Lần đầu “đánh chén” bánh canh Trảng Bàng
Ở Sài Gòn hơn 4 năm, đi ra đường hay thấy hàng quán treo bảng “đặc sản bánh canh Trảng Bàng”, vậy nhưng chưa một lần thưởng thức, cho đến một hôm…
Có lẽ chủ quán này biết cách nấu ngon, hương vị thanh tao mà đậm đà, ăn không thấy ớn dù cục sườn heo khá to, kèm thêm mấy miếng thịt giò rút xương nữa
Có lẽ do tính tôi từ nhỏ không khoái lắm món bánh canh nên bản đồ ẩm thực trong đầu tôi khi lớn lên thường “khuyết” món này. Không khoái lắm món ăn dân dã này nó cũng lý do. Thuở nhỏ ở quê, những lúc thiếu gạo nấu cơm, nhà tôi hay sử dụng bột sắn để làm bánh canh cho cả nhà ăn chống đói. Lúc trước cũng vì điều kiện khó khăn nên món bánh canh thuần túy là… bánh canh, chỉ có có bánh (sợi bột lọc cắt nhỏ) và canh (toàn nước). Tôm, thịt hoặc giò heo, sườn heo… dường như đều rất xa xỉ. Đơn giản thế chỉ vì không có tiền để mua tôm, mua thịt. Ăn bánh canh hồi ấy kiểu như ăn chay vậy, hoàn toàn không có thịt thà gì cả. Mà bánh canh làm từ bột lọc thì nhiều người biết rồi, nếu như nấu ra không ăn kịp, để một lúc thì nó đặc sánh lại thành cục. Muốn ăn thì phải xắn ra, nhai mỏi cả răng. Bánh canh ở quê của tôi luôn được nhớ đến như là món của cảnh khổ ngày xưa.
Lớn lên có dịp đi đây đi đó, tôi thấy nhiều nơi cũng xuất hiện món bánh canh. Ở Quảng Trị, người ta gọi món này là cháo bột. Lần đầu nghe, tôi chẳng hình dung ra “mắt cua tai nheo” gì cả. Lúc vào quán, ngồi trước tô cháo bột có bánh, có canh, có hành, có thịt cá lóc…, tôi mới ngộ ra nó là một cách gọi khác của món bánh canh mà thôi. Nó cũng như kiểu nơi này gọi là quả mướp đắng thì nơi khác gọi là khổ qua, cá lóc thì gọi là cá tàu vậy thôi.
Món bánh canh Trảng Bàng không chỉ có hành lá xắc nhỏ như bánh canh ở Huế hay Quảng Trị, mà còn có thêm xà lách, ra quế vị nữa
Ở Huế tôi thấy cũng có đặc sản bánh canh giò heo, bánh canh cá lóc ngon khỏi chê luôn. Là một thành phố du lịch nhưng giá cả ăn uống nơi này khá mềm. Những năm trước và sau 2000, giá một tô bánh canh cá lóc nằm trên đường Đống Đa chỉ từ 3.000 đồng đến 5.000 ngàn đồng. Nếu ăn dọc quốc lộ 1, đoạn qua thị xã Hương Thủy thì có khi chỉ 2.000 đồng. Ăn một tô cũng đã đủ no. Nay thì giá có nhỉnh hơn, khoảng 15.000 – 20.000 đồng mỗi tô, nhưng ăn mà thấy ngon thì mức giá này rất chi là mềm.
Ở Sài Gòn hơn 4 năm, đi ra đường hay thấy hàng quán treo bảng “đặc sản bánh canh Trảng Bàng”, vậy nhưng chưa một lần thưởng thức, cho đến một hôm tôi có dịp đi lên huyện Đức Hòa, tỉnh Long An. Tôi đi với ông anh từ Hà Nội vào, định bụng là mời ảnh ăn món bún giò heo nổi tiếng của Hóc Môn trên quốc lộ 22 (hướng lên Tây Ninh), nhưng ảnh nói phải ăn lại món bánh canh Trảng Bàng cho… đỡ nhớ (vì trước đó có lần ảnh đã thưởng thức rồi). Ngon dở thế nào tôi chả biết nhưng khách phương xa mà nói phải ăn cho đỡ nhớ, e là nó ngon thiệt. Vậy là lần đầu tiên tôi được “đánh chén” món này.
Quán nằm ngay cạnh cầu An Hạ, cũng nằm trên quốc lộ 22, nối bên này là huyện Hóc Môn và bên kia là huyện Củ Chi của TP.HCM. Quán thì trông không sang lắm, nhưng trông tô bánh canh vừa được chủ quán mang ra rất hấp dẫn, đặt trên bàn nóng hổi, phảng phất mùi thơm của hành – tiêu – ớt – tỏi và cả chanh nữa. Trông cái tô to quá, bụng nghĩ chắc không thể “đánh” hết được. Thật lạ là càng ăn thấy càng thấy thú vị. Thoáng một lúc lùa hết cả tô cả bánh lẫn canh.
