Lằn ranh sinh tử Kỳ 4: 100 ngày bất động
Giàn giáo bất ngờ chao đảo, ngả nghiêng… Rầm… Người phụ hồ ngã thẳng xuống đất, bất tỉnh, má.u đỏ tươi loang trên nền công trình đang vương vãi gạch cát. Nhìn anh nằm bất động trên vũn.g má.u, bạn bè mếu máo nghĩ anh đã chế.t.
Ta.i nạ.n bất ngờ
Chỉ những vết sẹo trên người, Lê Hoàng Tiến nói rằng mẹ cha đã cho anh chào đời, nhưng sự nhiệm mầu kỳ diệu hoặc điều may mắn đã sinh ra anh lần thứ hai, cái lần mà anh sẽ không thể nào quên được trong đời mình. Nhà nghèo, Tiến phải sớm vào nghề xây dựng để mưu sinh, đã nhiều lần chứng kiến ta.i nạ.n bất ngờ ập đến với đời thợ xây.
Những ta.i nạ.n thường rất đa.u đớ.n, nếu không chế.t cũng bị thương nặng và để lại nhiều khổ sở cho những gia đình vốn đã quá nghèo khó. Tiến luôn dặn lòng mình cẩn thận, thật cẩn thận, mà không thể ngờ bi kịch vẫn xảy ra với chính mình.
Hôm ấy cũng bình thường như bao ngày khác đối với đời thợ xây. Tiến vừa lẩm nhẩm ca hát vừa leo lên công trình xây dựng một trường đại học trên đường Lê Văn Việt, Q.9, TP.HCM. Anh đã làm ở đây gần một năm. Tầng 1, tầng 2, rồi tầng 3 đã đổ bêtông hoàn tất để chuẩn bị lên cao thêm.
Nhà thầu chính bán lại cho thầu phụ. Việc thi công không chuyên nghiệp, nhưng đến lúc ấy mọi việc vẫn diễn ra trôi chảy. Giàn giáo tuy không chắc chắn lắm nhưng cũng là loại thông dụng ở các công trình xây dựng. Giàn được lắp ráp khung chính bằng các ống sắt hoen gỉ đã qua sử dụng nhiều lần. Trên mặt giàn đặt vài thanh ván mỏng để thợ hồ bước chân, làm việc. Người không quen sẽ có cảm giác yếu ớt, run chân. Còn với thợ xây lại quá bình thường…
Người cai công trình gọi Tiến ra ngoài bancông gỡ cốppha, độ cao tương đương với tòa nhà dân dụng bốn tầng. Gần 16h, anh gấp rút làm nhanh. Có những cây cốppha anh đứng trên bancông bêtông tháo dỡ được, nhưng có những cây anh phải leo ra giàn giáo phía ngoài. Công việc gần hoàn thành. Tiến đã nghĩ sắp đến lúc xuống lãnh lương, món tiề.n anh đang rất cần để trang trải cuộc sống cá nhân và phụ giúp mẹ ở nhà. Bất ngờ giàn giáo lắc lư, chao đảo…
Video đang HOT
Tiến mất thế đứng, ngả nghiêng người. Rầm… Trong tích tắc anh thấy người mình rơi thẳng xuống đất, đậ.p mạnh vào vật cứng gì đó. Anh cảm giác đa.u đớ.n thốc tận vào tim, não, rồi tê buốt đi. Trước mắt anh lòe nhòe hình ảnh bạn bè xây dựng xúm lại, người hét lên, người mếu máo. Anh cảm giác mình đang được đỡ lên rồi tất cả tối sầm lại, không còn biết gì nữa…
Anh được bạn bè chuyển lên Bệnh viện Q.9. Cơ sở y tế này thấy tình trạng nghiêm trọng, cho chuyển anh đến Bệnh viện Chợ Rẫy ngay. Suốt đường đi Tiến vẫn hôn mê, bất tỉnh. Bác sĩ chụp não, làm các xét nghiệm, chẩn đoán Tiến bị chấn thương sọ não nặng, chả.y má.u trong, phù nề. Tiên lượng tình hình rất xấu, nếu anh không chế.t thì cũng có thể để lại những di chứng lâu dài về thần kinh, bại liệt chân tay.
