Lần đầu với bạn gái, tôi tái mặt khi thấy vết máu trên ga giường
Tôi quen Thu rất tình cờ, nhưng chính vì đã biết tất cả về cô ấy nên việc xảy ra sau lần đầu tiên đó ám ảnh tôi mãi không thôi.
Tôi tình cờ nhìn thấy Thu trong một lần đến phòng khám của anh bạn chơi và Thu là bệnh nhân ở đó.
Tôi vốn chẳng tin vào tiếng sét ái tình, nhưng lần đầu thấy Thu là tôi biết mình đã thích em ngay rồi. Em toát lên vẻ mềm yếu, mong manh khiến tôi muốn được yêu thương, che chở.
Sau hôm ấy, tôi tìm cách hỏi anh bạn để tìm thông tin của em. Tên tuổi, địa chỉ, số điện thoại đều có cả, nhưng điều khiến tôi thẫn thờ mãi đó là Thu đến phòng khám để… bỏ thai.
Tôi nghĩ nhiều lắm, chẳng biết cô ấy thế nào, định thôi nhưng nhiều ngày sau đó, tôi cứ nghĩ mãi về Thu, rồi tôi quyết định nhắn tin cho Thu, tin nhắn vu vơ giả vờ nhầm số đã khơi mào cho tình yêu của chúng tôi sau đó.
Hai đứa trò chuyện nhiều, Thu kể về mối tình dang dở của cô ấy, rằng người đàn ông ấy phụ em, đi lấy người khác. Tôi hiểu Thu đã rất đau khổ nên cũng không đả động nhiều đến chuyện quá khứ.
Trong thời gian yêu nhau, Thu rỏ ra hiền lành, nhu mì, đoan trang, chính điều đo đã khiến tôi nguôi ngoai phần nào quá khứ của em. Thậm chí tôi cũng đã xác định đưa em về ra mắt và làm đám cưới khi Thu ra trường.
Video đang HOT
Yêu nhau hơn 7 tháng thì chúng tôi gần gũi. Chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như sau lần ân ái ấy, tôi thấy trên ga giường có máu.
Thú thật, tôi như phát hoảng khi nhìn thấy, bởi hơn ai hết, tôi biết Thu không còn con gái, thậm chí cô ấy còn từng phá thai… Tôi thực sự không biết nói gì, đêm hôm ấy ôm Thu ngủ, tôi suy nghĩ miên man gần như cả đêm không chợp mắt.
Mấy ngày trôi qua mà tôi vẫn không thôi suy nghĩ. Tôi biết Thu làm vậy là sợ tôi buồn khi cô ấy không còn, nhưng rõ ràng như vậy là không trung thực, ngoài chuyện này, không biết cô ấy còn giấu tôi điều gì nữa không. Tôi nghĩ thấy cứ chán chường và buồn lắm. Xin hãy cho tôi lời khuyên với.
Theo Khỏe & đẹp
Sự lạnh nhạt suốt 7 năm của chồng sau vết máu trên ga giường đêm tân hôn và cái kết bất ngờ
Đêm tân hôn, chị hồi hộp chờ đợi anh. Anh dịu dàng, nhẹ nhàng đến bên chị. Và rồi, sự êm ái ấy biến mất khi giọt máu đỏ vương trên ga giường trắng.
Anh yêu chị, yêu đến điên dại. Nhưng chị không yêu anh, lúc đó. Trái tim chị trao trọn vẹn cho một người con trai khác. Anh biết nhưng vẫn một lòng một dạ hướng về chị, bởi thế người ta mới nói anh điên. Rồi tình yêu kia của chị tan vỡ.
Đứng trước cửa phòng khoa sản, nước mắt chị rơi lã chã. Chị hận mình không đủ tự tin và bản lĩnh để giữ lại kết quả của cuộc tình mù quáng. Mọi chuyện xong xuôi, lòng chị trào dâng nỗi ân hận, tuyệt vọng. Chị tìm tới cái chết để tự giải thoát cho mình khỏi đau khổ. Anh xuất hiện đúng lúc, cứu chị cả về tính mạng lẫn tâm hồn. Chị ngả dần về anh và gật đầu lấy anh sau khi tình yêu kia tan vỡ được hơn một năm.
Càng ở bên anh, chị mới càng thấy mình thật ngu dại. Ngu dại khi bỏ lỡ một người con trai tốt như anh để chạy theo kẻ không yêu mình. Rồi chị thấy bản thân mình có lỗi với anh. Thấy anh yêu chị mà thiệt thòi quá vì chị... Và chị đã quyết định làm cái việc đó. Chị nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ biết chuyện này. Bởi từ trước tới nay, chị vẫn luôn nổi tiếng là người con gái ngoan hiền, gia giáo. Hơn nữa, chuyện tình trước của chị, anh cũng không rõ quá nhiều. Chị tin, mình sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Đêm tân hôn, chị hồi hộp chờ đợi anh. Anh dịu dàng, nhẹ nhàng đến bên chị. Và rồi, sự êm ái ấy biến mất khi giọt máu đỏ vương trên ga giường trắng. Đáng lẽ ra anh phải mừng rỡ khi nhìn thấy thứ đó chứ. Tại sao anh lại hờ hững đến như vậy. Và cũng sau đêm tân hôn hôm đó, anh không còn quan tâm, để ý gì đến chị nữa.
