ngoại hình và chiều cao lý tưởng như em không phải không có người theo đuổi, nhưng phải khi có sự xuất hiện của anh trái tim em mới thực sự tìm thấy bến đỗ.
Quãng thời gian chúng ta bên nhau tuy ngắn ngủi, kỷ niệm không nhiều nhưng với em nó quá sâu đậm, vui có, giận hờn có. Anh nói anh yêu em nhưng anh lo em không chịu được khổ. Lúc đó em cũng không thể biết được cửa ải chông gai mà em phải vượt qua là gì. Ngày em chuyển nhà trọ anh nói không muốn sang chia tay vì sợ anh không cầm lòng được nhưng rồi anh cũng qua. Chuyển nhà xa, em càng yêu anh hơn và thường xuyên lấy cớ để đến gặp anh.
Đến khi không thể xa anh được nữa em quyết định cùng bạn chuyển nhà về Mỹ Đình, nơi mà em có thể cùng anh đi dạo hay thả diều, cùng anh tận hưởng tháng ngày êm đẹp. Nhưng mọi thứ chỉ là trong ảo tưởng của riêng em mà thôi. Vì công việc học tập không thuận lợi anh đã dần rời xa em mà em không hề hay biết. Cứ ngỡ tình yêu không thể dời xa thì lúc này mọi thứ như tan biến.
Ngày anh nói lời chia tay cũng là ngày Mỹ Đình mưa to. Nghe điện thoại xong em lạnh lùng không phản ứng gì trong 5 phút và nói với cô bạn một câu "chia tay rồi mày à". Cô bạn ngỡ em đang đùa nên còn trêu tức em. Nhưng sau khoảnh khắc 5 phút lạ kỳ đó là điều gì anh biết không? Em khóc, khóc và khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Trời đổ mưa như trút nước, cảm giác trống trải lại về mà em không thể kháng cự được cảm xúc của mình. Em mất anh thật rồi sao Cương?
Sau một năm chia tay gặp lại nhau đúng vào ngày đứa bạn thận chung của chúng ta lấy chồng, cảnh tưởng mà chúng ta đều biết chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng không thể tránh khỏi. Em bàng hoàng khi thấy mình không còn xưng hô thân mật như khi chúng ta ở bên nhau nữa bởi chúng ta đều là bạn của cô bạn đó mà. Lần gặp nhau này em tin rằng sự thực mình đã mất anh, mất anh mãi mãi...
Thời gian qua không còn tin tức của anh, nhưng không lúc nào em không nhớ đến anh. Bao nhiêu người đến bên quan tâm chăm sóc, em đều từ chối tình cảm đó bởi em biết em chỉ mang lại sự đau khổ cho họ mà thôi. Những lúc ngoảnh lại nhìn em thấy hoảng sợ cho mình. Phải chăng trái tim khi đã cho đi thì không thể nhận lại đúng không anh?