Lãng mạn có còn không?
Có thể đôi lúc thả hồn mình đi hoang nhưng đàn bà lãng mạn vẫn hiểu rằng, chỉ nên vừa phải, “hoa lá cành” để “giải nhiệt” cuộc sống.
Ảnh minh họa – Shutterstock
Lúc lên 10, người đàn bà lãng mạn từng bị mắng một trận tơi bời vì tội mải mê chép những bài nhạc tình ướt át dành cho người lớn. Nhìn cuốn tập nhạc mình dày công sưu tầm rồi nắn nót chép lại bị ba đốt, người-đàn bà-trong-hình-hài-cô-bé lúc ấy khóc tấm tức.
16 tuổi, trong chiếc áo dài trắng nữ sinh, người đàn bà lãng mạn bị cuốn vào trò chơi gửi thư hộc bàn đầy thú vị đúng kiểu tình học trò trong mấy cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi vị thành niên.
Đến khi diện kiến đối tượng, cô nữ sinh ngày ấy thất vọng vì “người ấy” trong những cánh thư không hề giống bạch mã hoàng tử bước ra từ cổ tích. Không nói không rằng, người-đàn-bà-nữ-sinh im thin thít, lặn mất tăm.
25 tuổi, người đàn bà lãng mạn nhận ra đàn ông lãng mạn chỉ có thể làm người yêu chứ không thể lấy làm chồng, sự lãng mạn kia đàn bà chỉ nên giữ lại, ôm ấp cho riêng mình.
Video đang HOT
35 tuổi, bỗng dưng nhận ra sự lãng mạn cứ ngỡ đã chết non kể từ khi làm vợ rồi làm mẹ vẫn còn ẩn náu đâu đó sâu thẳm trong tâm hồn, chỉ đợi đúng dịp, đúng nơi, khi có người khơi nhẹ là trỗi dậy.
Ấy là khi đi dự đám cưới người bạn, nghe một vị khách nam xung phong lên hát. Giọng ca trầm ấm quyến rũ cùng phong thái lịch lãm nam tính bỗng khiến trái tim người đàn bà lãng mạn đập rộn ràng. “Những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em”, lời bài hát làm mình nóng ửng đôi má cứ như lần đầu tiên nghe câu hát ấy từ người đàn ông của đời mình.
39 tuổi, cái tuổi mà người ta hay nói vui là dở dở ương ương giữa giai đoạn “hồi teen” và “hồi xuân”, người đàn bà lãng mạn bất chợt nhận ra cái “máu lãng mạn” dường như chưa bao giờ nguội, chưa bao giờ cạn trong trái tim đã ít nhiều mỏi mệt.
Một câu nói đùa ý nhị của đồng nghiệp khác giới cũng đủ khiến lăn tăn bồi hồi. Một lời khen dẫu vô tình hay hữu ý cũng khiến người đàn bà nhạy cảm tự tin mình vẫn còn gợi cảm.
Ai đó bảo, người lãng mạn thì nhạy cảm. Có lẽ vì vậy mà bất cứ đổi thay nào dù nhỏ, dù thoáng qua cũng khiến họ lay động. Chút nắng vàng dịu ngọt đầu thu đủ đánh thức trong họ hồi ức về những ngày vui năm cũ.
Một cơn gió lạnh thoáng qua lúc giao mùa cũng khiến họ thấy mình vẫn còn duyên dưới chiếc áo khoác để làm dáng hoặc chiếc khăn choàng buông hờ hững. Một câu nhạc Pháp trữ tình nơi quán cà phê có khi nhắc họ về những kỷ niệm khó phai với một người cũ hay người chưa-kịp cũ.
Có điều, sự lãng mạn dễ bị gán ghép vào những định kiến về nết na, phẩm hạnh. Những người sống thực tế, tỉnh táo thường cười cợt vào những cảm xúc này, họ cho những người đàn bà lãng mạn là vớ vẩn, dễ ngộ nhận và… đa tình. Nhưng, mặc ai nói gì, nghĩ gì, đàn bà lãng mạn tin rằng sự lãng mạn khiến họ cảm nhận cuộc sống tươi mới hơn, đỡ nhạt hơn và thi vị, đáng sống hơn.
Có thể đôi lúc thả hồn mình đi hoang nhưng đàn bà lãng mạn vẫn hiểu rằng, chỉ nên vừa phải, “hoa lá cành” để “giải nhiệt” cuộc sống, để giải tỏa bớt những căng thẳng, áp lực. Dễ dàng nhận ra, nếu quá đà, người đàn bà lãng mạn có thể phải nhận những hậu quả… lãng xẹt.
Theo Vi Lê /Baophunu
"Anh đợi em về mình cùng ăn cơm"
Đời người phụ nữ, suy cho cùng cũng chỉ mong có một người sẽ mãi mãi ở đó, kiên nhẫn chờ mình trở về, dù sau bao nhiêu năm, bao nhiêu đổi thay của cuộc sống thì vẫn luôn nói thật nhỏ nhẹ: "Anh đợi em về mình cùng ăn cơm".