Người nhà anh được gọi ngay đến bệnh viện để ký các giấy tờ quan trọng cho việc cấp cứu sinh tử này. Bạn bè đứng đợi tin ngoài phòng kể rằng anh vẫn còn gặp may. Ngay chỗ anh té xuống, chỉ cách đầu vài phân là một hố ga đã được đậy nắp bêtông nhô lên cao. Nếu anh không đậ.p đầ.u xuống đất mà đậ.p vào nắp bêtông ấy thì chưa biết có còn vào bệnh viện nữa hay không.
Sau ta.i nạ.n, Tiến cảm thấy yêu cuộc đời hơn
Giành giật sinh – tử
Mẹ anh hớt hải đến bệnh viện, người như mất hồn vì thương lo cho tính mạng con. Sau cấp cứu, Tiến nằm bất động trong đống dây nhợ nối với các thiết bị y tế để duy trì sự sống. Các vết thương hở không nghiêm trọng, nhưng nặng nề nhất là ở não. Anh sốt hầm hập 39-40 độ, nhiều lúc vọt lên đến 41 độ, rồi ói mửa, tiểu tiện không biết gì. Nhịp tim có lúc vọt lên đến gần 200, có lúc giảm chỉ còn 40-50 nhịp. Các chỉ số sinh tồn của anh le lói như sợi dây mỏng manh không biết đứt lúc nào!
Tuần thứ nhất, tuần thứ hai, rồi tuần thứ ba trôi qua trong lo sợ… Tiến vẫn chìm trong mê man. Mẹ phải đưa thức ăn lỏng qua đường ống để cố giành giật con ra khỏi bóng tối vĩnh viễn cuối cùng của kiếp người. Rồi mẹ cũng kiệt sức, không gượng nổi nữa. Cha và các anh chị lần lượt thay nhau chăm anh.
Công việc đơn điệu mà làm căng thẳng thần kinh. Ngoài truyền thức ăn cho anh, còn phải lau người, xoa bóp để anh khỏi bị l.ở loé.t vì nằm bất động một chỗ. Nhưng điều làm mọi người lo sợ đến căng thẳng là bác sĩ dù cố gắng thế nào, dù người nhà cố chăm sóc ra sao, Tiến vẫn không một lần nào báo hiệu sự tỉnh thức, dù chỉ là một cái chớp mắt hay động đậy ngón tay ngón chân. Nhiều ca chấn thương sọ não đến Bệnh viện Chợ Rẫy rồi ra đi trong tiếng khóc tuyệ.t vọn.g lại càng làm không khí thêm căng thẳng…
Nhà thầu giúp được ít tiề.n rồi đi không quay lại. Gia đình Tiến nghèo khó lại càng chật vật để giành giật cuộc sống cho con. Tháng thứ nhất, rồi tháng thứ hai trôi qua, anh vẫn nằm bất động một chỗ. Đời sống thực vật đã có dấu hiệu đ.e dọ.a cuộc đời chàng trai vừa bước sang tuổ.i 18.
Có thân nhân người bệnh cùng phòng đã vô tình buột miệng: “Sống vậy thà chế.t đi cho đỡ khổ mình, khổ người”. Mẹ anh nghe như có dao cắt, muối xát vào da thịt mình. Chẳng có người mẹ nào chuẩn bị được tinh thần để chịu đựng điều này xảy ra với đứa con đứt ruột đẻ đau của mình!
Tháng thứ ba dài dằng dặc trôi qua, tháng thứ tư lại bắt đầu trong vô vọng. Mùa hè miền Nam cháy bỏng thịt da, mà trong phòng bệnh này mọi người như thấy giá lạnh bủa khắp. Tiến vẫn nằm chìm ngập trong bóng tối. Chẳng ai hiểu trong tận sâu Tiến có biết gì không, nhưng bên ngoài anh là sự bất động tuyệt đối. Bác sĩ đã nói anh không chế.t. Vấn đề là anh sẽ sống tiếp phần đời còn lại thế nào, có rời được giường bệnh này hay không.
