Lần lữa mãi tôi vẫn chưa dứt được người chồng nghiện cờ bạc
Gần 6 năm qua, tôi nhiều lần nghĩ đến giải pháp cuối cùng là ly hôn nhưng không đủ bản lĩnh để làm.
Ảnh minh hoạ
Tôi 30 tuổi, chồng 35 tuổi. Chúng tôi quen nhau từ thời sinh viên, hai người hai tỉnh khác nhau, cưới nhau được gần 6 năm, có hai bé trai, một bé gần 5 tuổi, một bé 8 tháng tuổi, chúng tôi đang sinh sống ở quê chồng. Chồng tôi bản chất là người hiền lành nhưng nghiện cờ bạc. Trước khi kết hôn, thời gian dành cho anh không nhiều, cuộc sống sinh viên khó khăn, tôi vừa đi học vừa đi làm nên không hiểu hết được cuộc sống của anh. Lúc đó, tôi suy nghĩ đơn giản lắm, thương yêu nhau chân thành là đủ rồi, những thứ khác sẽ cố gắng được. Quen nhau 4 năm, tôi nghe mong manh và cảm nhận hình như anh thích chơi bài bạc, hỏi thì anh luôn chối và tôi tin anh. Sau đó ít thời gian chúng tôi kết hôn. Về ở quê chồng tôi mới biết tệ nạn bài bạc rất nhiều. Mọi người ở nơi đây cho đấy là bình thường. Sống cùng nhà tôi mới vỡ lẽ anh nghiện cờ bạc, nó đã trở thành một thói quen anh không từ bỏ được.
Không biết bao nhiêu đêm tôi thức chờ chồng, có những đêm bụng bầu to mà tôi lang thang đi tìm anh về. Khi mang bầu bé thứ nhất được 8 tháng có chút tiền tích góp chờ sinh con cũng đành đưa anh đi trả nợ. Anh về hứa, tôi lại tin, điệp khúc ấy lặp đi lặp lại. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình dễ tin anh như thế. Bố mẹ chồng cho vốn hai vợ chồng mua xe tải Bắc Nam, tiền bạc kiếm được anh nướng vào những canh bạc phần nhiều. Trước kia anh cũng học cao đẳng nhưng lại không muốn đi làm thuê, có chăng anh chỉ thích nghề lái xe đường dài. Gần đây, mọi người nói anh vẫn bài bạc nhưng khi hỏi anh nói từ bỏ lâu rồi, tôi không còn tin lắm.
Không chỉ cờ bạc mà lô đề mà bóng bánh anh cũng rất ham. Số tiền mất cũng lớn: vài triệu, vài chục triệu, rồi vài trăm triệu. Tôi đã khuyên anh rất nhiều, nhẹ có, nặng có mà cuối cùng hứa chỉ là hứa thôi. Tôi không thể nào quên những lần anh hứa, anh khóc, có đêm khuya đến 3h sáng anh không về, gọi không nghe máy, mẹ con bế nhau bỏ đi khi trời mưa gió, mặc kệ tất cả. Anh đi tìm, rồi khóc, lại xin tha thứ. Tôi cũng không còn nhớ bao nhiêu lần mang tiền đi trả nợ cho anh, mong anh có cơ hội làm lại từ đầu để con có đủ cha mẹ, trong khi đó mấy mẹ con tằn tiện không dám chi tiêu nhiều. Phải nói thêm là gia đình chồng tôi cũng có điều kiện, anh là con trai út, bé đến lớn chưa phải vất vả, tôi nghe mọi người nói thời thanh niên cũng chơi bời, nhưng vì hai tỉnh khác nhau, tôi không biết được. Tôi luôn nỗ lực cố gắng, tự lực thi vào cơ quan nhà nước ở huyện, cũng biết chăm lo nhà cửa, con cái tương đối ổn, biết đối nhân xử thế. Vợ chồng tôi được ông bà nội giúp đỡ nhiều nên xuất phát điểm thuận lợi hơn gia đình khác, vậy mà giờ đây không có gì. Tôi không mong giàu sang, mong có một gia đình đầm ấm đúng nghĩa, nghèo chút cũng được mà sao khó đến thế.