Có lẽ do ở miền Nam thường xuyên nắng nóng nhiều, ăn tô phở, tô cháo, tô bánh canh… cũng nóng hôi hổi nên bỏ giá thêm vào cho có cảm giác mát mẻ cái lưỡi
Nguyên liệu bánh canh Trảng Bàng xem ra cũng chẳng có gì lạ lắm, vì thành phần chính cũng chỉ là bột gạo và thịt heo. Mà bột gạo và thịt heo thì ở đâu chả có, ở đâu cũng làm được bánh canh. Có lẽ chủ quán này biết cách nấu ngon, hương vị thanh tao mà đậm đà, ăn không thấy ớn dù cục sườn heo khá to, kèm thêm mấy miếng thịt giò rút xương nữa. Ăn rồi thầm nghĩ quán này mà nằm cạnh nhà, e là mình béo phì ngay vì ngày nào cũng “đánh chén” bánh canh Trảng Bàng.
Có vẻ người miền nam nói chung và Sài Gòn nói riêng hay khoái ăn giá. Phở cũng có giá. Cháo lòng cũng giá. Và bánh canh Trảng Bàng cũng có giá… Hỏi nhiều người thì chẳng ai lý giải được vì sao lại hay ăn giá như vậy, mà cứ nói chỉ là do thói quen. Tôi thấy có lẽ do ở miền Nam thường xuyên nắng nóng nhiều, ăn tô phở, tô cháo, tô bánh canh… cũng nóng hôi hổi nên bỏ giá thêm vào cho có cảm giác mát mẻ cái lưỡi chăng. Mà món bánh canh Trảng Bàng không chỉ có hành lá xắc nhỏ như bánh canh ở Huế hay Quảng Trị, mà còn có thêm xà lách, ra quế vị nữa.
Video đang HOT
Ớt ăn kèm
Nghe nói quế vị là rau cũng thuộc hàng đặc sản của Tây Ninh. Ăn vào tôi thấy rất thơm tho và có vị cay cay khá lạ. Có lẽ món ngon ấy là sự kết hợp thú vị giữa những đặc sản lại với nhau. Và nói chi thì nói, nếu có dịp tôi cũng sẽ “đánh chén” bánh canh Trảng Bàng đôi ba lần nữa!
Theo Thanhnien
Người người kéo nhau ra 'Ruộng'... ăn bánh canh
Cứ tầm chiều chiều, người dân xung quanh khu vực quận Sơn Trà (TP Đà Nẵng) lại rủ nhau đến xếp hàng để ăn bánh canh tại một ngôi nhà lọt thỏm giữa cánh đồng ruộng mênh mông.
Suốt 20 năm nay, quán bánh canh ruộng này luôn đông nghịt khách. Độc chiêu của quán chính là không quá cầu kì hay "biến tấu" mà giữ đúng hương vị đặc trưng của món bánh canh truyền thống của làng chài...
Hôm nay, tôi có hẹn cà phê với đám bạn học cũ, hơn một năm kể từ khi ra trường chúng tôi cũng ít gặp nhau. Trong buổi trò chuyện, một đứa cao hứng khoe sắp được về quê nghỉ phép dài ngày khiến cả đám ganh tị.
Tự dưng tôi nhớ thời còn học đại học, vì nhà xa nên cả năm tôi mới được về quê đúng 2 lần vào dịp tết và nghỉ hè. Cứ mỗi cuối tuần, khi bạn bè khăn gói về thăm nhà thì tôi chỉ ngồi nhìn một cách "thèm thuồng" rồi nói vu vơ: "Tụi mày mà về quê tao, tao sẽ dẫn tụi mày đi ăn nhiều món ngon như bún mắm, mì quảng, cao lầu...". Và dĩ nhiên là tôi không quên khoe về món bánh canh "Ruộng", món ăn mà đối với tôi là một "đặc sản" của tuổi thơ.
Đợi đến khi đám bạn nhao nhao lên thắc mắc: "Tại sao lại gọi là bánh canh "Ruộng"?", tôi sẽ ngay lập tức ra vẻ nghiêm trọng, rồi giải thích: "Bởi vì ngày xưa ở quanh khu đó không có đường sá hay nhà cửa gì, toàn ruộng với ruộng thôi. Rồi tự nhiên có 2 vợ chồng ở đâu tới, dựng lên ngôi nhà ngay giữa ruộng để bán... bánh canh. Vậy là cái tên bánh canh "Ruộng" ra đời"...