Đang trong lúc tưởng chừng tuyệ.t vọn.g thì sang ngày thứ mười tháng thứ tư, Tiến bất ngờ tỉnh lại. Anh kể cảm giác thật kỳ lạ, mới thấy mình rớt xuống đất sao lại nằm đây! 100 ngày mê man, bất động trôi qua đối với anh chỉ như một cái chớp mắt trong bóng tối. Anh chẳng biết gì, cũng chẳng có giấc mơ nào để nhớ. Phải chăng đó là trạng thái cuối cùng của kiếp người? Tiến tỉnh dậy, cử động được tay chân. Anh nghe loáng thoáng tiếng người nhà vui mừng, hỏi han mình, nhưng không thể trả lời được. Phải mất nhiều ngày sau, anh mới bập bẹ nói lại như đứ.a b.é tập nói. Và thêm mấy tháng hồi phục, anh mới đi lại, làm việc nhẹ được, rồi tham gia bảo vệ khu phố ở địa phương.
Sau lần mong manh giữa lằn ranh sinh – tử này, Tiến chậm lại và rất hiền. Cuộc sống của anh vốn vất vả lại càng khó khăn, nhưng Tiến không còn lo âu, buồn phiền nữa. Ai đã từng đối mặt với cái chế.t mới hiểu thấu giá trị từng giây phút được sống và sẽ sống không lãng phí một kiếp người…
Theo 24h
Lằn ranh sinh-tử Kỳ 1: Tối định mệnh
Đối diện với cái chế.t tưởng chừng như chắc chắn trong bệnh tật nan y, trong ta.i nạ.n, thảm họa, á.n mạn.g, nhưng họ vẫn vượt qua được một cách kỳ diệu.
Có người cho rằng đó là sự nhiệm mầu, nhưng nhiều người tin rằng chính tình yêu cuộc sống cháy bỏng đã giúp bước chân đang chông chênh giữa lằn ranh sinh - tử của họ vượt qua được cái chế.t.
Chuyện bắt đầu vào tối mồng một tháng 7 âm lịch năm 2010. Tạ Mạnh Tiến chở vợ con đi dự lễ tân gia tại nhà người em vợ ở thị trấn Văn Điển, Hà Nội. Gia chủ, khách khứa chân tình mời rượu, Tiến chỉ dám nhấp môi vài ly. Sức uống của Tiến khá tốt, nhưng anh lo đường về nhà ở phố Lê Duẩn khá xa và cũng còn nhiều việc phải làm. Đêm hè, trời lại chuyển se lạnh với cơn mưa rào bất chợt dưới sấm chớp nhì nhằng...
Sau cú ngã bất ngờ
Gần 21h, Tiến chào chủ nhà ra về. Anh chở vợ và con trai út trên chiếc xe Wave. Sau cơn mưa đường phố sạch mát. Tiến cảm giác thư thái. Anh chỉ giữ ga xe khoảng 30km/giờ để vợ con được hít khí trời hiếm có trong mùa hè oi bức. Bất ngờ đến đoạn bến xe Giáp Bát, đường Giải Phóng, anh chợt thấy những bóng đèn đường, đèn xe, hình ảnh người qua lại nhòe nhoẹt, rồi tất cả tối sầm lại chìm vào bóng đen tuyệt đối... Vợ anh, chị Lê Thị Thảo Nguyên, xúc động nhớ: "Anh ấy đang chạy xe rất chậm, có lúc còn nói chuyện vọng ra phía sau với vợ con, rồi tự dưng loạng choạng, ngã vật ra đường, nằm cứng đờ, không còn biết gì nữa. May là không có xe lớn nào ở phía sau lao tới".
