Lần đầu đến nhà ra mắt, tôi sững sờ khi nhìn thấy con dâu tương lai
Tôi từng rất mong con trai mình có bạn gái. Nhưng đến khi con có bạn gái, tôi lại thất vọng đến đau lòng.
Vợ chồng tôi năm nay đều 60 tuổi, lấy nhau từ năm 27 tuổi. Do hiếm muộn nên mãi đến năm 33 tuổi, chúng tôi mới sinh được một cậu con trai.
Nhờ kinh tế khá giả, lại có mỗi đứa con nên bao yêu thương, kỳ vọng, vợ chồng đều dành cho con.
Con trai tôi sáng dạ, học hành thông minh, ngoan ngoãn nên chưa từng khiến bố mẹ phải phiền lòng.
Chỉ có điều ở tuổi gần 30, trong khi bạn bè đều lần lượt có bạn gái, bạn trai, thậm chí đã lập gia đình, sinh con đẻ cái, con trai tôi hình như vẫn chưa yêu ai bao giờ.
Tôi dò hỏi mấy cậu bạn thân của con, thấy bảo con tôi có nhiều cô gái để ý, nhưng chắc tính kén chọn quá nên không ưng ai.
Thỉnh thoảng, tôi cũng cố tình trêu đùa, ghép đôi con với con nhà nọ, nhà kia. Con trai nghe xong thường gạt đi hoặc chỉ cười.
Từ khi gặp bạn gái của con, tâm trạng của tôi rất tồi tệ (Ảnh minh họa: Sohu).
Vợ chồng tôi từng lo lắng, không hiểu con mình có vấn đề gì về giới tính hay không. Việc một chàng trai 27 tuổi chưa từng có tình cảm yêu đương với ai có vẻ không bình thường.
Bất ngờ vài tuần trước, con nói đã có người yêu, đợi dịp thích hợp sẽ đưa về nhà ra mắt. Tôi không giấu nổi vui mừng, còn giục con mau đưa về nhà chơi.
Con dò hỏi tôi: “Bạn gái nhiều tuổi hơn con có được không mẹ?”.
Video đang HOT
Tôi lúc đó không nghĩ ngợi mà trả lời: “Tuổi tác không quá quan trọng đâu, quan trọng là hai đứa hiểu nhau, thương nhau thật lòng là được”.
Tôi cũng nói với chồng rằng, chỉ cần con mình gặp được người ưng ý, dù gia cảnh người ta có thế nào, hay tuổi tác chênh lệch một chút cũng không vấn đề gì. Nhưng mọi việc lại nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi.
Cuối tuần trước, con trai thông báo sẽ đưa bạn gái về nhà chơi. Tôi nghe xong vội chuẩn bị trái cây. Lúc đó, chồng tôi đang đi chơi nhà bạn, tôi còn gọi ông ấy về để xem mặt con dâu tương lai.
Vừa nhìn thấy bạn gái của con, tôi bất ngờ đến sững sờ. Vì tế nhị, tôi không tiện hỏi tuổi, nhưng nhìn qua cũng thấy rõ khoảng cách chênh lệch với con trai tôi rất nhiều. Cách đối đáp, trò chuyện cũng thể hiện là người nhiều tuổi, khôn ngoan và từng trải.
Tôi cố tỏ ra vui vẻ, cởi mở cho đến khi tiễn khách ra về. Nghe con trai nói người phụ nữ kia 42 tuổi, hơn con tận 15 tuổi, đã qua một đời chồng, đang sống cùng một con gái học cấp 3, tôi thực sự sốc.
Người phụ nữ này vốn là cấp trên của con trai tôi. Cô ấy góa chồng từ lúc còn trẻ, một mình nuôi con. Cô ấy giỏi giang và tử tế nên rất được lòng cấp dưới.
Con trai tôi si mê, theo đuổi bao lâu mới được cô ấy mở lòng. Vì cô ấy cũng e ngại khoảng cách tuổi tác hai người quá xa.
- Con yêu chị ấy, con muốn lấy chị ấy. Mẹ chẳng từng bảo con, chỉ cần hai người thương nhau thật lòng, tuổi tác hay những thứ khác đều không phải là vấn đề sao?
- Chênh lệch tuổi tác không là vấn đề, nhưng quá nhiều tuổi thì lại là vấn đề.
Không thể kìm chế nổi xúc động, tôi bật khóc trước mặt con trai, kiên quyết phản đối mối quan hệ này.
Từ hôm ấy, con trai tôi không về nhà. Con bảo không muốn nhìn thấy vẻ buồn chán của tôi, cũng không muốn nghe những lời khuyên ngăn vì bất cứ lý do gì. Cuộc đời của con, hôn nhân của con, con sẽ tự mình quyết định.
