“Lần đầu tiên” với cô bạn thân
Nhìn cô ấy, người mà mình vẫn thương thầm bấy lâu đã khiến tôi nổi hứng cồn cào…
Tôi và cô bạn gần nhà đã chơi với nhau rất thân kể từ khi hai đứa học chung cấp 2, đến nay cũng được gần 13 năm. Hồi còn bé, chúng tôi chơi với nhau rất vô tư, trong sáng nhưng tới khi tôi vào đại học, tôi đã dần đem lòng yêu cô ấy, một cách đơn phương.
Cho tới giờ, dù cả hai đã ra trường và tìm được cho mình một công việc ổn định nhưng tôi vẫn không có đủ can đảm để thổ lộ tình cảm của mình trước cô ấy. Tôi sợ khi nói ra điều đó, sẽ có khoảng cách giữa hai đứa và có thể tôi sẽ mất tình bạn mà tôi rất trân trọng này. Nhưng nếu không nói ra, có thể tôi sẽ để tuột mất cô ấy – người tôi yêu bởi, cả hai đều đã đến tuổi tìm kiếm nửa còn lại cho trái tim mình.
Có một chuyện mà chỉ tôi biết, tôi vẫn giấu cô ấy, thật sự tôi không dám nói chuyện này ra bởi nó rất hệ trọng.
Đó là vào một buổi họp lớp cấp 3 năm ngoái, tôi và cô ấy lâu lắm mới có dịp gặp gỡ lại bạn cũ, chúng tôi vui chơi thả ga và uống rất nhiều rượu. Cả hai đều say nhưng tửu lượng của tôi có thể vẫn uống tiếp được, còn cô ấy là con gái nên đã gục trước, say mềm chẳng thể đứng vững nổi.
Hôm đó, tôi đã đưa cô ấy về nhà. Nhìn cô ấy, người mà mình vẫn thương thầm bấy lâu đã khiến tôi nổi hứng cồn cào “chuyện ấy”. Thực sự lúc đó tôi rất muốn có cô ấy, và tôi đã liều mình… nhưng tất nhiên, tôi quan hệ với cô ấy an toàn vì tôi muốn giữ cho người con gái tôi yêu.
Đêm đó, cô ấy hoàn toàn say mềm và chẳng hề biết chuyện gì xảy ra. Đến sáng hôm sau, tôi dọn dẹp hiện trường và coi như chẳng có chuyện gì. Cho tới giờ, bí mật ấy vẫn chỉ mình tôi biết. Ngày nào, đêm nào tôi cũng nghĩ về cô ấy, về đêm ấy. Trong khi ngày ngày gặp tôi, cô ấy vẫn cười với tôi, nhìn tôi với ánh mắt rạng ngời, vô lo, vô nghĩ.
Tôi phải làm sao đây? Tôi yêu cô ấy, nhưng cũng rất trân trọng tình bạn này. Tôi có nên thổ lộ mọi chuyện với cô ấy? Mong chuyên gia có vài lời khuyên cho tôi.
Video đang HOT
Cô ấy vẫn cười với tôi, nhìn tôi với ánh mắt rạng ngời, vô lo, vô nghĩ (Ảnh minh họa)
Trả lời:
Bạn nói đêm đó vì vui chơi và uống rượu mà cả hai bạn đều say, cô ấy đã say mềm và để mặc bạn làm chuyện ấy, điều này nghe có vẻ chỉ riêng mình bạn biết, nhưng thực tế tại sao bạn không tự hỏi liệu cô ấy có thực sự không hề nhớ gì về đêm đó? Liệu cô ấy say, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết chuyện gì đang xảy ra, và tự nguyện cùng bạn…? Bạn không thể chắc chắn rằng, cô ấy cho đến nay vẫn không hề hay biết.
Có thể điều bạn phán đoán rằng, cô ấy say mềm và chẳng nhớ gì về đêm đó cũng không nằm ngoài dự đoán.
Lời khuyên của tôi, đó là bạn hãy mời cô ấy cà phê hoặc tìm một nơi nào đó yên tĩnh để hai bạn có thể trò chuyện riêng tư với nhau. Bạn à, sẽ chẳng có câu trả lời nào thỏa mãn được câu hỏi của bạn bằng việc chính bạn ngồi đối diện và hỏi cô ấy.
Là một chuyên gia tâm lý, tôi biết rằng, phụ nữ là những người rất nhạy cảm. Họ thường không phải là người chủ động trong chuyện tình cảm, họ chỉ lặng lẳng đón nhận tình yêu từ đàn ông. Chơi với nhau rất thân từ hồi học cấp 2 cho tới nay, xác suất cô ấy cũng có tình cảm với bạn là rất cao. Và nếu có tình cảm với bạn thì chuyện cô ấy trao cho bạn đêm đầu tiên quý giá là điều dễ hiểu. Và nếu như vậy, cô ấy cũng giống như bạn, cũng đem lòng yêu bạn nhưng ngại ngùng và sợ mất tình bạn này mà không dám nói ra.
