Lần đầu gặp nhau, tôi chết sững trước vẻ ‘xấu lạ’ của anh!
Anh đen nhẻm, gầy gò, thấp hơn tôi 7cm, lúc nào cũng đóng bộ vest đen trông già hơn tuổi, lại hơi lôi thôi.
Ai bảo lấy chồng xấu là một cái tội. Tôi thấy lấy chồng xấu chính là nắm giữ một báu vật và nếu bạn càng xinh đẹp, báu vật này lại càng có giá trị.
Tôi là một cô gái xinh đẹp, da trắng, tóc dài, dáng cao, công việc ổn định với mức lương cao, chịu khó chăm chút ăn mặc nên trông khá sành điệu. Nhưng chồng tôi thì ngược lại. Anh đen nhẻm, gầy gò, thấp hơn tôi 7cm, lúc nào cũng đóng bộ vest đen trông già hơn tuổi, lại hơi lôi thôi. Đi cạnh nhau, chúng tôi trông như người của hai thế giới.
Nhớ hồi mới quen anh, tôi cũng sững sờ bởi vẻ ‘xấu lạ’ của anh. Khi đó, tôi còn nghĩ không ngờ một vị trưởng phòng với lương 40 triệu mỗi tháng, bên dưới có tới gần 20 nhân viên, lại có thể xuềnh xoàng đến vậy. Mặt anh lúc đó còn lấm chấm mụn với rỗ. Tôi còn gọi đùa mặt anh là ‘hiện trường chiến tranh’.
Chúng tôi gặp nhau qua sự giới thiệu của một người bạn. Cô bạn ấy nói rằng anh rất tốt, là mẫu đàn ông hiếm nhưng ngặt nỗi xấu với không biết ăn mặc chải chuốt nhưng hơi kén nên tới tận 30 tuổi vẫn ế vợ. Gặp rồi, tôi mới thấy bạn mình nói quá đúng.
Thế nhưng tôi nhanh chóng thân thiết với anh bởi tài ăn nói dí dỏm, hài hước, lại rất khéo léo chuyển chủ đề của anh. Lần đầu gặp mà chúng tôi ngồi tán gẫu hơn 3 tiếng trong quán cà phê, đi ăn một bữa tối với nhau rồi lại đi hóng mát tới gần 22h mới về.
Ảnh minh họa
Sau hôm đó, chúng tôi gặp nhau nhiều hơn. Lần nào tôi cũng cười từ lúc gặp anh cho đến khi lên giường ngủ. Có thể nói, nếu không tính bề ngoài, anh xứng đáng nhận được điểm 10. Ga lăng, hài hước, nhiệt tình, quan tâm chăm sóc người khác, lại có lòng nhân ái, thương người nghèo khổ.
Video đang HOT
Khi tôi tuyên bố tôi và anh là một cặp, bạn bè ai cũng tròn mắt bảo tôi khùng. Có người còn nói để xem chuyện tình của chúng tôi có thể kéo dài trong bao lâu. Ba mẹ tôi gặp anh lần đầu tiên cũng sửng sốt. Vì ai cũng nghĩ tôi mắt để cao hơn đầu, không lấy chồng giám đốc thì cũng lấy trai đẹp. Nào ngờ tôi chỉ chọn một ông trưởng phòng, mức lương cao hơn tôi một tí nhưng lại xấu hơn tôi quá nhiều.
Từ bố mẹ cho tới bạn bè, chị em họ của tôi đều phản đối. Người thì bảo tôi nên lo thế hệ con cái, người lại nói tôi cẩn thận lấy anh về rồi anh ghen tuông vì giữ vợ. Đến một gã người yêu cũ cũng hỏi tôi thích anh ta điểm gì hay hết người để yêu nên chọn bừa?
Vào thời gian đó, anh cũng bị áp lực và suy nghĩ rất nhiều, thậm chí đòi chia tay vì cảm thấy không xứng với tôi. Cho đến khi ba tôi bị đột quỵ, chính anh đêm hôm chạy đôn chạy đáo khắp bệnh viện, rồi cõng ba tôi lên tới tầng 7 vì thang máy chật kín người. Suốt 10 ngày nằm viện, anh đến chăm sóc, dìu ông đi vệ sinh như thể con cái trong nhà. Sau lần đó, ba mẹ tôi gật đầu đồng ý chuyện cưới xin của chúng tôi.