Lay chồng dậy không được, chị Nguyên biết tình hình rất nghiêm trọng. Từng đi bộ đội, chị được trang bị chút kiến thức y tế cơ bản, nên đoán chồng mình có thể bị nhồi má.u cơ tim hoặc tai biến mạch má.u não mới hôn mê nhanh. Kéo vội chồng vào vệ đường, chị cố vẫy taxi. Nhiều chiếc vụt qua, không dừng lại. Có lẽ họ nghĩ ta.i nạ.n xe cộ hoặc cướp giế.t gì đó và không muốn dây vào. Tuyệ.t vọn.g, chị lao ra đường, chặn ngay đầu một chiếc xe. Tài xế thắng két, thò đầu ra cửa, hét um: "Điên à? Muốn chế.t à?". Nhưng khi thấy Tiến nằm bất động trên hè đường, anh ta ngần ngừ, rồi cũng giúp chị Nguyên đưa chồng lên xe. Phân vân vài giây, chị Nguyên nói tài xế chở nhanh đến Bệnh viện Quân y 108 ở số 1 Trần Hưng Đạo, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội vì đường gần và chị cũng có người quen ở đó.
Sau cơn thập tử nhất sinh, sức khỏe anh Tiến phục hồi dần
Vào bệnh viện, anh Tiến vẫn chìm trong hôn mê, tiểu tiện không kiểm soát được. Bác sĩ yêu cầu chị phải vệ sinh nhanh cho chồng rồi đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Chị Nguyên đứng ngoài cánh cửa đóng chặt, phập phồng, căng thẳng theo từng tiếng bước chân bác sĩ. Khoảng 2h sáng, cửa phòng cấp cứu mở. Bác sĩ tiến đến phía chị, nói tình trạng anh Tiến bị "xuất huyết dưới màng nhện não" mà dân gian vẫn gọi là tai biến mạch má.u não. Anh đang hôn mê, cứng cổ, tình trạng rất nguy hiểm. Chị phải chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất! Chị Nguyên xúc động nhớ khoảnh khắc đó: "Nghe bác sĩ nói nước mắt tôi cứ trào ra. Nhưng thật kỳ lạ, đầu óc lại tỉnh táo hoàn toàn. Tôi không suy nghĩ gì khác ngoài phải cố gắng mọi cách để cứu chồng. Lúc ấy chồng tôi mới 52 tuổ.i, đứa con út vừa sang tuổ.i 14. Không thể để anh ấy ra đi được".
Suốt 20 ngày sau anh Tiến vẫn hôn mê, bất động trong đám dây nhợ lằng nhằng của các thiết bị y tế kỹ thuật cao ở Bệnh viện Quân y 108. Anh sút đến 17kg, từ 57kg tụt xuống chỉ còn 40kg. Chị Nguyên cũng sút 13kg vì lo lắng, mất ăn mất ngủ, chăm chồng. Suốt 20 ngày này anh Tiến không hay biết gì. Chị Nguyên phải đưa thức ăn lỏng qua mũi, duy trì sự sinh tồn cho chồng. Anh nằm trong căn phòng đặc biệt, gần như không được mặc quần áo gì cả. Chị trải chiếu bên dưới giường chồng. Thi thoảng, khi bác sĩ vào khám chị mới dám ra ngồi một chút ngoài hành lang cho thoáng.
Suy kiệt sức khỏe theo chồng, nhưng đầu óc chị Nguyên lại rất tỉnh táo. Chị bình tĩnh sắp đặt trước mọi khả năng xấu nhất. Người ta nói những trường hợp tai biến nghiêm trọng thế này, nếu không chế.t thì có thể cũng bị bại liệt. Chị phải chấp nhận và sẵn sàng sống với nó. Còn điều lo lắng trước mắt là tiề.n điều trị quá cao, cả chục triệu đồng mỗi ngày. Cũng may chị có người anh chồng ở TP.HCM hết lòng với em trai đang thập tử nhất sinh.
