Lãng mạn là ôm chặt lấy nhau khi cầm trong tay… sổ đỏ
Lãng mạn của ngày xưa không còn nữa, thay vào đó là ánh mắt sung sướng nhìn nhau khi dành dụm đủ tiền mua cái tủ lạnh, cái máy giặt hay đơn giản chỉ là sắm được chiếc nôi cho con.
Quà sinh nhật của chồng bao nhiêu năm vẫn vậy: Không bất ngờ, không cầu kỳ, không lời có cánh nào được “đính kèm”. Vậy mà, trong mắt vợ, chồng luôn là người lãng mạn.
Nhiều người ngần ngại hôn nhân vì mường tượng ra thời kỳ kinh khủng của hậu hôn nhân. Chồng luôn nhấn giọng: “Chẳng có lãng mạn cho vợ đằng sau tiếng con khóc, nợ đòi đâu!”. Đúng là không hoa hồng, không lời có cánh, không cà phê, xinê… Thời gian càng trôi, sự lãng mạn càng bị những gót chân bươn chải bỏ quên một cách vô tình. Nhưng bù lại, vẫn có những điều lãng mạn khác mà thời yêu nhau chưa bao giờ có được.
Như chuyện hôm sinh nhật. Cái váy đó vợ đã ngắm nghía mấy tháng trời nhưng không dám mua vì quá đắt. Tiền học cho thằng cu lớn, tiền sữa cho thằng cu nhỏ, tiền ăn, tiền điện… rồi bao nhiêu thứ phải chi trả cứ bủa vây, ngăn không cho vợ phung phí. Thẻ lương của chồng, vợ giữ. Những khoản chi tiêu bên ngoài chồng tự xoay xở với tiền thưởng hàng quý của công ty. Eo hẹp là thế mà chồng vẫn dành dụm để mua váy tặng vợ (lại biết đúng cửa hàng và cái váy vợ “nhắm”), đó chẳng phải là lãng mạn sao?
Ảnh minh họa
Điểm lại, sau mấy năm làm vợ chồng, những cái nắm tay của chúng mình thưa thớt hẳn. Những buổi hẹn hò, cà phê bị vợ đưa vào danh sách những “trò tiêu khiển” xa xỉ. Những tin nhắn nhớ thương lùi vào… thời xa vắng. Biết bao nhiêu thứ “có” bị biến thành “không” từ ngày mình trơ thanh vợ chồng. Nói vậy mà không phải vậy, vợ chồng vẫn có những giây phút lãng mạn tuyệt vời mà ngày xưa chưa bao giờ được hưởng.
Như cái hồi biết vợ có thai, chồng nhảy lên sung sướng, ôm vợ xoay mấy vòng rồi hốt hoảng dừng lại vì sợ đứa con trong bụng… chóng mặt. Đêm nào chồng cũng nằm áp tai lên bụng vợ, thầm thì nói chuyện với con. Chồng còn xung phong làm việc nhà, thỉnh thoảng đi chợ và làm “đạo diễn” nhà bếp cho vợ được nghỉ ngơi. Hay đơn giản hơn, dù bận rộn đến mấy thì mỗi sáng chồng đều dắt xe ra khỏi cổng giúp vợ. Chồng bảo, làm thế để vợ có động lực thắt cà vạt mỗi sáng cho chồng.
Khi vợ bị cảm, chồng không cuống cuồng hỏi han như thời đang yêu nữa mà thay vào đó, chồng nhìn vợ một cách nghiêm khắc rồi “phán”: “Sao em chủ quan với sức khỏe của mình thế? Mưa mặc mưa, nắng mặc nắng, người chứ có phải sắt đá gì mà không đổ bệnh”. Rồi cứ để cho vợ khóc sụt sùi vì tủi thân, chồng xách xe ra khỏi nhà, trở về với mấy vỉ thuốc cảm trên tay.
Có hôm, chồng một mình hì hụi xây lại góc nhỏ trước thềm nhà. Thấy chồng mồ hôi nhễ nhại, vợ chạy ra toan bưng gạch, dọn rác phụ thì bị la té tát. Vợ thoáng buồn, chẳng lẽ chia sẻ công việc với chồng là sai? Chồng không an ủi, không thừa nhận mình quá đáng mà chỉ buông một câu: “Việc này cứ để anh lo, lỡ anh ốm còn có người lo cho anh chứ. Không phải việc gì em giúp anh cũng thấy vui đâu”. Lãng mạn thời vợ chồng đúng là có khác.
Video đang HOT
Là vợ chồng, biết hết tật xấu của nhau rồi nên “cuốn cẩm nang” mang tên “tốt khoe, xấu che” gần như bị vứt vào sọt rác. Thế là, bao nhiêu cái xấu được phô ra một cách tự nhiên, đôi khi thái quá. Ấy vậy mà những tật xấu ấy lắm lúc mang lại tiếng cười rộn rã trong căn nhà nhỏ và được vợ thay cho cái tên mỹ miều là “lãng mạn kiểu… chồng”.