Lấy chồng xấu, cuộc sống của tôi chẳng khác nào bà hoàng. Tôi được chồng chiều vô đối. Anh sợ tôi hỏng móng tay nên tự nguyện nấu cơm rửa bát cho tôi. Hôm nào về muộn là chở tôi đi ăn hàng. Anh hỏi tôi đi với anh có ngại không. Tôi liền khoác tay anh bảo, anh là chồng em, ngại cái gì? Người ta đâu hiểu được em sống sướng như thế nào khi lấy anh. Họ mà biết lại ghen tị với em.
Vậy là chồng tôi thích thú lắm, càng chiều tôi hơn. Đưa đưa đón đón, rồi giặt giũ lau dọn anh đều kiêm nhiệm hết. Anh còn thích đưa tôi đi mua quần áo, bởi anh nói, thích nhất là được nhìn thấy tôi thử hết bộ này tới bộ khác, rồi hỏi anh ưng bộ nào. Có lẽ, tôi giúp anh thỏa mãn thú có vợ đẹp, nên anh chẳng tiếc tiền mua đồ cho tôi.
Ảnh minh họa
Tôi cũng chăm chút cho anh hơn, dưới con mắt thẩm mỹ của tôi, trông ‘nhan sắc’ của chồng đẹp hẳn lên. Anh ăn mặc phong cách hơn, nhìn trẻ trung, đầy sức sống. Tuy làn da ngăm đen không cải thiện được nhưng trông anh phong trần chứ không nhếch nhác lôi thôi như trước.
Ba mẹ tôi quý anh như con trai ruột. Bởi cách anh chăm sóc 2 cụ, ai nhìn cũng phải ghen tị. Ba tôi từ ngày bị đột quỵ, sức khỏe yếu hẳn đi. Trở trời là toàn thân đau nhức. Những lần sang chơi, anh đều ngồi xoa bóp tay chân cho ông, rồi mua thuốc thang nhập khẩu đắt tiền cho ông bà.
Bạn bè tôi trước đây thắc mắc vì sao tôi lại chọn yêu và cưới một người xấu như vậy, bây giờ đều tự hiểu lý do. Có lần, họ còn nói tôi may mắn khi gặp một người đàn ông xấu mà tốt tính như anh, còn hơn khối anh chàng đẹp mã mà xấu tính.
Sắp tới, tôi dự tính sẽ sinh con cho anh. Anh hỏi tôi, sinh con có sợ dáng xấu, rạn da hay không. Tôi cười nói, sinh con cho anh thì đau đớn và xấu xí đến mấy em cũng chấp nhận. Chồng tôi cảm động lắm, anh bảo anh sẽ trân trọng tôi và con suốt đời, sẽ không bao giờ để tôi phải khổ, phải buồn. Đối với tôi, không có gì quý giá hơn lời hứa này của anh. Làm vợ anh là điều may mắn của tôi. Tình cảm tôi dành cho anh, cũng chuyển biến dần từ sự quý mến sang thành tình yêu, tình nghĩa vợ chồng.
Tôi nghĩ, đối với người phụ nữ, lấy người yêu thương, chăm sóc mình còn hơn cố gắng theo đuổi người mà mình thích, mình yêu. Nếu chê bai ngoại hình của họ, không chịu tiếp cận vào tính cách của họ, chắc chắn bạn đang bỏ lỡ một người tốt rồi.
Theo Tinngan
Chuyện tình nghĩa vợ chồng cùng nhau vượt qua hai chữ...'Ngoại tình'
Hoa ngồi thẫn thờ trong phòng, cô thấy vừa buồn cười vừa... cảm động trước biểu hiện ghen tuông của Thắng (chồng cô). Vậy ra anh cũng sợ mất vợ, cũng sợ rằng vợ mình ra ngoài có thể có những người đàn ông khác "săn" đón.