Ông Nguyễn Đức (49 tuổi, chủ quán) chia sẻ, thực ra trước đây quán chủ yếu bán cho khách quen là người lao động nghèo. Những năm gần đây, khách du lịch kéo đến ngày càng đông. Tuy nhiên, không vì thế mà quán tăng giá, chủ yếu lấy số lượng để làm lời là chính
Bánh canh ở đây có 2 loại là bột gạo và bột lọc. Thay vì được ăn kèm với chả cá, cá lóc hay xương thì trong một tô bánh canh "Ruộng" sẽ bao gồm các món ăn kèm như: trứng cút, nem, chả lụa, chả chiên, cá và một cục xương to tổ chảng.
Quán mở cửa từ 11 giờ đến 22 giờ mỗi ngày. Vào giờ cao điểm, ngoài hai vợ chồng chủ quán thì có thêm 3,4 nhân viên phụ bán vẫn không kịp. Nhiều người nóng lòng đã phải tự đến quầy đứng chen chân chờ tới lượt mình và tự phục vụ...
Đặc biệt, bánh canh "Ruộng" không có bánh quẩy mà chỉ có ram chiên giòn để chấm nước lèo. "Cây ram dài khoảng 15cm, thon thon chứ không mập lùn như ram bình thường đâu. Cắn miếng nào là giòn rụm miếng đó, giòn từ ngoài vỏ đến tận nhân", kể cho bạn bè nghe mà tự dưng mũi tôi lại ngửi thấy mùi thơm của nồi nước lèo, miệng cũng cảm nhận được rõ rệt hương vị đậm đà của món ăn...
Ram được chủ quán tự chế biến với phần nhân bao gồm cọng bún khô chiên xù, khoai mỡ, khoai tây xắt sợi và thịt nạc băm nhuyễn... Tất cả trộn chung với nhau rồi nêm nếm gia vị vừa phải, trung bình mỗi ngày ông Đức phải chiên 1.000 cây ram mới đủ phục vụ thực khách
"Vậy bây giờ thì sao? Giờ còn bán giữa ruộng không mày?", câu hỏi của nhỏ bạn vang lên đúng lúc đã kéo tôi về với thực tại. Không đợi bị giục lần 2, tôi kể tiếp, bánh canh "Ruộng" bây giờ nằm ở số 20 Hà Thị Thân (quận Sơn Trà, TP Đà Nẵng). Quán vẫn nằm nguyên vị trí cũ cách đây 20 năm, chỉ khác là xung quanh không còn đồng ruộng, thay vào đó là "nhà cửa, chùa chiền, xe cộ qua lại cũng đông đúc hơn".
Một tô bánh canh "Ruộng" sẽ bao gồm các món ăn kèm như: trứng cút, nem, chả lụa, chả chiên, cá...
Không gian quán không rộng lắm, khách có thể ngồi trong nhà hoặc ngồi ngay khoảng sân trước quán. Khu vực bếp nấu ăn được đặt ngay phía bên phải cửa ra vào, nồi bánh canh không quá đặc sắc và cầu kỳ mà chủ yếu theo kiểu "có răng nấu rứa".
"Hầu hết các nguyên liệu làm nên tô bánh canh đều do tự tay vợ chồng tôi làm và nấu đơn giản theo kiểu truyền thống chứ ít pha trộn phụ gia... Do nhà cũng gần cảng cá nên lúc nào tôi cũng chọn được cá tươi vừa đánh ở biển vào", ông Đức chia sẻ
Thích nhất là nhìn 2 vợ chồng chủ quán nấu bánh canh phục vụ khách hàng. Người thì trụng sợi bánh canh qua nước sôi, cho thêm các nguyên liệu ăn kèm rồi múc từng vá nước lèo nóng hổi vào... Người còn lại sau khi nhận tô bánh canh sẽ rắc chút tiêu, thêm nhúm hành ngò, hành tây xắt lát mỏng rồi đem ra cho khách, không quên kèm theo một đĩa ram.
Cá ở đây sử dụng là cá chỉ vàng hoặc cá ngừ được tẩm gia vị rồi đem đi luộc, sau đó lóc riêng phần thịt cá ra giã nhỏ, ninh trên bếp với một chút nước sền sệt...
Tiếng lành đồn xa, dần dần người ta thấy bánh canh Ruộng ngon rồi truyền tai nhau kéo đến. Nhiều khách du lịch đến Đà Nẵng cũng tò mò ghé quán thử xem ngon, bổ, rẻ là như thế nào. Đông nhất vẫn là học sinh, sinh viên, có cô cậu ở xa cả chục cây số nhưng vẫn thường xuyên lặn lội ghé quán thưởng thức món bánh canh "là lạ" này. Nhiều gia đình tắm biển xong cũng tạt vào quán ăn cho bằng được tô bánh canh nóng hổi rồi mới chịu về...
