Lần đầu xem mặt, cô gái sốc vì tính cách thật của đối tác
Thấy Ngọc uể oải bước vào nhà, mẹ cô nhanh tay tóm gọn con gái, lôi vào phòng ngủ, thì thà thì thụp: “Cuối tuần này con đi chơi với mẹ nhé, mẹ vừa biết một “đám” được lắm con ạ, đảm bảo lần này con sẽ thích”.
“Lại đi xem mặt ạ???” – Dù Ngọc phản ứng dữ dội thế nào đi chăng nữa, mẹ cô vẫn tìm mọi cách thuyết phục bằng được. “Xuất xưởng” được nốt cô con gái út là bà có thể tự tin giao lưu với hàng xóm láng giềng, không sợ bị mang tiếng trong nhà có “bom nổ chậm”.
Bà kéo Ngọc ngồi xuống ghế, bắt đầu tỉ tê: “Thằng này là em họ của anh rể mày đấy con ạ, nghe bà thông gia kể thì nó vừa đi du học về, nó là đứa học hành giỏi giang, tử tế chứ không phải ngữ suốt ngày bét nhè bia rư ợu đâu, lấy nó rồi có khi sau này con còn được sang nước ngoài định cư để mở mang đầu óc nữa ấy chứ. Nghe mẹ đi con ạ, đây là cơ hội có một không hai…” – mẹ chưa tỉ tê xong, Ngọc đã ngúng nguẩy: “Nhưng con cũng không thích đàn ông mọt sách đâu mẹ ơi”. “Gớm, mày “băm” đến nơi rồi còn kén chọn gì nữa, vì mày mà mẹ suy nghĩ đau cả đầu, mẹ đã đánh tiếng với bên thông gia rồi, cuối tuần này 2 đứa gặp nhau luôn đi”.
Không muốn mẹ “lỡ hẹn” với bên thông gia nên Ngọc miễn cưỡng gật đầu, khỏi phải nói mẹ cô mừng đến cỡ nào. Theo “kịch bản”, Ngọc và Tuấn – em họ của anh rể sẽ có màn ra mắt cực kỳ lãng mạn mà không cần sự “yểm trợ” của người thân.
Tuấn sống ở nước ngoài đã lâu nên có vẻ rất thẳng thắn, anh chủ động đề nghị: “Chúng ta đều “gấp” rồi nên có lẽ phải bỏ qua vài giai đoạn em nhỉ! Mỗi tuần anh em mình hẹn hò nhau một lần, không uống cà phê thì sẽ đi ăn nhà hàng hoặc đi xem phim nhé”.
Ấn tượng đầu tiên của ngọc về Tuấn không đến nỗi tệ, anh cũng thuộc dạng cao ráo, đẹp trai, cô bắt đầu mơ màng đến những lần hẹn tiếp theo, có lẽ độ lãng mạn sẽ tăng dần đều, và biết đâu cuộc hẹn có yếu tố sắp đặt này sẽ nên chuyện.
“À quên, khoản tình phí sẽ cưa đôi cho công bằng em nhé” – Ngọc như vừa bị lôi tuột xuống đất, cô lắp bắp: “Vâng, thế… cũng được ạ”. Bao nhiêu ấn tượng phút ban đầu tan biến chỉ vì lời đề nghị vừa rồi của Tuấn. Có lẽ cả đời Ngọc chưa bao giờ gặp người đàn ông nào sòng phẳng như anh thông gia này.
Không muốn mẹ buồn nên lúc về nhà, bà hỏi gì Ngọc cũng gượng cười. Thông tin Ngọc hẹn hò với anh thông gia lan tỏa nhanh chóng, họ hàn g 2 bên đều biết chuyện nên cô không thể dừng lại được. Đều đặn thứ 7 hàng tuần cô lại hẹn hò với Tuấn, hóa đơn “cam pu chia” rất công bằng!
Video đang HOT
Một lần đi uống cà phê, vì không gọi thêm đồ ăn nhẹ nên hóa đơn chỉ hết 140 nghìn, Tuấn tính nhanh: “Thế là mỗi người 70 nghìn em nhé”. Ngọc vui vẻ rút ví định trả phần tiền của mình thì… ôi thôi, dốc ngược túi cũng không thấy cái ví đâu, thấy bạn gái khó xử, Tuấn nhanh nhảu: “Không sao em ơi, lần này anh cho em vay”. Ngọc méo mặt không phải vì mất ví mà vì bàng hoàng trước độ sòng phẳng của anh thông gia.