Mải lo cho con, cho chồng quên mất mình là phụ nữ
Anh Thắng và chị Hoa có 3 năm yêu nhau khi học chung trường Đại học Luật Hà Nội, ra trường kiếm việc làm, mất 3 năm ổn định công việc rồi mới làm đám cưới. Cuộc sống hôn nhân không phải màu hồng. Hai người đều hiểu rõ điều đó và cùng nhau vun vén cho tổ ấm nhỏ bé trước sóng gió cuộc đời. Đến khi tích cóp đủ mua một căn hộ, chị Hoa quyết định sinh con. Chưa kịp thư thả sau một thời gian vất vả như điên để kiếm tiền, anh và chị lại bị cuốn vào vòng quay của tã, sữa và những đêm thức trắng dỗ dành con. Con trai lớn vừa tròn 2 tuổi, đi học mẫu giáo thì chị sinh đứa con gái nhỏ. Lại một công cuộc tít mù với tã, sữa và trắng đêm mất ngủ. Có lúc chị hoang mang, không biết đến bao giờ mình mới rảnh rỗi được đôi chút. Nhiều lúc chị chẳng dám ngắm nhìn mình trong gương, tự cảm thấy mình bơ phờ, xấu xí như tấm màn cửa ủ rũ lâu ngày không giặt.
Từ lâu, Thắng cũng không còn thói quen nhìn vợ. Anh đã quen với ngườiphụ nữ là mẹ của hai con lúc nào cũng đầu bù tóc rối, áo sực nức mùi sữa, mùi dầu ăn, mùi mồ hôi. Anh cũng quen với những lời cáu gắt bực bội của chị. Anh ngủ với con trai lớn, chị ngủ với con gái nhỏ. Hai vợ chồng có khi cả tháng mới gần gũi một lần, trong sự chóng vánh và hồi hộp vì sợ con thức dậy giữa chừng. Hoa cảm thấy cuộc sống vợ chồng như vậy không ổn, nhưng đành chấp nhận vì không thể thay đổi. Chị mơ hồ lo sợ chồng có nhân tình. Chị cảnh giác trước những biểu hiện có vẻ khác lạ của chồng. Càng để ý thì chị càng thấy dường như chồng có nhiều thay đổi. Buổi sáng anh thường đi làm sớm, buổi chiều lại hay có những cuộc họp đột xuất. Anh không cho con trai nghịch điện thoại như trước.
Thi thoảng anh dành cho chị những cái ôm siết lạ lùng, như là đang hối hận cho một lỗi lầm nào đó càng khiến chị chạnh lòng suy nghĩ. Nhưng công việc 8 tiếng ở cơ quan và sự tất bật con cái làm chị không có thời gian để điều tra, theo dõi. Hơn thế nữa, chị sợ một sự xác tín. Chị sợ sự thật đau lòng khi phơi bày có thể hạ gục chị và làm tổn thương hai đứa con của chị. Về phần Thắng, anh vẫn phụ chị chăm sóc con. Anh vẫn quan tâm lo lắng cho chị. Anh vẫn đem tiền về đều đặn và có phần nhiều hơn trước. Chị sống trong sự thấp thỏm như chỉ chờ một ngày nào đó sấm sét giáng xuống gia đình mình. Nhiều lần chị truy hỏi anh một số điện thoại lạ, bắt anh giải thích cho những lần về trễ. Chị quay đi quay lại cái điệp khúc: "Anh có bồ phải không?" khiến cho Thắng phát điên, chị thì hằn học dằn dỗi, con cái khóc bù lu bù loa. Cuối cùng, sau một trận cãi vã nổ trời với vợ, anh gằn giọng dứt khoát: "Anh thề với em là anh không làm gì có lỗi với em hết. Nếu em còn lằng nhằng như thế này nữa thì anh ra ngoài ngoại tình thật, lúc đó em đừng có trách".