Video đang HOT
Trước đây, anh còn hút hồng phiến, cũng hứa sẽ từ bỏ không hút nữa. Tôi nghi ngờ, theo dõi và tận mắt chứng kiến anh đang hút. Trời đất như sụp đổ dưới chân, tôi nghẹn ngào không nói được câu gì. Rồi anh lại nói hồng phiến không gây nghiện như thuốc trắng, nó chỉ làm cho anh tỉnh ngủ những lúc mệt phải lái xe đường dài. Thì ra anh đã dùng nó mấy năm rồi. Mới cách đây vài hôm thôi, anh hứa sẽ từ bỏ tất cả để làm lại từ đầu, tôi không tin lắm nhưng vẫn cố động viên anh mạnh mẽ đứng lên. Sự thật thì anh vẫn đi đánh bài tiếp; đi 2,3 hôm và nợ 27 triệu. Tôi nghe người ta nói lại còn tất nhiên anh không nhận. Anh luôn như thế, trừ khi bắt tận tay anh mới không chối cãi, còn không phủ nhận đến cùng. Con số thực tế bây giờ anh nợ nần bao nhiêu anh không nói. Tôi cũng không hỏi vì không còn khả năng trả nợ nữa. Tôi muốn anh đổi nghề khác mà anh chỉ thích lái xe. Tôi nghĩ do bản thân là chính, cũng rất nhiều người theo nghề lái xe họ vẫn chắt chiu, chịu khó làm ăn, không chơi bời. Thói hư, tật xấu này của chồng có lẽ sẽ chung sống với anh ấy cho đến hết cuộc đời.
Đến giờ tôi ngẫm chồng không quan tâm tới cuộc sống, tương lai của mình thì đừng mong anh ấy sẽ nghĩ tới tôi và các con, tới tương lai, tới hạnh phúc của gia đình này. Anh không thể làm điểm tựa mà còn khiến tôi phải vất vả, lo nghĩ, gầy mòn. Mọi thứ giờ đã đi quá xa, vượt qua giới hạn chịu đựng rồi, tình cảm vợ chồng cũng nhạt nhòa theo, tôi còn thương anh vì tình nghĩa. Tôi nghĩ cũng có lúc chồng hứa thật lòng, muốn làm lại thực sự nhưng như có ma đưa lối lại mò bài bạc, vào ngồi là quên hết mọi thứ. Thương con lắm nhưng tôi đánh đổi cuộc đời mình và hai con lấy một người chồng bài bạc, hút hít, một người cha như vậy liệu có nuôi dạy được con nên người?
Gần 6 năm qua, tôi nhiều lần nghĩ đến giải pháp cuối cùng là ly hôn nhưng không đủ bản lĩnh để làm. Nếu ly hôn, lương công chức của tôi chắc chỉ đủ điều kiện nuôi một cháu, trong khi tôi muốn nuôi cả hai con, ở quê cũng khó tìm việc làm thêm. Tôi biết có thể ra tòa yêu cầu anh trợ cấp nuôi con nhưng nếu trường hợp xấu nhất anh không thể thì hai con sẽ rất thiệt thòi. Nghĩ đến gia đình chia lìa tôi thấy lòng mình tan nát. Xin nói thêm, bố mẹ chồng rất tốt, thương con cháu. Anh cũng là người hiền lành, có thời gian ở nhà cũng làm việc nhà, chăm sóc con, là người chồng tình cảm, ân cần với vợ. Hai cháu cũng rất yêu bố. Chính vì điều này mà mỗi lần anh phạm sai lầm tôi không dứt bỏ được. Tôi cũng nói chuyện thẳng thắn với anh về vấn đề gia đình tan vỡ khi anh cứ như vậy, cho anh biết bao nhiêu cơ hội rồi đâu vẫn vào đấy. Phải làm thế nào để anh thức tỉnh về với gia đình?
