Lần nào lên giường, chồng cũng “đánh vật” cả tiếng
Nhiều lần, mệt quá không chịu nổi, chị khẽ bảo chồng ‘em mệt’ thì Thưởng lại thều thào &’Em… có phải làm cái gì đâu? Cứ để anh’.
Đang lơ mơ ngủ Hạnh bỗng giật nẩy mình vì cái tát như trời giáng của chồng. Má phải đau rát, khóe môi hình như có máu, vị tanh lẩn quất trong miệng khiến Hạnh tỉnh hẳn.
Thưởng – chồng cô – chì chiết vợ: &’Cô có thằng nào rồi phải không, &’ấy’ với chồng mà cũng ngủ được à?’.
Thế có chết không, đang ân ái với chồng, chẳng hiểu sao Hạnh lại lăn quay ra ngủ. Đành rằng như thế là Hạnh có lỗi nhưng sự thể cũng một phần do Thưởng làm chuyện ấy quá lâu, mất cả tiếng rồi chứ có ít đâu.
Tâm sự với mấy bạn cùng phòng vào giờ nghỉ, Hạnh cứ thở dài thườn thượt trong khi mọi người cố nín cười.
Có bà còn trề môi trêu Hạnh: &’Nhanh cũng kêu, mà lâu cũng lại kêu. Tôi chỉ mong ông nhà lâu lâu một chút mà có được đâu, chưa cởi được cái áo ra thì đã xong rồi.
Người ta cứ bảo cực khoái này với cực khoái kia chứ cả đời mình đã biết cái &’khoái’ nó ra làm sao? Lắm lúc nghĩ chẳng nhẽ lại bảo chồng mua cho mấy &’cái giả’ về dùng’.
Mọi người cười ồ lên trong khi Hạnh thở dài, chắc chẳng ai hiểu được nỗi khổ của cô, nhất là khi chồng có tí men rượu làm mồi.
Thưởng là kỹ sư xây dựng, khách hàng, bạn bè nhiều nên chẳng mấy khi anh về nhà mà chưa làm dăm vại bia bên ngoài. Mỗi lần như thế, anh có nhu cầu rất cao trong chuyện &’vợ chồng’.
Thực lòng, Hạnh cũng rất yêu chồng và khả năng tình dục không phải kém. Cô chỉ sợ nhất &’chuyện ấy’ diễn ra quá lâu mà thôi.
Video đang HOT
Trước đây, hồi còn thanh niên, Hạnh &’tiếp chiêu’ ra trò nhưng sau khi con cái đuề huề, bước vào tuổi gần 40 thì cơ thể không còn như trước nữa. Giá kể &’chuyện đó’ từ lúc mở màn đến khi hạ màn khoảng 15, 20 phút thì còn được chứ kéo dài gấp ba bốn lần như thế thì chỉ thở không đã kiệt sức rồi, nói gì đến chuyện cổ vũ cho chồng.
Nhiều lần, mệt quá không chịu nổi, chị khẽ bảo chồng ‘em mệt’ thì Thưởng lại thều thào &’Em… có phải… làm… cái gì đâu? Cứ… để… anh’.
Dạo gần đây, không chỉ là mệt mà Hạnh còn cảm thấy đau và khó chịu nữa. Chắc do tuổi tác, lại thêm việc ít hứng thú với chuyện gối chăn, cô cảm thấy mệt mỏi trong mỗi lần quan hệ. Thậm chí sau khi quan hệ, Hạnh cảm thấy dụng dưới đau tức.
Nghĩ là mình mắc bệnh phụ khoa, Hạnh đi khám thì biết mình bị viêm phần phụ và niệu đạo, nguyên nhân có thể do cái sự &’chuẩn man’ của ông chồng.
Ở đó, hỏi bác sĩ điều trị cô mới biết rằng có thể chồng mình đang mắc bệnh xuất tinh chậm, đó thực sự là bệnh lý sinh dục mà ít người biết đến.
Nhưng làm sao để chồng chịu đi khám và điều trị thì Hạnh không dám nghĩ, chồng cô chẳng cho rằng mình bị bệnh, anh cứ nghĩ điều đó chứng tỏ sức mạnh đàn ông của mình. Nếu cố nói với chồng có khi lại xảy ra sóng gió chứ chẳng chơi.
Lên mạng tìm cứu tinh, Hạnh thấy bảo có thể kìm chế bớt chuyện ấy bằng cách ăn, uống những thực phẩm phù hợp.
Mới đầu cô sử dụng rau răm hàng ngày. Nào là thịt chim bồ câu xào rau răm. Rồi canh cá thật nhiều rau răm nhưng hình như chuyện đâu vẫn đóng đấy.
Cuối cùng, chị tấn công bằng cao trăn ngâm rượu và nói dối anh là rượu cao hổ cốt. Anh Thưởng không biết, tưởng vợ đầu tư cái món &’ông uống, bà khen hay’ nên cứ uống nhiệt tình.
Cứ đều đều uống như thế, quả thật nửa tháng sau &’súng ống’ của anh yếu hẳn đi, chẳng còn làm ăn gì được.