Không còn như thời son trẻ, vợ dễ dãi hơn với nhu cầu làm đẹp của bản thân. Có gì mặc đó, ra ngoài cũng khoác vội mấy thứ quần áo đơn giản cho thoải mái. Đôi lúc chồng nhăn mặt góp ý. Vốn biết tiếp thu, vợ lấy lại phong độ cái thời “điểm phấn thoa son”, dù dáng dấp đã không còn như thuở hoàng kim.
Hôm vợ chồng rủ nhau đi ăn cưới đứa em họ, vợ xúng xính trong chiếc váy maxi màu kem mềm mại. Mới bước xuống nửa cầu thang đã thấy cả chồng lẫn con nhìn lên vẻ… phấn khởi. Không cần những lời khen ngợi ngọt như đường phèn thuở đang yêu, chỉ cần cái nhìn ấy thôi là đủ cho vợ ngất ngây hạnh phúc. Có lẽ, lãng mạn còn là lúc chồng được nhìn ngắm người phụ nữ mình yêu làm đẹp.
Thời đang yêu, nào là “nếu có tiền anh sẽ đưa em lên mặt trăng”, nào là “mình sẽ sống trong một ngôi nhà hạnh phúc và có một đàn con nhỏ thật dễ thương”, hay sướt mướt hơn “sau này lấy nhau, mỗi sáng đi làm mình sẽ hôn nhau để chào tạm biệt và không quên nói lời yêu thương”… Đến khi thanh đôi, mình cũng giống như nhiều cặp vợ chồng khác phải đối mặt với những vấn đề lớn như nuôi con, có nhà thành phố… Thực tế cuộc sống khiến vợ chồng mình lao vào làm việc cật lực.
Lãng mạn của ngày xưa không còn nữa, thay vào đó là ánh mắt sung sướng nhìn nhau khi dành dụm đủ tiền mua cái tủ lạnh, cái máy giặt hay đơn giản chỉ là sắm được chiếc nôi cho con. Nhớ nhất là khoảnh khắc mình ôm chặt lấy nhau, nước mắt ràn rụa khi cầm trong tay sổ đỏ của một miếng đất nhỏ vùng ven.
Vợ gọi đó là lãng mạn của thời hôn nhân.
Theo VNE
Cuối tuần này, vợ tôi sẽ lên xe hoa
Tôi đang ngồi đây và chỉ có rượu, máy tính làm bạn. Hơn 3 năm qua, tôi vẫn coi vợ tôi là vợ mà không gọi cô ấy là "vợ cũ" như lẽ ra phải thế.
Sau câu nói không thể tha thứ ấy của tôi, cô ấy tuy đã coi tôi là "chồng cũ" nhưng tôi vẫn coi cô ấy là người vợ thương yêu của mình.
Yêu nhau 5 năm, làm vợ chồng 7 năm. Cả 1/6 đời người chung sống với nhau mà chỉ vì một câu nói vợ chồng tôi lại mất nhau. Một con người to đến thế còn vuột mất đột ngột, tôi còn biết tin vào đâu?
Bên nhau 12 năm, chúng tôi chưa có khoảng thời gian nào được yên ả hạnh phúc lâu. Hết gặp phải sự phản đối của hai bên gia đình thì đến đứa này bị tai nạn, đứa kia mất việc. Đến khi tạm yên thì bố tôi mất nên đến đám cưới cũng không được tổ chức chu đáo. Hai đứa chỉ vái lạy bàn thờ gia tiên rồi dắt nhau về.
Ảnh minh họa
Tôi vẫn nhớ rất rõ đêm tân hôn năm đó cả hai vợ chồng đều khóc, khóc những giọt nước mắt vì tủi thân cho số phận không may mắn. Nhưng đó còn là niềm hạnh phúc khi cuối cùng đã có được nhau.
Cuộc sống sau hôn nhân không phải là màu hồng. Chúng tôi cùng nhau chui rúc trong căn phòng trọ vài mét vuông, mùa hè thì nóng như lò nung vôi, mùa đông thì gió lùa thốc mái tôn từng đợt rét run. Vậy mà vẫn cười, vẫn ôm nhau mà sống.
Từ lúc sinh viên tôi đã làm qua nhiều nghề, đa phần là lao động chân tay, trong khi cũng có tấm bằng tốt nghiệp đại học như ai. Vợ tôi ốm yếu đau bệnh thường xuyên. Làm công nhân vệ sinh không phải việc nặng nhưng cuối cùng phải nghỉ để chạy một chân văn thư bàn giấy cho nhẹ nhàng.
Ở công ty chỉ mỗi mình vợ tôi đi xe đạp. Tôi biết như thế là tủi và nhục nên cố tăng ca để mua cho cô ấy chiếc xe máy cũ giá vài triệu. Một lần cô ấy về rất muộn, điện thoại thì không gọi được nên không biết đâu mà tìm. Trong đầu tôi tưởng tượng ra đủ chuyện.
Tôi chửi mình ngu, tậu hẳn cho vợ xe máy trong khi vợ là dân văn phòng còn mình chỉ là thằng công nhân quèn. "Có khi bây giờ nó đã tắt điện thoại vi vút trên xe mình mua để mèo mả với thằng nào. Về đây mình vả cho nổ đom đóm mắt" - Giận mất khôn, tôi ghen tuông mù quáng nên vừa thấy dáng vợ dừng xe trước cửa phòng là lao ra bạt tai hai cái liền.