Giờ đây tôi đang rối bời, không biết đi hướng nào là đúng. Tôi cũng muốn giữ gia đình lắm nhưng không thể cả đời cứ lay lắt, dai dẳng thế này. Liệu việc duy trì hôn nhân có phải là điều tốt nhất có thể làm được hay không? Hay sự chấm dứt sẽ tốt hơn, giải thoát cho tôi và con, mở ra một con đường mới?
Theo VNE
Bỏ vợ vật vã trên bàn đẻ, người chồng 'mẫu mực' đi chăm sóc tình cũ
Mẹ tôi kể lại rằng, trong lúc tôi đang oằn mình đau đớn trên chiếc bàn đẻ ở thì người chồng đáng nhẽ phải sốt sắng đứng ngồi không yên của tôi lại bỏ đi chăm sóc người tình cũ bị ngã xe cũng trong cái bệnh viện ấy.
Nếu chia tay, đứa con vừa chào đời của tôi sẽ thiệt thòi đến mức nào? (Ảnh minh hoạ IT)
Lấy anh là tâm nguyện lớn nhất của tôi thời còn thanh xuân, bởi con người anh rất sâu sắc, chu đáo. Dù ngày đó biết anh và Hạnh đang yêu nhau rất say đắm tôi vẫn không ngần ngại "xếp hồ sơ" chờ đợi. Rồi, anh và Hạnh chia tay, tôi đến với anh khá tự nhiên và đám cưới của chúng tôi diễn ra chóng vánh ngay sau đó.
Cuộc sống gia đình chúng tôi bình yên như bao gia đình khác, tuy rằng đôi lúc tôi thấy thiêu thiếu một cái gì đó sôi nổi. Chúng tôi không bao giờ nhắc lại chuyện cũ và tôn trọng công việc, cuộc sống riêng của nhau - đó là nguyên tắc mà anh đưa ra khi chúng tôi về chung một nhà. Anh luôn mẫu mực trong các mối quan hệ với bạn bè, đồng nghiệp, trách nhiệm với gia đình (tháng nào anh cũng đưa cho tôi gần hết số tiền lương của anh). Đáng lẽ tôi cứ bình yên mà sống như thế nếu như một ngày tôi không vô tình phát hiện ra những điều bí mật anh cất giữ ẩn sâu trong chiếc laptop của anh.
Trong lúc tôi đau đớn trên bàn đẻ thì anh bỏ đi chăm sóc người tình cũ (ảnh minh họa: IT)
Hôm ấy tôi mệt nên nghỉ làm. Giữa buổi, công ty có việc đột xuất yêu cầu tôi phải gửi tài liệu gấp qua email. Laptop của tôi bị trục trặc nên tôi đã lấy laptop của anh để dùng, không ngờ anh lại cài mật khẩu. Tôi thử vài dãy số đơn giản, ngày sinh của anh, của tôi hay ngày cưới đều không đúng, gọi cho anh nhưng không liên lạc được. Cảm giác bứt rứt khó chịu bỗng nhiên thôi thúc sự tò mò của tôi.
Chợt nhớ ra trong cái ví cũ của anh có cái ảnh rừng thông nhỏ với dãy số 25112014 (tôi nhớ vì có lần anh vô tình làm rơi nó, tôi nhặt định bỏ đi thì anh cáu gắt với tôi) nên tôi nhập vào, thật không ngờ lại chính xác. Tôi mở tìm tất cả các thư mực rồi choáng váng khi thấy anh lưu giữ hẳn một thư mục ẩn tên "Hạnh". Những bức ảnh tình tứ hai người bên nhau, những kỷ niệm anh lưu giữ cẩn thận theo mốc thời gian. Tồi tệ hơn, qua những bức email tình tứ ướt át, tôi biết rằng anh và Hạnh vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, thậm chí anh lấy cái vỏ bọc làm thêm để hẹn hò cô ta mà che mắt tôi. Tối ấy, tôi và anh không cãi nhau to như tôi nghĩ bởi anh đã thừa nhận tất cả và xin tôi tha thứ. Từ ấy, chúng tôi không bao giờ nhắc lại chuyện cũ nhưng không khí trong gia đình khá nặng nề.