Bánh canh ở đây có 2 loại là bột gạo và bột lọc. Trẻ con thường thích ăn bột gạo vì nó không trơn tuột như bột lọc, ngược lại, bánh canh bột lọc dai dai thì được nhiều người lớn ưa thích hơn
"Giá cả thì sao mày? Chắc cũng không rẻ đâu ha?", tôi đánh giá câu hỏi này của nhỏ bạn là câu hỏi mang tính "thực tế" cao. Giá bánh canh ở đây có thể nói là khá rẻ, mỗi tô có giá dao động từ 20.000 - 45.000 đồng, tùy kích cỡ và các phần ăn kèm do khách lựa chọn.
Một thực khách tên Minh Hải (54 tuổi, trú phường Nại Hiên Đông, Sơn Trà), nhận xét: "Quán bánh canh ni nói đúng ra đã gắn liền với mấy thế hệ đi biển của người dân rồi. Tui là tui ghiền tô bánh canh thơm ngon ni từ hồi mới mở bán tới chừ. Không phải nói quá chớ bánh canh "Ruộng" không chỉ là món ăn đơn thuần mà phải gọi là đặc sản của thành phố biển Đà Nẵng mới đúng"
Theo lời chủ quán thì cá ở đây sử dụng là cá chỉ vàng hoặc cá ngừ được tẩm gia vị rồi đem đi luộc, sau đó lóc riêng phần thịt cá ra giã nhỏ, ninh trên bếp với một chút nước sền sệt... Nước luộc cá được tận dụng để nấu nước lèo, vừa giúp nước có độ ngọt tự nhiên, vừa đảm bảo hương vị thơm ngon của món ăn. Có lẽ, chính cách nấu "nguyên thủy" của dân làng chài lại hấp dẫn thực khách bởi sự mộc mạc và thơm đằm vị biển không lẫn vào đâu được...
Khung cảnh một đứa đang thao thao bất tuyệt và nhiều đứa chăm chú lắng nghe bỗng dưng bị phá vỡ chỉ vì... tiếng chuông điện thoại. Tôi còn nhớ như in câu trách móc pha chút nài nỉ của tụi bạn: "Do mày kể chuyện đồ ăn làm tụi tao suýt trễ xe đò, hên má gọi. Mày hứa có dịp dẫn tụi tao về quê mày, ăn hết mấy món ngon thiệt ngon nha"... Tôi "ừ"!
"Tôi ăn ở nhiều chỗ khác nhưng không chỗ mô ngon bằng chỗ ni. Bánh canh "Ruộng" rất đặc biệt vì nước dùng đậm đà, có vị ngọt, sánh dễ chịu. Ram ăn kèm cũng lạ, giòn tan nên tôi thích lắm. Giá cả thì cũng phải chăng, hợp với túi tiền của nhiều người", bà Bích Liên (48 tuổi, quận Hải Châu) vui vẻ cho biết
Đó là câu chuyện của chúng tôi khoảng 5 năm về trước, bây giờ cả đám đều ra trường và có việc làm khá ổn định. Tôi cũng có thể linh động hơn trong việc sắp xếp thời gian để về quê mà không phải "thèm thuồng" nhìn bạn bè khăn gói về nhà mỗi cuối tuần.
Trên mỗi bàn đều được bày biện sẵn các loại gia vị như ớt bột khô, ớt sa tế, nước mắm ớt, hành tỏi dầm chua và chanh tươi... để thực khách có thể nêm nếm món ăn theo sở thích riêng
Song, nếu có ai đó hỏi tôi: "Đà Nẵng quê mày có món gì ngon không?", tôi sẽ không suy nghĩ mà trả lời ngay: "Tụi mày mà về quê tao, tao sẽ dẫn tụi mày đi ăn nhiều món ngon như bún mắm, mì quảng, cao lầu...". Và dĩ nhiên là tôi không quên khoe về món bánh canh "Ruộng", món ăn mà đối với tôi là một "đặc sản" của tuổi thơ.
Theo Thanhnien
Đến Ô Chợ Dừa thưởng thức bánh canh ghẹ Nằm tại số 69 trên con phố Ô Chợ Dừa sầm uất, quán bánh canh ghẹ của hai chàng diễn viên Vĩnh Xương và Anh Tuấn từ lâu đã là địa chỉ thu hút rất đông thực khách sành ăn. Quán ba tầng, không gian rộng rãi, thoáng mát với tường trắng, cửa kính sáng loáng, những bộ bàn ghế gỗ thanh mảnh,...