Mấy ngày qua, tôi không nuốt nổi cơm, đêm nào cũng thức trắng. Làm mẹ, tôi không mong con mình hơn người, chỉ mong con có cuộc sống bình thường như người ta.
Tôi biết người con yêu có nhiều điểm tốt. Nhưng con trai tôi mới có 27 tuổi, còn người phụ nữ kia đã 42 rồi. Con còn ít tuổi, nghĩ chỉ cần có tình yêu là có tất cả. Nhưng hai người sống chung đâu phải chỉ có tình cảm thôi là đủ.
Nó còn có sự khác biệt về khoảng cách thế hệ, quan điểm sống, nhu cầu sinh lý. Việc sinh con ở tuổi đó cũng không dễ dàng. Tôi chỉ sợ con mình đang “say” nên đạp bằng mọi thứ. Đến khi tỉnh ra, e rằng đã quá muộn.
Chồng tôi suy nghĩ phóng khoáng hơn, ông ấy bảo, chúng tôi đã chăm chút, nuôi dạy con rất tốt trong gần 30 năm qua. Giờ con trưởng thành, hãy để con lựa chọn cuộc sống mà con muốn. Dù sướng hay khổ, buồn hay vui, chúng tôi cũng có sống thay con được đâu.
Nhiều cặp vợ chồng ngang tuổi hoặc hơn nhau dăm ba tuổi lấy nhau cũng ly hôn. Đầy cặp vợ chồng trẻ cũng hiếm muộn, vô sinh. Vậy sao tôi cứ lấy lý do tuổi tác mà phản đối tình cảm của con mình?
Dù thế, nhưng cứ nghĩ đến việc con trai mình chỉ đáng tuổi con, tuổi cháu của người phụ nữ kia, tôi lại không chịu được.
Tôi có nên tôn trọng sự lựa chọn của con trai mình, vui vẻ mà tác thành cho mối nhân duyên của con?
Hay cứ phản đối đến cùng, biết đâu sẽ khiến con tỉnh táo mà suy xét lại?
3h sáng dậy đi vệ sinh thấy bóng ai đó trong bếp, tôi bật điện sáng choang và sự thật khiến tôi bật khóc
Hoảng sợ vì không biết đó là người hay ma, tôi vào phòng gọi chồng dậy và cả hai quyết định bật điện khắp nhà để xem.
Vợ chồng tôi và hai đứa con trước kia ở chung với mẹ chồng 10 năm nhưng hồi mới ra Tết bắt đầu mua nhà riêng để sống. Căn nhà tuy cũ kĩ nhưng bước vào sống lại thấy rất ấm áp. Cuộc sống chung đụng chạm, nhiều quan điểm khác nhau cũng không thoải mái nên khi được ra ngoài ở, tôi thấy cuộc đời mình như "nở hoa". Thỉnh thoảng mỗi khi bận rộn công việc, chúng tôi mới nhờ mẹ chồng sang ở trông nhà và giúp chăm sóc các cháu ít hôm.
Nhà chúng tôi khá rộng, có 3 phòng ngủ, phòng khách và phòng bếp. Tờ mờ sáng ngày hôm đó tôi tỉnh dậy để đi vệ sinh thì nhà vệ sinh trong phòng ngủ hết giấy nên tôi đi ra nhà vệ sinh ở phòng khách. Thế nhưng khi tôi vừa tắt điện nhà vệ sinh để định quay trở lại phòng ngủ tiếp thì bỗng thấy có một cái bóng đi lướt qua người mình. Chợt đầu tôi nghĩ chắc do cơ thể tôi mệt mỏi nên bị ảo giác, tôi không suy nghĩ nhiều mà đi tiếp.
Vậy nhưng khi đi qua phòng bếp để đến phòng ngủ, tôi bất giác bị giật mình bởi hình như có bóng ai đó trong căn bếp nhà mình. Tuy nhiên vì trong nhà quá tối nên tôi không nhìn rõ được đó thực chất có phải là ai đó không hay chỉ là chiếc ghế, chiếc bàn. Tính cũng nhát gan nên tôi định không lui tới nữa nhưng ngay lúc đấy, một tiếng "xoẹt", hai tiếng "xoẹt" cùng hơi thở gấp gáp của con người khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Tôi chạy vội vào phòng ngủ để gọi chồng dậy ra phòng bếp xem cùng mình. Chồng tôi cũng lấy làm lạ với lời kể của tôi. Anh mang theo một con dao mà chúng tôi thường giấu dưới đầu giường để phòng thân. Sau đó hai vợ chồng tôi tiến dần ra phòng khách và rình lấp xem những gì tôi nhìn thấy có đúng không.