Nghĩ đến khoản “nợ” cần phải trả nên thứ 7 tuần tiếp theo Ngọc chủ động mời Tuấn đi uống cà phê, sau vài ba câu chuyện nhạt nhẽo, Ngọc đề nghị: “Em thấy hơi mệt anh ạ, hay hôm nay mình về sớm”. Hóa đơn lần này là 300 nghìn vì họ gọi thêm bánh ngọt. Nhanh như cắt, Tuấn rút ví rồi chìa ra 80 nghìn, Ngọc hiểu ngay ra “vấn đề”, cô lịch sự đề nghị: “Thôi anh ơi, để em mời”. Tuấn tỏ ra dứt khoát: “Không được! Đằng nào ra đằng ấy em ạ!”.
Về đến nhà, Ngọc chưa kịp thay quần áo thì nhận được tin nhắn của Tuấn: “Thế là anh em mình hết nợ!” – Quả nhiên, anh thông gia độc nhất vô nhị này vẫn chưa khiến Ngọc hết kinh ngạc. Có lẽ mẹ cô sẽ “vỡ mộng” khi biết sự thật này mất thôi!
Điện thoại lại kêu “ting ting”, Ngọc nhấc máy, giọng uể oải: “A…lô”. Đầu dây bên, giọng chị gái Ngọc réo rắt: “Giời ơi! Chuyện quan trọng như thế mà sao em không kể với chị? Em đừng qua lại với thằng Tuấn nữa nhé, thực ra chị không tiếp xúc với nó nhiều nên chả dám nói gì về nó. Nhưng chị muốn tăng xông vì mẹ nó quá. Cái bà cô ấy… đùa! Không biết tả thế nào em ạ. Mẹ chồng chị xuề xòa dễ dãi bao nhiêu thì cái bà cô này khó khăn, tọc mạch bấy nhiêu. Từ ngày chị về đây làm dâu, bà ta toàn sang chọc gậy bánh xe, ức không chịu được…”.
Ngọc ngắt lời chị gái: “Chị nói chuyện này cho mẹ nghe nhé, em cũng phát ốm vì em họ của anh rể nhà mình rồi. Có khi bên thông gia nghĩ em sắp ế nên mới nhờ người đánh tiếng với mẹ. Nể mẹ quá em mới đi gặp đối tác vài lần, giờ thì em đã hiểu vì sao từ xưa đến nay anh ta chưa hề có mảnh tình vắt cổ nào”.
Vợ chỉnh chu bao nhiêu thì chồng xuề xòa bấy nhiêu, làm sao để dung hòa?
Chồng em là người có sức khỏe tốt, dễ ăn dễ ngủ, nói chung là ít lo lắng. Anh sống thật thà, thẳng thắn. Tiền bạc vợ chồng em rõ ràng, cùng vun vén, cả hai vợ chồng không có bồ bịch lung tung hay giấu giếm nhau chuyện gì. Vợ chồng em nhìn ngoài rất êm đềm
Kính chào các chuyên gia tư vấn! Em năm nay 41 tuổi, chồng em 46 tuổi, củng làm nhà nước. Có 2 con trai một cháu 19 tuổi và một cháu 13 tuổi. Em có chuyện muốn tâm sự và nghe lời khuyên của chuyên gia.
Kinh tế gia đình em không giàu có nhưng ổn định, nhà cửa thu nhập bình thường, không khó khăn. Hai bên bố mẹ thuận hòa. Em là một người sống nội tâm, ham học hỏi, thích đọc sách, nói chung luôn muốn mình sống tốt hơn hôm qua. Em không đua đòi, dành dụm tiền bạc cho gia đình. Học hỏi để cân đối giữa nguồn thu chi, nghĩ cách để đầu tư kinh tế an toàn cho gia đình tiến lên với xã hội. Chăm lo bữa ăn cho con cái, rất quan tâm tới vấn đề nuôi dạy con, hướng cho con cái phát triển theo cách tốt nhất có thể. Mong muốn gia đình tiến bộ hòa thuận, có sức khỏe, hiếu thuận ông bà, con cái ngoan ngoãn.