&’Lợi bất cập hại’, đúng là cao trăn làm giảm khả năng đàn ông nhưng lại không làm giảm ham muốn trong họ.
Vậy nên từ ngày mắc chứng &’yếu’ nhờ &’công’ vợ, anh Thưởng trở tính trở nết, cáu kỉnh suốt ngày.
Nhiều đêm, anh cố gắng khởi động nhưng không được nên gắt um lên rồi bỏ nhà đi tới sáng mới về, chẳng biết là đi đâu, với ai.
Đêm nay, ngồi đợi chồng về, Hạnh than thở tự trách mình, lẽ ra, cô cố thuyết phục anh đi khám, điều trị bệnh xuất tinh chậm chứ không phải tìm cách triệt hạ bản năng tình dục của anh như vậy.
Cô chột da, không biết bình rượu cao trăn mà anh mang đi đãi bạn bè khi trước có vô tình làm bà vợ nào cũng phải thức đêm chờ chồng về như mình bây giờ hay không.
Lỗi cũng tại cái sự kém hiểu biết về sức khỏe sinh sản của cả hai vợ chồng. Giờ ân hận cũng đã muộn rồi.
Theo Khampha
Ở cữ nhà chồng, từ sau xin chừa!
3 tháng ở cữ nhà chồng tôi có cảm giác như thời gian kéo dài cả 3 năm, thực sự kinh khủng.
Dù Chít giờ đã gần một tuổi, tôi cũng không còn ở cùng bố mẹ chồng nữa nhưng thỉnh thoảng trong giấc mơ, tôi vẫn mơ về những ngày ở cữ, tôi khóc, tôi sợ hãi và choàng tỉnh khi nước mắt vẫn đọng trên má... Tôi thực sự rất sợ những ngày đó.
Tôi lấy chồng hơn 5 tuổi, anh lại là sếp của tôi nên ai cũng bảo tôi may mắn. Nói thật mọi người nhìn bên ngoài thế chứ chính gia đình tôi không muốn cho tôi lấy anh bởi gia đình tôi là công nhân viên chức, bố mẹ đều làm giáo viên còn bố mẹ anh chỉ là nông dân. Không chỉ có thể, nhà tôi ở thành phố còn quê anh ở tận vùng núi xa lắc lơ. Đó chính là 2 lý do chính bố mẹ quyết tâm ngăn cảm tình yêu của chúng tôi.
Ban đầu anh tán tỉnh tôi, tôi cũng không ưng lắm bởi khi đó tôi đã có người yêu rồi. Thế nhưng người yêu tôi lại đang đi du học, còn anh thì ngày ngày gặp gỡ. Anh hiền lành, chất phác nên đã chinh phục được tôi và 2 năm sau ngày yêu, tôi chính thức làm vợ anh. Trong 2 năm đó, tôi cũng chỉ được về quê anh, gặp bố mẹ anh một lần bởi quê anh tận vùng núi xa xôi, mà hai chúng tôi đều bận công việc. Vì vậy tôi không thể hiểu hết được họ. Nhưng tôi nghĩ, tôi lấy chồng chứ có phải lấy bố mẹ chồng đâu, và trước sau gì chúng tôi cũng mua nhà Hà Nội, đâu có ở cùng bố mẹ chồng mà lo.
Thế rồi sau đám cưới được vài tháng, tôi &'dính' bầu. Chúng tôi còn chưa kịp đi hưởng tuần trăng mật, chưa kịp tiêm phòng trước khi mang thai. Nhưng còn cái là của trời cho nên tôi quyết định giữ con. Những ngày mang bầu, bố mẹ chồng tôi quan tâm lắm. Hầu như có cái gì ngon cũng gửi xe ô tô xuống Hà Nội cho chúng tôi. Thấy các cụ nghĩ cho con cái thế, tôi cũng yên lòng. Rồi đến những ngày sắp sinh, khi thông báo tôi sẽ sinh ở Hà Nội, bố mẹ chồng nằng nặc không cho và còn bắt xe xuống Hà Nội để khuyên giải tôi. Mẹ chồng tôi nói chồng tôi là con trưởng trong gia đình nên tôi phải sinh cháu đích tôi tại nhà chồng. Mà nếu tôi sinh ở Hà Nội thì bà cũng không xuống chăm được vì bà còn bận việc nhà. Mẹ tôi khi đó vẫn còn đi làm nên tôi cũng không nhờ được bà.
Những ngày ở cữ nhà chồng tôi thấy thật kinh khủng. (ảnh minh họa)
Nghe xong lời các cụ khuyên bảo, tôi đành sách đồ về vùng núi để sinh con. Về đây rồi tôi mới biết dù nhà chồng ở thị trấn nhưng vùng quê này còn khá cổ hủ. Tôi chỉ mong với tấm chân tình của bố mẹ, mẹ con tôi sẽ có những ngày bình yên. Thế nhưng tôi đã sai lầm. Đến bây giờ tôi vẫn hối hận vì sao lại quyết định về quê chồng ở cữ, vì sao không bảo vệ ý kiến của mình ở lại Hà Nội, vì sao không xin về nhà mẹ đẻ...?