Vì căn bếp tối quá nên cũng không nhìn thấy được gì cả nhưng hai vợ chồng tôi khẳng định chắc nịch với nhau rằng quả thực có nghe thấy tiếng thở gấp gáp của con người chứ không phải là "ảo giác". Hai vợ chồng cầm chắc con dao trong tay và bắt đầu bật công tắc điện trong nhà. Mồ hôi cả hai rơi lã chã vì lo điều sợ hãi nhất sẽ xảy đến. Thế nhưng khi điện được bật sáng, mọi thứ phơi bày trước mắt khiến vợ chồng tôi vô cùng ngạc nhiên và cũng từ đó, nhiều bí ẩn trong nhà cũng được giải đáp.
Hóa ra người trong căn bếp gia đình tôi không phải ma cũng không phải trộm mà chính là mẹ chồng tôi. Bà đang hì hục ngồi nhào bột. Thế nhưng điều lạ là khi điện được bật sáng và vợ chồng chúng tôi xuất hiện cũng không khiến bà có biểu hiện gì. Bà vẫn ngồi nhào bột với một gương mặt "vô hồn". Chỉ khi chúng tôi cất lời và tiến đến động vào người bà, bà mới bừng tỉnh.
Khi chúng tôi hỏi "Mẹ đang làm gì vào lúc 3h sáng này thế?", bản thân bà cũng không biết bà đang làm gì. Bà chỉ nhớ bà đã đi ngủ vào tối ngày hôm trước và không còn nhớ gì cả cho đến khi được vợ chồng tôi tìm thấy trong căn bếp.
Ngày hôm sau, chúng tôi đưa mẹ chồng đi tới bệnh viện khám thì bác sĩ thông báo bà đang mắc chứng bệnh người già Alzheimer - suy giảm trí nhớ ở người già. Lúc này vợ chồng tôi ngồi xâu chuỗi lại mọi sự việc thì mới thấy, hóa ra bao lâu nay bà thường thích làm những công việc trước kia mà bà hay thường làm cho những đứa cháu nhưng sau đó lại không nhớ gì.
Vì vậy mỗi lần bà sang nhà, bà thường thích đi làm bánh, thích là quần áo, lau giày... cho lũ trẻ. Những công việc trước kia bà thường hay làm khi sống chung cùng các cháu. Vậy bảo sao, có những đêm con gái tôi đang học thấy bà vào phòng trải chăn, mắc màn trên giường cho con bé xong ra ngoài mà không nói câu nào.
Vậy là mặc dù khi tôi và mẹ chồng bất đồng những quan điểm trong việc chăm cháu, tôi cho rằng bà đang chiều hư lũ nhỏ nên quyết định chuyển ra ngoài sống riêng thì khi sang nhà chơi và ở lại, bà vẫn theo thói quen cũ, dành những tình yêu thương cho cháu thông qua một số việc lặt vặt trong nhà vào những lúc mà mọi người không để ý. Tuy nhiên vì bị Alzheimer nên bà quên luôn những việc mà mình đã làm trước đó. Tôi bật khóc ân hận vì không nghĩ rằng bà lại dành tình yêu thương lớn cho các con của mình đến vậy.
Tâm sự từ độc giả anhbui...@gmail.com
Trên thực tế ông bà lớn tuổi thường có nhiều kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ em nên có rất nhiều những phương pháp chăm trẻ tốt. Họ về già có thể chia sẻ áp lực nuôi con cho người trẻ giúp gia đình hòa thuận hơn. Tuy nhiên về nhược điểm, người già có xu hướng chiều chuộng con cái quá mức, hình thành một kiểu hành vi "làm hư", điều này sẽ gây bất lợi cho sự trưởng thành của trẻ. Những đứa trẻ do người già nuôi dưỡng có thể có suy nghĩ hơi khác so với những đứa trẻ khác, già dặn hơn và kém thẩm mỹ hơn, điều này thường được gọi là "cổ hủ".
Vì vậy không còn cách nào khác là hãy dung hòa những quan điểm nuôi dạy trẻ của các thế hệ để có thể đem đến những điều tốt nhất con cái bởi ai cũng vì mục đích chung là yêu thương con trẻ.
Vì lời hứa 2 năm trước của chồng mà giờ chúng tôi lâm cảnh lao đao Khi em chồng gọi điện nhắc lại về lời hứa của 2 năm trước, vợ chồng tôi điêu đứng nhìn nhau. Ảnh minh họa Bố chồng tôi mất sớm, khi đó em chồng tôi mới 3 tuổi, còn chưa nhớ rõ mặt cha. Mẹ chồng là một người phụ nữ mạnh mẽ khi một mình gánh vác, nuôi dạy hai người con trai...