Vì đôi lúc cũng hơi ôm đồm, cầu toàn nên hay mệt mỏi, stress nhưng em cũng biết cách cân bằng bằng cách tập thể dục thể thao hàng ngày, ăn uống lành mạnh...Chồng em là người có sức khỏe tốt, dễ ăn dễ ngủ, nói chung là ít lo lắng. Anh sống thật thà, thẳng thắn. Tiền bạc vợ chồng em rõ ràng, cùng vun vén, cả hai vợ chồng không có bồ bịch lung tung hay giấu giếm nhau chuyện gì. Vợ chồng em nhìn ngoài rất êm đềm.
Tuy nhiên có một điều rất khó giải quyết giữa hai vợ chồng đó là cách ứng xử của chồng em. Tính anh hiền nhưng thô lỗ, cộc cằn, hồ đồ, suy nghĩ không thấu đáo, thường xuyên giận dỗi. Em thực sự không biết phải làm sao. Anh không kiểm soát được việc này tuy rằng đã giảm bớt rất nhiều so với ngày xưa mới lấy nhau. Ví dụ lần em đi mổ để sinh cháu thứ hai, trên đường chở nhau đi, em nói vui là em thích chạy xe đi vô bệnh viện một mình sinh xong gọi cho anh biết (vì em có bầu nhưng rất khỏe).
Vậy mà anh giận rồi im lặng, chở em vô bệnh viện xong anh bỏ em đó, tự làm thủ tục khám, vô phòng mổ, mổ xong anh mới nói chuyện lại với em. Hoặc lần mẹ em mất đang nằm đó chưa chôn cất, anh ghen bậy với anh rể em vì thấy anh rể gọi điện thoại cho em (anh biết ngày xưa anh rể có thích em). Vậy mà anh chửi văng tục đ** mẹ, đ** thầy, nói tụi mày lừa tao giữa rất đông người, em phải gọi điện thoại cầu cứu mẹ chồng em, mẹ chồng em gọi lại nói anh mới im. Còn tỉ tỉ lần như vậy nữa. Hoặc đi ngoài đường em lỡ lời chọc gì đó mà anh không thích là anh chạy bạt mạng xém tung vô xe ô tô dù đang chở em và 02 con nhỏ. Hễ giận lên dù là nhà đang có việc gì quan trọng mấy thì anh cũng vứt hết. Em stress liên tục.
Em đã lựa lời rất rất nhiều lần để nói chuyện với anh, em nói đến mức anh đối với em do em biết tính rồi nên em không chấp nhưng còn thiên hạ, còn rất nhiều việc quan trọng nữa, như cưới hỏi con cái.....Nếu lần mẹ anh mất mà anh không biết kiềm chế mà gây ồn ào thì chắc chắn em sẽ ly dị. Anh biết lỗi nhưng không bỏ được tính kì lạ này. Ở cơ quan ngày xưa anh cũng bị một lần văng tục trước mặt sếp, bị phê bình và từ đó anh không như vậy nữa.
Chồng em còn có một điều lạ nữa mà em ít gặp, dù con cái đã lớn nhưng anh không hề có khái niệm yêu thương dạy dỗ con. Chuyện này vợ chồng em bao nhiêu lần giận dỗi. Từ lúc nhỏ anh ẳm bồng thì ẳm nhưng cũng không giỡn hay đùa nghịch như những ông bố khác. Em nói lắm thì anh chơi với con xíu rồi thôi. Em đã lựa lời nói rất nhiều như con lớn từng ngày, xã hội phát triển, nếu mình gần gũi con thì con mới cởi mở với mình được. Con trai rất cần sự định hướng chuyện trò của bố. Hoặc công việc tụi mình không bận rộn lắm, cũng không tham vọng làm to làm lớn hay buôn bán gì, anh nên dành thời gian chuyện trò, kề cận con.
Anh à ờ nhưng một ngày trôi qua của anh không hề có câu hỏi han con học gì, đi đâu, làm gì. Họp phụ huynh anh toàn kêu em đi, chớ anh không biết. Em kêu chở con đi học thì anh chở nhưng nếu con không đội nón bảo hiểm hay gì gì anh cũng không nhắc. Con ngồi coi tivi hay chơi game dù khuya mấy anh cũng không nhắc nhở gì cả, đến giờ anh buồn ngủ là đi ngủ khò khò. Mỗi lần con có chuyện gì xảy ra em nói chuyện với anh để cùng bàn cách giải quyết anh nghe xong rồi im không có ý kiến gì cả y như nghe kể chuyện của ai đó. Quá lắm anh chửi rồi đánh không nương tay mày là đồ ngu như bò, đánh cho mày chết đi và đấm đạp.