Nhưng nói về trường hợp tin xấu rằng, cô ấy hoàn toàn sửng sốt và không có phản ứng tích cực về chuyện bạn đã có tình cảm trên mức tình bạn với cô ấy thì bạn cũng đừng vội bối rối mà làm mọi chuyện rối tung. Hãy cố tỏ ra nghiêm túc cho tới cùng, nói với cô ấy rằng, dù cô ấy không yêu bạn thì 2 người vẫn có thể làm bạn thân như trước bởi từ trước tới nay cả 2 vẫn sống thế, và lúc này mọi chuyện vẫn không thay đổi.
Bạn hãy nói với cô ấy rằng, việc bạn thổ lộ tình cảm của mình ra không phải để ép buộc cô ấy chấp nhận mà vì bạn muốn giải thoát cho con tim bạn. Không được đáp lại tình cảm cũng không sao, trên hết, đó là bạn có thể an tâm và đi tìm người con gái khác yêu bạn và bạn yêu.
Một lưu ý nhỏ, bạn đừng vội thú nhận đêm bí mật đó với cô ấy. Dù cho cô ấy có yêu bạn hay không yêu bạn thì cũng không nên nói chuyện tế nhị này trước mặt cô ấy. Nếu cô ấy yêu bạn, đêm đó sẽ là biểu hiện của sự đồng thuận, còn nếu không yêu bạn thì nó sẽ là con dao giết chết tình bạn giữa hai người. Lúc này bạn sẽ là kẻ nói dối đáng ghét nhất đấy. Hãy cẩn thận.
Dù chuyện gì có xảy ra, hãy dũng cảm nói ra con tim một lần.
Chúc bạn may mắn!
Theo 24h
Chồng như khách trọ miễn phí ở nhà
Sáng đi sớm, tôi về muộn, rất muộn, thậm chí là không về với lý do qua đêm nhà bạn vì nhậu nhẹt, chồng tôi đã trở thành khác trọ trong nhà này.
Lấy chồng, sống với nhau được 5 năm, có lẽ đó là quãng thời gian quá dài của một cuộc hôn nhân chăng? Cả hai vợ chồng đã từng yêu thương nhau hết lòng, kết quả là đính hôn và sinh ra một cô con gái kháu khỉnh. Nhưng 5 năm qua, hình như chồng chưa hiểu tôi, hoặc là tình cảm đã nhạt dần. Người ta nói, hôn nhân 5 năm đầu là một quãng thời gian đẹp nhất, trải qua 5 năm đó, con người phải đối với cả vạn nỗi lo. Nào là lo chồng hay vợ ngoại tình, lo kinh tế suy sụp, lo tình cảm nhạt phai... Và từ những gánh nặng đó là kết quả của cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Qua 5 năm, người ta sống với nhau vì nghĩa nhiều hơn vì tình. Phải chăng là như vậy, nên giờ đây, sau cái 5 năm hạnh phúc ấy, chồng tôi trở thành một vị khách trọ miễn phí trong nhà này.
Sáng, anh xách cặp đi làm, cả ngày không có lấy một cuộc điện thoại hay hỏi han gì vợ. Nếu muốn có thông tin của chồng, không còn cách nào ngoài việc tôi chủ động liên lạc với anh. Rồi buổi trưa, là người mẹ nên thi thoảng tôi chạy về nhà xem con cái thế nào nếu hôm nào con không đi lớp. Còn con đi lớp cả ngày, tôi cũng phải gọi điện hỏi cô giáo thường xuyên xem con có ăn uống đầy đủ, có ốm hay có chán ăn hay không. Chồng thì ngoài phận sự, đó không phải là trách nhiệm của anh, anh nghĩ vậy.
Nghĩ lại, đời mình thật khổ, hầu hạ chăm sóc chồng như thế mà chồng vẫn lạnh lùng, thờ ơ. Chẳng hiểu đàn ông cần gì hơn nữa? (ảnh minh họa)
Tối đến, chẳng thấy khi nào chồng về sớm, nhưng không bao giờ chủ động nhắn cho vợ một cái tin hay gọi một cuộc điện thoại thông báo mình về muộn và mấy giờ về. Cứ mặc định là, không về thì là có việc bận. Còn bận việc cơ quan, việc riêng, việc tư hay thậm chí là đi với cô nào, vợ cũng không cần biết. Còn cơm nước, tôi cứ nấu rồi ăn khi nào xong, chồng bảo không cần đợi. Nhưng làm sao lại không đợi được, nếu như đang ăn mà chồng về thì sao. Và thế là tất nhiên, trong những lần như vậy, tôi lại là người chủ động nhấc điện thoại lên và bấm máy: "Mấy giờ anh về để em còn chờ cơm?". Nghĩ lại, đời mình thật khổ, hầu hạ chăm sóc chồng như thế mà chồng vẫn lạnh lùng, thờ ơ. Chẳng hiểu đàn ông cần gì hơn nữa?