Nhiều lúc chị rất muốn hỏi anh rõ ràng mọi chuyện. Nhưng không hiểu sao cứ đối mặt với sự lạnh lùng ấy, chị lại không thể cất lời. (Ảnh minh họa)
Anh hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng với sự lạnh nhạt, như thể đó là trách nhiệm chứ không xuất phát từ trái tim. Yêu thương anh dành cho chị dường như bay biến hết khi giọt máu đỏ ấy hiện ra.
Tròn 7 năm anh chị sống bên nhau là từng ấy thời gian chị sống trong thấp thỏm, âu lo, băn khoăn. Anh lạnh nhạt, hờ hững với chị nhưng anh không mắng chửi chị, không đánh đập chị, cũng không rượu chè, bài bạc, ngoại tình . Anh quan tâm, phụng dưỡng bố mẹ hai bên rất chu đáo. Con trai nhỏ cũng được anh yêu thương hết lòng. Với mọi thứ xung quanh, anh đều nồng nhiệt, đều hào hứng, chỉ có với riêng chị, anh mang sự lạnh nhạt ra đối xử.
Nhiều lúc chị rất muốn hỏi anh rõ ràng mọi chuyện. Nhưng không hiểu sao cứ đối mặt với sự lạnh lùng ấy, chị lại không thể cất lời. Rồi một ngày nọ, chị cũng tìm được câu trả lời cho mình.
Chị dọn phòng làm việc cho anh. Bình thường việc này đều do anh một tay làm bởi sau cái đêm tân hôn năm ấy, anh không muốn chị động tay vào bất cứ thứ đồ gì của anh. Vật ấy rơi ra từ ngăn kéo của anh khiến mặt chị xám xịt. Cuốn sổ phá thai năm đó của chị. Tại sao nó lại xuất hiện ở đây cơ chứ. Chẳng phải chị đã bỏ lại nó ở phòng trọ cũ năm đó rồi hay sao. Lẽ nào anh... Chị bắt đầu lờ mờ hiểu ra lý do vì sao khi chứng kiến vết máu đỏ vương trên ga giường ngày ấy, anh lại lạnh nhạt với chị. Chị thật ngu ngốc, chị cố tìm mọi cách bù đắp cho anh nhưng sự bù đắp lừa dối ấy làm sao anh có thể chấp nhận. Chị tự cười vào mặt mình.
Chị đứng dậy, lau nước mắt, định bỏ đi thì anh đưa tay kéo chị lại. (Ảnh minh họa)
- Em viết đơn rồi, anh ký đi. Em giải thoát cho anh. Chuyện đêm hôm đó, là lỗi của em. Xin lỗi anh, ngàn vạn lần xin lỗi anh. - Chị bật khóc, chìa ra cuốn sổ
- Lúc cầm cuốn sổ đó trên tay, anh đau đớn lắm. Nhưng yêu em, anh chấp nhận bỏ qua tất cả. Tình yêu anh dành cho em không hề có sự toan tính, đắn đo, đòi hỏi. Vậy mà em đáp lại anh bằng sự giả dối khiến anh thấy mình như một thằng ngu, bị em xỏ mũi dắt đi vậy. Anh... - Giọng anh nghèn nghẹn
- 7 năm, anh đã chịu đựng em đủ rồi. Cảm ơn anh vì tất cả.
Chị đứng dậy, lau nước mắt, định bỏ đi thì anh đưa tay kéo chị lại:
- Em đừng đi. Em không hiểu sao? Anh lạnh nhạt, hờ hững với em vì anh quá yêu em. Anh giận mình không thể nói rõ ràng mọi chuyện với em vì anh sợ làm em tổn thương khi nhớ lại quá khứ. Nên anh chỉ còn cách tự làm tổn thương mình.
Rồi bất giác anh bật dậy, ôm chặt lấy chị. Chị thấy vờ vai mình ươn ướt. Vòng tay anh siết chị mỗi lúc một chặt. Không gian ngưng đọng. 7 năm qua, anh đã chịu đựng nỗi đau không thể nói nhưng anh có biết đâu chị cũng phải chịu đựng sự dày vò, dằn vặt không ít hơn anh. Nhưng chị không muốn mất anh. Chị muốn cho mình, cho anh một cơ hội.
- Mình yêu lại từ đầu được không anh? - Chị nấc nghẹn
Anh nhìn chị, mỉm cười, gật đầu nhẹ. Một nụ hôn ấm áp của anh đặt lên môi chị. Cuối cùng thì anh và chị cũng đã tìm được tiếng nói chung, sự thấu hiểu trong cuộc hôn nhân của mình.
Theo Một Thế Giới
Nhìn tấm ga giường loang vết máu, tôi bật khóc còn mẹ chồng mỉm cười lẳng lặng quay đi Tuy nhiên mọi việc lại không diễn ra như sự suy đoán của tôi. Sau cái lần đầu tiên của hai đứa, anh ôm luôn tôi ngủ một mạch đến sáng mà không hề bận tâm gì tới chiếc ga giường vẫn trắng tinh. Tôi và anh gặp nhau khi tôi vừa chia tay mối tình 5 năm của mình. Tôi đau, hận...