Khi nóng lên anh cũng chửi em là đồ chó, đồ ngu, đồ gì gì trước mặt con cái. Dù trước đó em đã thỏa thuận là không được nói vậy trước mặt con. Cũng may là 2 cháu nhà em ngoan học giỏi, vừa rồi cháu lớn đậu vào khoa y trường đại học Y Dược thành phố Hồ Chí Minh. Em cũng hay tranh thủ khi vui vẻ đọc những sách giáo dục con cái cho anh nghe. Nhưng mọi chuyện vẫn không khá hơn.
Giờ này thằng em đang chuẩn bị dậy thì, cá tính mạnh, nếu bị đánh cháu sẽ không phục mà nói lại rất hỗn. Em phải lựa lời và tìm rất nhiều phương pháp phù hợp để cháu phát triển theo đúng tính cách của cháu. Chuyện lớn trong nhà như tính toán làm nhà, mua đất hay mua xe cộ gì không bao giờ anh suy nghĩ tính toán và nêu ra ý kiến, em đề xuất thì anh nói: tùy em. Đôi lúc giỡn em hay nói em ước ao được nghe một lần trong đời câu anh đề xuất một việc gì đó về nhà cửa, con cái, bố mẹ. Tiền bạc cần làm ăn hay kẹt em có nói với anh, anh nghe xong rồi im như nghe chuyện kể vậy thôi.
Thời gian thì cứ trôi qua, con cái ngày một lớn, cha mẹ ngày càng già. Hàng xóm bao nhiêu người hôm qua còn nay mất. Anh vẫn cứ sống theo ngẫu hứng, ai rủ thì nhậu, ai kêu thì đi, tối về dắt xe vô và đánh răng đi ngủ như không hề có gia đình. Lâu dần em cũng quen và tự cân bằng, tự sắp xếp mọi việc một mình. Ngày xưa khi còn trẻ, nhu cầu t.d của anh cao,có chuyện gì vài ngày là anh giả lả làm hòa để giải quyết chuyện đó. Giờ anh nhu cầu ít lại. Có khi 10 ngày anh không nói chuyện, em cũng nín. Lo cho con, lo cho sức khỏe, lo việc cơ quan,lo nhà cửa, lo tính toán để nuôi con ăn học đường dài....
Em vẫn luôn khao khát gia đình tíu tít, bố mẹ vợ chồng cởi mở nhưng thực lòng hơn 20 năm qua điều đó như bong bóng xà phòng. Vui đó rồi xíu nữa có một chuyện gì nhỏ xíu anh lại im lặng, giận dỗi. Em không lường trước được. Em đã nhiều lần lựa lời hỏi anh có gì không vừa ý về em không, anh có cần em tính tình sửa chổ nào không... Nhiều khi muốn ngồi xuống nói chuyện với anh em đã phải suy nghĩ, lựa chọn thời điểm từ ngữ phù hợp để anh không tổn thương nhưng hình như cũng không có giá trị gì.
Ai nhìn vào gia đình em cũng ngưỡng mộ vì vợ chồng hạnh phúc, lo làm ăn, con cái ngoan ngoãn, học giỏi. Em cũng thấy mình may mắn hơn rất nhiều người về con cái, kinh tế. Anh cũng tốt tính. Nhưng thực sự nhiều lúc em thấy chông chênh. Chẳng lẽ li dị vì những lí do trên. Anh gần 50 tuổi mà nhiều chuyện anh suy nghĩ xử sự chưa thấu đáo, thực lòng em không phục tí nào. Em cảm ơn chuyên gia đã đọc tâm sự của em. Xin cho em một lời khuyên.
Bạn thân mến! Cuộc sống hôn nhân không phải là một "luống hồng", cũng không phải là "bình minh" luôn bình yên, rực rỡ. Nhưng ai trong mỗi chúng ta cũng luôn mong mỏi có một cuộc hôn nhân tốt nhất có thể, bởi vậy chuyên gia trang tư vấn www.cuasotinhyeu.vn hiểu được những trăn trở trong lòng của bạn.