Ngày đi đẻ ở nhà chồng, tôi thực sự bị sốc khi chỉ có một mình mẹ chồng đưa tôi đi. Tôi đau đẻ 3 ngày ở bệnh viện huyện nhưng người thân trong gia đình chồng cũng chẳng đến chăm sóc. Chồng tôi khi đó lại đang đi công tác tận Sài Gòn không thể về ngay được. Những ngày tôi nằm viện chờ sinh, chỉ có mẹ chồng nhưng bà cũng không ở bên tôi thường xuyên mà chỉ đến bữa ăn hay buổi tối bà mới có mặt. Hỏi ra tôi mới được biết, việc sinh nở ở đây là chuyện bình thường. Người dân tộc còn tự sinh ở nhà chứ đâu cần đến bệnh viện như tôi. Ồ hóa ra là vậy, chẳng trách không ai quan tâm đến sự sống còn của tôi.
Khi tôi đau đẻ quá mà con vẫn không chịu chào đời, tôi đưa tiền cho mẹ chồng bảo đưa phong bì cho bác sĩ để được quan tâm hơn thì bà nói: "Không cần phải thế, nhà mình đâu thừa tiền." Rồi bà cầm phong bì bỏ vào túi bà. Dù đang đau đẻ nhưng tôi thực sự bực mình lắm.
Rồi cuối cùng con gái tôi cũng chào đời an toàn. Mẹ chồng chỉ cho tôi ở viện một ngày vì nói ở đây tốn kém trong khi bà đâu có bỏ tiền ra. Những ngày ở cữ mới thật kinh khủng. Mẹ chồng bắt tôi kiêng đủ mọi thứ từ nước, gió, ăn uống nhưng giữa tháng 6 nóng nực, phòng không có điều hòa hỏi mẹ con tôi chịu sao nổi. Bà chỉ cho tôi ăn canh rau và thịt kho. Nhiều khi tôi thèm ăn chút hoa quả, đưa tiền nhờ mẹ chồng mua mà tôi còn bị mắng rằng không biết nghĩ cho con.
Bà bắt tôi kiêng khem là thế nhưng suốt 3tháng ở cữ, mẹ chồng chẳng giúp đỡ tôi được cái gì từ việc thay tã, bế con lúc buổi đêm hay khi tôi ăn uống. Mẹ chồng tôi nói là phụ nữ thì phải vất vả thế, bà nuôi 5 con đều một tay chăm sóc thế nên bây giờ tôi phải tự chăm con tôi. Những ngày sau sinh, vết rạch chưa khỏi hẳn, đau mỏi lưng, mất ngủ... tôi cần lắm một sự giúp đỡ của mẹ chồng mà chẳng được. Khi đó tôi chỉ biết khóc một mình.
Qua tháng, tôi còn phải tự giặt đồ đạc cho mình và con. Đã thế mẹ chồng còn không cho tôi dùng bỉm vì sợ làm mông cháu bà bị hăm. Thay vào đó bà bắt tôi đóng tã vải cho con. Trẻ sơ sinh thì đái, ị liên tục nên tôi quay cuồng với đống đồ bẩn. Tôi có nhờ mẹ chồng mua bỉm nhưng bà kiên quyết không mua và lần nào cũng giữ khư khư tiền của tôi.
Ban đêm trông con vất vả nhưng ban ngày mà tôi ngủ nhiều, không dậy nấu nướng hoặc dậy muộn một chút là bố chồng đã khác ý rồi nói ngày xưa thế này, ngày xưa thế kia... Mẹ chồng cũng thêm vào vài câu để làm bẽ mặt tôi. Thực sự 3 tháng ở nhà chồng, không có chồng bên cạnh tôi thực sự cảm thấy bất lực, uất ức vô cùng. Đã thế khi con được ngoài tháng, tôi xin về nhà ngoại mà bố mẹ chồng tôi còn không cho. Họ có chăm được tôi gì đâu mà giữ tôi làm gì cơ chứ...
Hết 3 tháng, tôi quyết tâm trở về Hà Nội. Lấy lý do phải đi làm trở lại và về nấu cơm nước cho chồng, ông bà mới đồng ý. Thoát khỏi nhà chồng, tôi thấy cuộc đời mình như sang một trang khác. Nhưng những ký ức về những ngày đó vẫn còn trong tôi mãi. Tôi thực sự sợ ở cữ nhà chồng, nếu đẻ lần nữa, tôi xin chừa không về đó nữa đâu.
Theo VNE
Bạn gái cặp với ông già vì sợ tôi không lo được tương lai Em yêu một người đáng tuổi cha rồi đưa người đó về phòng trọ của em ân ái. Tôi hỏi lý do thì em nói "Sau này anh ra trường chỉ là kiến trúc sư quèn, liệu có lo cuộc sống cho tôi không". Ảnh minh họa Nói ra điều này tôi mong em đọc được và đừng đối xử với ai giống...