Dạo này anh để ý các số điện thoại và tin nhắn trong máy điện thoại của vợ, điều mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ làm. (Ảnh minh họa)
Chị biết anh nói thật, nên nén lòng thôi không dằn vặt tra khảo. Rồi con cái lớn lên, chị dần bớt bận rộn. Chị bắt đầu có thời gian đắp mặt nạ dưỡng da,mua sắm váy áo hợp mốt, chăm chút cho mái tóc một thời làm bao anh say đắm. Chị nói chuyện với chồng con cũng nhẹ nhàng hơn trước. Có một lần nọ, một người bạn của anh chị, vốn là anh chàng có tính "ruột để ngoài da" đã thốt lên trước mặt anh: "Tui thấy vợ ông càng ngày càng đẹp ra đó nha!".
Nỗi lo sợ mất vợ
Lúc đó anh chỉ cười, nhưng sau thì chị thấy anh có vẻ nghĩ ngợi. Chị bắt gặp cái nhìn kín đáo của anh liếc về phía chị mỗi khi chị diện váy đi làm, hay sửa soạn đi đám cưới. Anh bắt đầu đòi đi theo chị trong những dịp tiệc tùng. Anh quan tâm đến chị nhiều hơn. Anh để ý các số điện thoại và tin nhắn trong máy điện thoại của vợ, điều mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ làm. Chị thấy vừa buồn cười vừa... cảm động trước biểu hiện ghen tuông của anh. Vậy ra anh cũng sợ mất vợ, cũng sợ rằng vợ mình ra ngoài có thể có những người đàn ông khác săn đón. Chị không giải thích bằng lời, mà bằng những hành động cụ thể hết lòng vun vén cho gia đình, đặt anh và hai đứa con ở vị trí ưu tiên số một. Anh dần yên tâm và thoải mái hơn. Hạnh phúc của gia đình chị nhiều lần tưởng chừng bên bờ vực thẳm, nay lại càng gắn bó sâu đậm và khắng khít.
Trong cơ quan, Linh - một đồng nghiệp trẻ tuổi của chị khóc lóc và tuyên bố sẽ ly dị chồng, vì chồng cô ngoại tình trong thời gian cô sinh con, ở cữ. Hoa hết nước hết cái an ủi cô ấy rằng cuộc sống hôn nhân có những giai đoạn rất "nhạy cảm", khi mà người ta dễ yếu lòng, lạc lõng. Chồng cô có lẽ trong một giây phút nào đó mà sa ngã, nếu tha thứ được cô hãy tha thứ. Linh hỏi lại chị: "Tại sao trong lúc vợ đang phải đầu tắt mặt tối lo cho đứa con còn đỏ hỏn của anh ấy thì anh ấy lại ngoại tình? Tại sao trong lúc vợ chăm con nhỏ rạc cả người thì chồng lại vui vẻ âu yếm nhân tình? Anh ấy không biết thông cảm, không phụ giúp vợ trong giai đoạn khó khăn thì tại sao lại đòi hỏi em phải thông cảm cho anh ấy?".
Hoa không trả lời được, cô chỉ cảm thấy hôn nhân thời hiện đại sao quá chông chênh. Có biết bao nhiêu mối nguy trực chờ rình rập gia đình bé nhỏ. Trong giai đoạn khó khăn thì người trong cuộc mệt mỏi, bực bội, dễ sinh sự gấu ó rồi sa vào một vòng tay khác êm đềm, dễ chịu hơn. Trong giai đoạn thảnh thơi, nhàn rỗi, vợ hoặc chồng cũng có thể vì "nhàn cư vi bất thiện" hay "sướng quá hóa rồ" mà đi tìm những cảm giác mới lạ. Hai chữ "ngoại tình" như thứ trái cây hấp dẫn thỉnh thoảng lại rớt xuống trước mặt mời gọi người ta nếm thử và... dính độc. Điều quan trọng là bản lĩnh của mỗi người, là cái tình cái nghĩa để cùng nhau vượt qua sóng gió.
Theo Afamily
Cả chồng và nhân tình đều công khai "khoe" tình cảm giữa chốn đông người Giờ thì "cháy nhà ra mặt chuột rồi", tôi cũng không hiểu vì sao mà chị lại không lôi anh ta về nhà để giải quyết cho ra ngô ra khoai việc tày đình này. Ảnh minh hoạ: Internet Đọc những lời tâm sự của chị trong câu chuyện " Chết sững phát hiện chồng có vợ lẽ trong... bệnh viện", quả thật...