Bạn là một người cầu toàn và điều đó cũng giống như con dao hai lưỡi, nó vừa giúp cho cuộc sống của bạn, con cái của bạn chỉn chu hơn, được thừa hưởng một sự nuôi dạy tốt nhất có thể, nhưng cũng chính tính cách ấy lại khiến cho bạn luôn cảm thấy mệt mỏi nếu như những gì diễn ra không được như ý muốn. Bên cạnh đó chính những người bên cạnh bạn đôi khi cũng thấy áp lực bởi rất khó để vừa lòng được với 1 người quá hoàn hảo, yêu cầu cao. Một minh chứng cụ thể nhất ở đây đó là tính cách của chồng bạn lại khác hẳn với tính cách của bạn. Nếu như con cái bạn uốn chỉnh được từ bé thì tính cách của chồng bạn làm sao bạn có thể thay đổi được bởi đó chính là bản tính của anh ấy.
Bạn không hài lòng với sự bất cần, đôi khi vô tâm, thiếu trách nhiệm, nóng nẩy của chồng bạn. Bạn cũng tìm mọi cách sẻ chia, những hành động để giúp cho anh ấy thay đổi nhưng nó vẫn không làm cho bạn cảm thấy hài lòng, mặc dù như bạn nhận xét anh ấy cũng có nhiều thay đổi hơn so với trước khi hai người kết hôn. Thực ra, vì bạn quá tháo vát, quá đảm đang trong việc gia đình, con cái nên chồng bạn cũng cảm thấy yên tâm quá rồi. Anh cũng không có cơ hội được thể hiện vai trò, trách nhiệm làm cha từ những ngày đầu làm cha nên lâu dần anh coi đó là trách nhiệm của bạn. Bởi không cần anh thì nhà cửa vẫn nề nếp, không cần anh thì con cái vẫn phát triển tốt.
Nhìn ở khía cạnh nào đó, bạn sẽ cảm thấy chồng vô tâm, thấy mình phải gánh trách nhiệm quá lớn, nhưng tích cực nhìn nhận vấn đề thì thấy rằng việc anh để cho bạn được quyền tự quyết mọi chuyện cũng có cái hay. Còn hơn là ở với một người đàn ông cứ thích xen vào mọi chuyện mình đang làm, quan điểm trái ngược nhau rồi sẽ càng dẫn đến những mâu thuẫn chồng chéo. Hoặc nếu bạn lấy 1 người gia trưởng, nhất nhất cái gì cũng phải theo ý chồng thì bạn có thấy "ngột ngạt" không?
Chồng bạn cũng không phải là người đối xử tốt với tất cả mọi người "trừ vợ", ngay cả sếp, anh ấy cũng không "kiêng nể" gì. Đó là tính cách của anh ấy rồi: không khéo léo, nghĩ sao nói vậy, kiểm soát cảm xúc không tốt. Nhưng công bằng mà nói, con người ai cũng có điểm tốt và điểm hạn chế. Thực ra vì tính cách anh như vậy, có phần xuề xòa nên anh mới ở được với một người cầu toàn như bạn. Còn biết đâu, khi bạn cũng ở cùng một người kĩ càng thì có khi tình hình lại trở nên căng thẳng hơn.
Bạn ở cùng chồng đã hơn 20 năm nay, bạn cũng hiểu được tính cách anh là như vậy, nhưng anh cũng có khá nhiều điểm tốt cũng như anh ấy đã tiết chế, giảm bớt những cách hành xử tiêu cực thì bản thân bạn có lẽ cũng hạ bớt đi phần nào tiêu chuẩn . Giờ cứ lúc nào cũng chỉ xoay quanh một câu chuyện "biết rồi - khổ lắm - nói mãi" thì càng làm cho tình hình càng tệ hơn. Hãy để "đời thay đổi khi chúng ta thay đổi", bạn cứ vui vẻ lên, khi không tìm được tiếng nói chung thì bỏ đi làm việc khác. Cũng biết anh ấy nóng nảy với các con thì chỉ nên kể những điều tốt của các con với anh thôi, để cho anh cảm giác được tự hào, được thoải mái với các con.
Bạn là một người phụ nữ chỉn chu, khéo léo. Tôi tin rằng bạn cũng sẽ biết cách giữ được hòa khí cho gia đình và giúp cho gia đình nhỏ luôn ấm êm, hạnh phúc!
Chị kế toán trưởng thay đổi thái độ khi bị tôi từ chối Tôi là tác giả bài: "Chị kế toán trưởng thích tôi". Đọc lời khuyên của mọi người, tôi quyết định nói hết sự thật để chị kế toán biết. Trước đây, tôi cũng tỏ ý mình có người yêu rồi mà chị không tin, càng có nhiều hành động tấn công hơn nên tốt nhất phải nói ra sự thật. Gần Tết vừa...