Hồi sinh
Đêm thứ nhất lạnh lẽo trôi qua trong tuyệ.t vọn.g. Đêm thứ hai, rồi đêm thứ năm, thứ mười... cũng lặng lẽ dìm mọi hi vọng lại phía sau. Anh Tiến vẫn hôn mê nằm cứng đờ trên giường bệnh. Mỗi lần xoa bóp, săn sóc chồng, chị Nguyên đều nhìn chăm chăm vào gương mặt anh, vào các ngón tay ngón chân xem có phản ứng gì không, nhưng tất cả đều không có một biểu hiện gì!
...2h ngày thứ 20 trong Bệnh viện Quân y 108. Anh Tiến tự dưng thấy mình đang ở nhà anh trai trong TP.HCM. Mọi thứ đều thân thuộc, gần gũi, ấm áp. Anh vẫn đang quyến luyến muốn ở lại thì người bố đến vỗ vai: "Thôi, con về đi. Ở đây làm gì. Bố đã bảo anh mua vé cho con rồi. Con về với vợ con đi. Cả nhà đang trông con lắm đấy". Tiến chào bố, chào anh, chuẩn bị xe... Đó cũng là lúc anh cựa mình, tỉnh lại lần đầu tiên trong suốt 20 ngày đêm hôn mê cận cái chế.t. Ban đầu anh vẫn ngỡ ngàng, đảo mắt nhìn quanh phòng mà anh cứ nghĩ là nhà anh trai, còn người bố và anh thì mới đấy tự dưng lại đi đâu mất. Lát sau anh mới nhìn thấy gương mặt người vợ đang âu yếm nhìn mình: "Anh có biết anh ở đâu không?". Anh Tiến ngơ ngác lắc đầu: "Bệnh viện đấy. Anh sống rồi!".
Lúc này, anh Tiến như tỉnh hẳn, sực nhớ lại khoảnh khắc nhòe nhoẹt, rồi tối sầm lúc anh buông tay lái, ngã lăn ra đường. Ký ức sau đó của anh trong suốt 20 ngày đêm là tối đen như mực. Khoảnh khắc duy nhất sau cú ngã xe mà anh nhớ là giấc mơ đang ở nhà anh trai, với bố, nhưng thật ra bố anh đã qua đời từ năm 1997, còn nhà anh trai thì ở đường Trần Huy Liệu, TP.HCM. Lúc bố anh vỗ vai kêu anh về với vợ con cũng là lúc anh bắt đầu hồi tỉnh từ bóng đen hôn mê. Anh ứa nước mắt nhìn gương mặt thân yêu, gầy rộc của vợ!
Lần đầu tiên anh Tiến nhìn thấy được mặt bác sĩ cũng là lúc anh được bác sĩ bắt tay, chúc mừng: "Anh may mắn đã có người vợ thương chồng hết mực đấy. Xuất huyết não của anh mà vào trễ một tí nữa là cứu không kịp". Anh Tiến cảm ơn bác sĩ, cảm ơn vợ, cảm ơn cuộc đời may mắn hay nhiệm mầu đã cho mình cuộc sống lần thứ hai.
Vượt qua cái chế.t, niềm vui lại đến khi dấu hiệu phục hồi cho thấy anh không bị bại liệt như nhiều người đồng bệnh. Anh chỉ thấy mắt trái, tay trái hơi yếu, nhưng vẫn đi lại, cầm chén cơm ăn uống bình thường. Nằm thêm tại bệnh viện quân y một thời gian, anh chuyển qua y học dân tộc để tập vật lý trị liệu và châm cứu. Sau gần hai tháng, anh đã trở về ngôi nhà thân thuộc trong ngõ nhỏ phố Lê Duẩn, bên cạnh người vợ và hai đứa con thân thương. Tính tình anh thay đổi hẳn, không còn hay nóng nảy, buồn rầu nữa. Bởi từ lúc ấy anh đã thật sự thấm thía câu thơ mà trước đây chẳng mấy để ý: "Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày mới để yêu thương"...
Theo 24h