Vợ ôm mặt khóc rưng rức giải thích mới biết chiếc xe cà tàng lại giở chứng, xăng lại hết mà trong túi không còn đồng nào. Trên xe còn vắt vẻo bọc phở vợ tôi mua về cho chồng. Đó là những đồng tiền cuối cùng của cô ấy. Bị tôi ghen tuông oan uổng nhiều lần nhưng cô ấy chưa bao giờ giận.
Sinh con rồi cuộc sống gia đình càng thêm nghèo túng. Vợ tôi yếu nên sinh xong nghỉ luôn ở nhà. Con thiếu ăn thiếu sữa nên hay quấy lại hay ốm vặt. Sau đó tôi đã được thăng chức làm đội trưởng phân xưởng I nên lương cao hơn. Nhưng vẫn không đủ tiêu pha trong gia đình.
Nhận lương về thì tiền sữa con, thuốc vợ đã bay hơn một nửa. Vợ tôi luôn cho đó là lỗi tại cô ấy nên càng tằn tiện không dám ăn uống. Cô ấy luôn nỗ lực làm hài lòng người chồng gia trưởng và nóng nảy là tôi. Vì vậy mà gia đình tuy túng nhưng vẫn giữ được nếp đầm ấm hạnh phúc.
Con được 3 tuổi, đời sống gia đình vẫn chưa khá hơn. Còn càng lớn thì càng phải tiêu tốn nhiều tiền. Nhìn bạn bè cùng lứa có cuộc sống ổn định, nhà cửa khang trang tôi ganh tỵ nên thường trở nên cáu bẳn.
Ra ngoài tiếp xúc với xã hội làm tôi khoan khoái, lúc về nhà chưa đến ngang cửa đã thấy nặng nề, cái mùi nghèo túng cứ xộc vào mũi. Tôi giận mình bất lực vì không thể lo kinh tế gia đình khá hơn. Nhưng đồng thời cũng giận vợ con vì "chúng nó chỉ biết ăn bám". Tôi bắt đầu uống nhiều rượu và về nhà muộn.
Ma men đưa đường dẫn lối, chúng tôi chia tay nhau một phần cũng vì rượu. Tối hôm đó tôi về nhà, nhìn thấy vợ làm tôi khó chịu, cô ấy càng cố dìu chồng vào giường tôi càng hất ra.
Và tôi đã nói một câu để cả hai phải đau cả đời: "Mẹ con cô đừng đeo bám tôi nữa, cuộc đời tôi lao xuống vực kể từ khi gặp cô. Ước gì cô biết lao động như vợ người ta, không thì nằm ngửa ra làm đĩ kiếm vài đồng". Lúc đó tôi chưa say, còn vừa nói vừa chì chiết.
Vợ tôi suy sụp rất nhiều sau câu nói đó. Dù tôi đã cố vực dậy tinh thần nhưng không được. Sau một tháng mỏi mòn, cô ấy làm đơn ly hôn. Nửa năm sau thì vợ tôi ra khỏi nhà. Không hiểu điều gì khiến cô ấy bỗng nhiên trở nên lạnh lùng nhẫn tâm như thế. Mọi níu kéo của tôi đều là vô vọng. Cô ấy còn từ chối trợ cấp và cắt đứt mọi liên lạc.
Ba năm tám tháng kể từ ngày chúng tôi ly hôn, tôi đã tìm cách quay lại, tình nghĩa bao nhiêu năm và tương lai của con đều được tôi đưa ra làm cớ van xin. Nhưng cô ấy vẫn tuyệt tình không là không.
Đã có khoảng thời gian ngắn tôi hận cô ấy vì đã vứt bỏ tôi. Nhưng tình yêu quá lớn khiến tôi không thể nào quên được. Tôi đã quỳ dưới mưa vào những đêm mùa đông rét nhất để van xin mà cô ấy không chút động lòng.
Bây giờ thì vợ tôi sắp tái hôn lần nữa. Người phụ nữ mà tôi đã từng yêu và dày vò đã sắp sửa thuộc về người đàn ông khác. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ mất vợ mãi mãi. Ngẫm lại thì 12 năm bên nhau mới là năm tháng hạnh phúc nhất của tôi. Còn bất hạnh bây giờ mới thật sự bắt đầu.
2 ngày nữa, vợ tôi đi lấy chồng... Tôi phải làm thế nào khi vẫn muốn níu kéo em?
Theo VNE
Ngoại tình vì thèm khát được... hôn! Tôi đã phản bội chồng để nhận về nụ hôn, cái nắm tay, ánh nhìn trìu mến... ngờ nghệch lắm phải không? Nực cười lắm phải không? Hoặc là ngờ nghệch hoặc là ngu ngốc? Tôi tin mọi người sẽ nghĩ về tôi như vậy. Tôi cũng không dám dùng từ gì để diễn ra về mình lúc này. Tôi đã phản bội...