Lặng im
Trong cuộc sống có những phút giây lặng im giữa những người bạn. Điều đó thật khác lạ, vì bình thường là những lời nói líu lo, những tiếng cười rộn rã, chia sẻ với nhau biết bao điều. Một sự im lặng cũng thật sự cần thiết để dành cho nhau những khoảng không gian riêng, ai cũng có cuộc sống riêng và điều đó giúp tình bạn thêm bền chặt.
Đôi khi sự im lặng không có nghĩa là không có gì để nói. Khi bạn cho ai đó nghe một bài hát mà bạn yêu thích, khi bạn cho ai đưa ai đó đến một nơi đẹp. Trước sự im lặng của họ, bạn hãy nghĩ rằng, tâm hồn họ đang lắng xuống vì vẻ đẹp của cảnh vật và nét đẹp của những vần thơ. Và lúc này, cảm xúc chưa kịp thốt nên lời đó chính là sự lặng im.
Khi một câu hỏi của bạn đặt ra và cuộc sống ném trả lại bạn sự lặng im thay cho câu trả lời. Hỡi bạn mến, hãy đừng vội nghĩ rằng cuộc sống đang thờ ơ và thế giới đang quay lưng lại với bạn. Bởi chính lúc này đây cuộc sống đang dạy cho bạn bài học về sự lặng im. Từ khoảng lặng ấy, bạn sẽ thấy được nhiều hơn bạn nghĩ.
Khi bạn nói bạn quý mến một ai đó mà không nhận lại được một lời nói nào tương tự ngoài sự lặng im. Bạn đừng nghĩ rằng câu nói mình vừa nói ra không có giá trị. Bởi có thể sự im lặng không phải là một câu trả lời bạn đang mong đợi, nhưng bạn hãy tin rằng câu nói đó không tan trong hư vô mà nó đã thấm rất nhiều vào người nghe. Vì vậy, hãy im lặng nhiều thêm chút nữa để lắng nghe thấy sự yêu thương và để thấy mình được yêu thương.
Hãy đón nhận những người đến trong đời bạn một cách vô điều kiện. Đừng đòi hỏi hay suy xét. Trước một sự lặng im cần thiết đủ dài, bạn hãy tận dụng suy nghĩ và coi đó là một món quà nhỏ mà cuộc sống dành tặng bạn.
Video đang HOT
Theo Guu
Có những nổi buồn thật đẹp
Cô đơn, chẳng có gì đáng sợ chỉ đáng buồn.
Là một đứa khô khan cứng nhắt, tôi bình thường, hết sức bình thường với vô vàn cô gái ngoài kia, kém sắc kém duyên và tài chẳng có.Đương nhiên lại càng không có một anh chàng nào dám theo đuổi tôi vì sự tầm thường.....Cũng chẳng sau, tất cả đều phó mặt cho trời.
Tôi thích một mình - cô đơn - tự kỉ
Có lẽ bạn nghĩ tôi thật sự không bình thường, nhưng là con người mà, đôi khi chúng ta cần được một mình, leo lên bang công lộng gió, nghe một bản nhạc buồn rồi ngẫm nghĩ tất cả những điều ta đã làm. Làm đúng ta cảm nhận hạnh phúc, làm sai, ta học hỏi, sửa chữa hay hậu quả nặng hơn ta chỉ có thể hối tiếc cho những gì đã qua, bởi lẽ có những chuyện buộc lí trí phải vững hơn tim dù cho có mất mát.....
Cô đơn, chẳng có gì đáng sợ chỉ đáng buồn, làm gì có ai đến 20 mấy tuổ.i đầu mà không yêu, một hoặc hai mối tình là ít hay thậm chí nhiều hơn, cũng chẳng sao, nhưng yêu thương nhiều quá hóa nhạt nhòa, con tim ban đầu khờ khạo ngây dại kia, cứ từng ngày từng tháng từng năm trưởng thành bằng nhiều vết xước...không quằng quại chỉ mà âm ỉ đau và tôi sợ điều đó.
Sợ đi qua góc quán quen nhớ một khung cảnh tưởng chừng đã cũ
Sợ vô tình gặp lại, vô tình đau
Sợ trên phố đông người qua có quá nhiều đôi tay trong tay thì mảng kí ức đau thương ta từng trãi lại hiện về.....không dừng lại, tổn thương lần nữa thì biết phải làm sao?
Vì thế cô đơn đi để vỗ về nơi tim tội nghiệp, tim sống thì ta mới sống, chẳng phải sao.
Tôi đặc biệt thích tự kỉ, chẳng phải tôi điên chỉ là có những chuyện cho dù có nói cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ có thể viết cho khuây khỏa, cho nhẹ lòng để rồi mỉm cười, tự cho mình mạnh mẽ và bước tiếp thôi.
Đôi khi tôi tự cho quyền mình vui, cho mình nghĩ ngơi, cho phép bản thân buồn, và đồng ý cho đôi mắt được khóc, rồi tự tạo cơ hội cho mình trưởng thành mà thôi!
Vì cuộc đời lắm lúc không bằng phẳng, có đi đường chông gai, có vấp ngã thì tương lai mới mong có màu hồng
Cuộc đợi ai cũng đã có những câu chuyện rất thật
Và tôi cũng đang có một nỗi buồn thật đẹp...
Biết đâu được, đâu đó cũng có những cô gái giống tôi.
Theo Guu
Yêu xa đó Chỉ có em, anh, và những con người yêu xa như chúng ta mới có thể hiểu "yêu xa, vất vả biết nhường nào". Nói thì dễ lắm, có ai tưởng tượng được nó vất vả như thế nào đâu. Chỉ có em, anh, và những con người yêu xa như chúng ta mới có thể hiểu "yêu xa, vất vả biết nhường...