Đã đến 2 tháng nay, chưa hôm nào chồng về nhà sớm để ăn cùng bữa cơm tối với vợ và con. Chỉ có tôi chủ động chờ cơm anh, có sớm nhất cũng phải 8h. Có nhiều hôm anh không về và gọi điện bằng cái giọng say mềm, bảo anh ngủ ở nhà bạn vì vợ bạn đi vắng, hay là nhậu say quá không về được. Có hỏi thì cũng chẳng biết chồng ở đâu, và cũng không biết chồng ngủ ở nhà bạn này. Thế là đành chấp nhận sự thật này như một lẽ hiển nhiên.
Thời gian đầu anh như thế, tôi có nổi máu ghen, rồi lùng sục xem anh ở đâu, làm gì, với ai, nhưng lực bất tòng tâm, tôi không thể làm được việc đó. Tôi không có cách gì biết những người bạn của anh gồm những ai, vì mỗi hôm anh đi với một người. Nếu như anh có ngoại tình, tôi cũng đành chịu vì về nhà anh lại chối bay, chối biến.
Vả lại, tôi có làm to chuyện thì anh cũng chối, và nếu cứ làm to chuyện thì anh được lợi, người chịu thiệt là tôi. Vì anh sẽ chẳng thèm tiếp chuyện tôi chứ đừng nói là tình cảm với vợ, còn ly dị thì tôi không làm được. Nếu như có một người phải nói ly hôn thì chắc chắn là tôi rồi, vì anh đã không muốn đề cập tới chuyện đó. Còn nếu có chuyện ly tan thì cũng chắc chắn rằng, tôi và con sẽ ra đường. Thế nên, tôi cứ âm thầm chịu đựng, cứ nhịn chồng, phục vụ chồng chu đáo, sống như cái bóng trong nhà vậy, mặc chồng làm gì thì làm.
Thế nên, tôi cứ âm thầm chịu đựng, cứ nhịn chồng, phục vụ chồng chu đáo, sống như cái bóng trong nhà vậy, mặc chồng làm gì thì làm. (ảnh minh họa)
Đã 2 hôm nay chồng không về nhà, tất nhiên chông có gọi điện bảo đi công tác đột xuất. Quần áo thì có lấy đi thật, không biết chồng về nhà lúc nào. Nhưng nghe anh nói thế thì tôi cũng biết thế, tôi không còn cách nào hơn nữa. Giờ điều tra làm sao đây, chẳng lẽ phải theo dõi xem anh đi với ai, ở đâu à? Tôi có gọi đến cơ quan anh thì họ nói anh đi công tác thật. Và mấy ngày đó, ngoài cái tin anh đi công tác ra, tôi không biết anh về nhà khi nào, làm gì, có khỏe không...
Hôm nào về nhà, việc đầu tiên của anh là tắm, muộn thì không ăn cơm, còn sớm mà chưa ăn thì ăn một bát rồi đi ngủ. Cả mấy tháng nay, vợ chồng cũng không ân ái, thi thoảng có hứng lên thì anh chiều tôi một tí, coi như là trách nhiệm rồi lại thôi. Anh có trêu đùa con nhưng chỉ được không quá 10 phút. Đúng là, căn nhà này đã như phòng trọ của anh, anh đi đi về về chủ nhà là tôi không hay biết, anh về lúc nào, làm gì mặc anh, chỉ cần hàng tháng anh đưa tiền cho tôi lo sinh hoạt gia đình và chăm con cái.
Tôi đã nghĩ quá nhiều rồi, cũng nói với anh nhiều nhưng anh làm ngơ như không có gì xảy ra. Anh bảo, tôi muốn nghĩ sao thì nghĩ, làm gì thì làm. Tức là, nếu tôi có muốn bỏ anh cũng không có gì là to tát. Nói như vậy thì chỉ có tôi thiệt thòi thôi. Tôi chán nản quá, mệt mỏi quá rồi. Giờ phải làm sao trong tình trạng này đây. Mẹ con tôi khổ quá rồi!
Theo VNE
Vợ hút thuốc như điên, chồng mất mặt Vợ à, khi anh nói ra những lời này, anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Cái chuyện phụ nữ hút thuốc anh vốn thấy nó chỉ hợp với mấy cô gái &'dân chơi', mấy bà trung niên ngồi uống nước chè. Chứ không thể hợp với một người vợ làm công chức như em. Anh đã nín nhịn, đã cố gắng góp...