Cho đến một ngày, ngày tôi trở dạ, mẹ đẻ tôi và anh hối hả đưa tôi vào bệnh viện. Sau thăm khám, bác sĩ cho hay trường hợp của tôi nếu đẻ thường có thể nguy hiểm. Trong lúc cả gia đình lo lắng đứng ngồi không yên thì anh nhận được cuộc điện thoại lạ, nghe xong mặt anh biến sắc rồi hối hả đi. Nửa ngày rồi một ngày trôi qua, tôi vật vã trên bàn đẻ, mẹ tôi xoay như chong chóng còn anh thì lặn mất tăm. Mẹ tôi gọi điện thì anh chỉ nói ngắn gọn: "con có việc đột xuất, xong con trở lại".
Cuối cùng, sau bao đau đớn thì con yêu cũng đã chào đời còn tôi thì bị băng huyết, phải chuyển ngay sang phòng cấp cứu. Trong lúc chuyển phòng, mẹ tôi vô tình thấy anh đang dìu Hạnh vào Khoa chấn thương (do tôi có tâm sự và đưa ảnh cho mẹ tôi xem nên bà biết mặt). Qua hỏi dò, bà biết cô ta bị nạn xe máy. Thấy cảnh đó mẹ tôi uất ức không chịu được đã mắng chửi anh xơi xơi giữa bàn dân thiên hạ, cấm cửa chồng tôi đừng có quay về nhận vợ nhận con.
Lúc sau anh quay lại phòng cấp cứu thì bị mẹ đuổi thẳng cổ, một mực không cho bế con, bát cháo anh mua cho tôi cũng bị mẹ ném thẳng vào thùng rác trước mặt và bảo: "Tao không có loại con rể như mày, không có mày con cháu tao vẫn sống, mày cút đi".
Mấy ngày sau khi tôi khỏe lại, anh giải thích với tôi về sự việc hôm đó, rằng cô ta không có ai ở bên cạnh, anh chỉ chăm sóc cô ấy đến khi có người nhà đến rồi lại quay về với mẹ con tôi, rằng Hạnh chỉ có một mình còn tôi thì đã có mẹ... Tuy anh không thừa nhận nhưng tôi biết là anh vẫn còn yêu cô ta, hai người vẫn qua lại với nhau.
Gia đình tôi khó lòng tha thứ cho anh, mẹ muốn chúng tôi ly dị rồi mang cháu về bà nuôi dưỡng. Tôi biết rằng nếu bỏ qua để sống tiếp, thì chúng tôi cũng chẳng thể hạnh phúc vì những chuyện đã xảy ra. Biết đâu đó chưa phải là lần cuối anh phản bội tôi, nhưng nếu chia tay, thì người thiệt thòi nhất lại là đứa con bé bỏng vừa chào đời của tôi. Lòng tôi đau thắt mà không biết phải làm sao, ôm con trong tay mà ứa trào nước mắt.
Theo Dân Việt
Thấy ô sin cố tình kéo ghế để vợ mù ngã vào chậu nước nóng, người chồng chỉ ngồi rung đùi cười rồi sốc ngất trước câu nói ấy Lâm đang ngồi bên ngoài đứng phắt dậy, tái mặt, Đào thì run rẩy đưa tay lên mặt Hoa. Cả hai kẻ đó sốc nặng khi Hoa nắm chặt lấy bàn tay của Đào, cười mỉm. Bàn tay vị bác sĩ đưa đi đưa lại trước mặt Hoa nhưng đôi mắt của cô vẫn không hề có bất cứ phản ứng gì. Nhìn...