Cô bạn gái thân nhất của tôi Tiểu Yến vừa chia tay với người bạn trai đã yêu 6 năm. Thông tin này làm tôi rất bất ngờ. Mọi người đều rất ngưỡng mộ tình yêu của họ, đều cho rằng đó là một tình yêu đẹp và chắn chắn sẽ đơm hoa kết trái. Nhưng thực ra, mọi người đều không hiểu được những điều bên trong tình yêu 6 năm đó. Hai người họ yêu nhau lâu như vậy, làm sao có thể nói chia tay là chia tay được?
Tôi hỏi Yến có phải đã hết yêu rồi không. Yến lắc đầu, vừa khóc vừa nói: "Anh ấy có thể mua một bó hoa hồng thật to để tặng tớ, nhưng anh ấy không thể cho tớ một lời hứa rằng anh ấy sẽ lấy tớ. Điều tớ cần bây giờ, không phải là lãng mạn nữa, mà là một cuộc sống hôn nhân ổn định."
6 năm, chẳng qua cũng chỉ là một khúc nhỏ trong dòng chảy của thời gian. Nhưng đối với Tiều Yến mà nói, 6 năm đấy là cả tuổi thanh xuân quý giá của cô ấy. Bây giờ bỗng nhiên nhìn lại, cô ấy mới giật mình nhận ra rằng, cái bông hoa tuổi thanh xuân của mình đã tàn lụi từ lâu. Cũng giống như một người đứng ở bên bờ sông, hét thật to thật to, nhưng không hề có tiếng đáp trả.
Cô ấy nói "Tớ già rồi, không thể tiếp tục đợi nữa rồi...." (ảnh minh họa)
Tình yêu 6 năm sâu đậm đấy, nếu như không được gắn kết bởi hai chữ "kết hôn" thì cũng giống như cát trên sa mạc, chỉ một cơn gió nhẹ là có thể cuốn đi tất cả.
Có lần tôi ngồi tám chuyện với mấy cô bạn, chủ đề đó là câu nói nào của đàn ông là dễ nghe nhất. Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng "lãng mạn chính là yêu". Nhưng lúc đó, có một người bạn lại cho rằng, câu nói mà làm cô ấy cảm động nhất chính là "Anh đợi em về mình cùng ăn cơm". Cô ấy kể về việc cô ấy từng bỏ nhà ra đi vì bất mãn với cuộc sống hôn nhân. Một mình ở nơi thành phố xa lạ, đêm về ánh đèn đường phố làm cô ấy cảm thấy cô đơn không tả. Trong vô thức, cô ấy nhấn số gọi điện về nhà. Chồng cô ấy đang nghe máy ở đầu dây bên kia, không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng nói với cô ấy "Anh đợi em về mình cùng ăn cơm". Lúc đó, cô ấy đã khóc. Thì ra, hạnh phúc mà bấy lâu nay cô ấy kiếm tìm nó chỉ đơn giản vậy thôi: một bàn ăn bốn chỗ ngồi, một mâm cơm nóng hổi, ánh đèn thân quen, và luôn có người đợi cô ấy trở về.
Hạnh phúc của vợ chồng đôi khi đến từ điều giản dị nhất (ảnh minh họa)
Tôi lại nhớ lại đám cưới của thời xưa, ví dụ như đám cưới của ông bà ngoại tôi chẳng hạn. Trước ngày cưới, 2 người hoàn toàn không quen biết nhau. Khi bà mối dắt cô gái bước vào nhà chú rể, trên tay của cô dâu luôn cầm chiếc khăn tay mà mẹ cô dâu thêu. Thời khắc đó, bất kể chú rể như thế nào, cô dâu và chú rể đều phải sống cả đời bên nhau. Ông bà ngoại tôi đã trải qua cuộc hôn nhân bình dị như thế. Để bây giờ già rồi, ông bà vẫn gắn bó với nhau, cùng nhau đi tắm nắng, hóng gió buổi chiều. Cuộc sống tuổi già cứ thế qua đi rất bình an.
Có lần, tôi và chồng tôi cãi nhau về việc ai là người phải vào bếp. Tôi có chia sẻ với ngoại về chuyện này, ngoại chỉ cười nắm lấy tay tôi và nói: "con à, hạnh phúc của 2 vợ chồng, đôi khi nó xuất phát từ trong khói bếp của mỗi bữa cơm đấy..."
Nếu như thật lòng yêu một cô gái, bạn hãy cưới cô ấy, cho cô ấy một tình yêu chân thành, để cô ấy sống một cuộc sống gia đình đúng nghĩa nhất. Đừng bắt trái tim cô ấy phải trôi dạt vô định mà không tìm được một bến đỗ an toàn!
Theo Motthegioi
Em là ai và chúng ta là gì của nhau? Em biết rồi ai cũng sẽ đổi thay, anh cũng vậy và em cũng thế. Nhưng em không ngờ là nó nhanh như thế, nhanh tới mức em chưa kịp đau lòng. Em là ai và chúng ta là gì của nhau? Đêm qua em đã mạnh mẽ nhủ với chính bản thân mình rằng, ngày mai sẽ là một khởi đầu mới,...