Lận đận với những cuộc tình
Mỗi lần qua đêm với tôi, anh lại bảo vợ “Anh bận đi công tác” (Ảnh minh họa)
Vậy là cũng đã bảy năm tôi bỏ nhà ra đi, không nhà, không cửa, không nơi nương chốn, còn anh chỉ sau mấy tháng đã dẫn một người đàn bà khác về ở chung và giờ họ đã có với nhau hai đứa con trai sống rất hạnh phúc.
Năm tôi học lớp 12, tôi và anh quen biết nhau trong một lần anh tình cờ về thăm quê. Anh sinh ra ở cùng quê với tôi nhưng anh lại chuyển vào Nam cùng gia đình sinh sống và làm việc ở đó. Sau lần gặp gỡ ấy, cả hai chúng tôi đều bịn rịn, lưu luyến nhau nên từ khi anh trở vào Nam, chúng tôi vẫn tiếp tục qua lại với những cánh thư đầy yêu thương, nhung nhớ.
Khi tốt nghiệp lớp 12, tôi ra Hà Nội học Trung học và chúng tôi vẫn thường xuyên gửi thư cho nhau trong suốt ba năm tôi học ở đấy. Kết thúc khóa học, tôi đã vào Nam để lập nghiệp và hơn hết là tôi được ở cạnh người tôi yêu thương. Mặc dù lúc ấy tôi vẫn còn rất mơ hồ với những tình cảm của mình dành cho anh… nhưng vì tin anh, tin vào tương lai hạnh phúc của hai đứa nên tôi bỏ qua những lời can ngăn của gia đình để vào với anh.
Vì hai đứa làm hai nghề khác nhau nên chúng tôi rất ít có thời gian gặp gỡ nhau. Ngoài công việc trên công ty thì anh có thể nhậu nhẹt bất cứ ở đâu, lúc nào… nhưng anh chẳng thể quan tâm và chăm sóc tôi như những gì tôi muốn. Dường như sự hờ hững của anh đã khiến mối quan hệ của chúng tôi trở nên xa cách… và trong một lần cãi vã, tôi đã nói lời chia tay anh để tự giải thoát cho mình. Nhưng sau đó, anh lại đến và van xin tôi hãy tha thứ cho anh và hứa sẽ không vô tâm và đối xử bạc bẽo như vậy nữa.
Cưới nhau chưa được một tháng thì tôi phát hiện ra mình có thai (Ảnh minh họa)
Ngày hôm sau, anh không bàn bạc gì với tôi đã đưa mẹ và chị gái anh đến giạm hỏi tôi và định ngày cưới vào cuối tháng ấy. Đám cưới của hai đứa được tổ chức linh đình tại một nhà hàng nhưng lại không có giấy đăng kí kết hôn. Cưới nhau chưa được một tháng thì tôi phát hiện ra mình có thai. Khi nghe tin tôi có thai, anh đã bắt tôi bỏ đứa bé này vì hai đứa chưa đủ điều kiện vật chất để nuôi con… và tôi đã đau đớn từ bỏ đứa con của mình. Cũng từ đấy, tình cảm vợ chồng của chúng tôi nhạt nhòa dần… và cũng từ ngày làm vợ anh, tôi mới biết được bản chất con người thật của chồng mình. Anh là một người ham chơi, ham vui… dù đã có vợ nhưng anh vẫn không từ bỏ được thói ăn chơi sa đọa của mình. Sống với nhau nhưng dường như chúng tôi không còn tình cảm dành cho nhau nữa… tôi quyết định ra đi, không mang theo tiền vàng hay bất cứ một đồ nữ trang nào tôi được gia đình tặng trong ngày cưới. Vì tôi nghĩ rằng, đời con gái của mình đã hết thì tôi cũng chẳng thiết bất cứ một thứ vật chất phù phiếm nào nữa…
Vậy là cũng đã bảy năm tôi bỏ nhà ra đi, không nhà, không cửa, không nơi nương chốn, còn anh chỉ sau mấy tháng đã dẫn một người đàn bà khác về ở chung và giờ họ đã có với nhau hai đứa con trai sống rất hạnh phúc. Tôi giờ đây vẫn hai bàn tay trắng, thân tàn ma dại và mang đến cho bố mẹ tôi nỗi nhục nhã ê đề với họ hàng, làng xóm…
Video đang HOT
chúng tôi đã chung sống với nhau như vợ chồng được hơn một năm rồi (Ảnh minh họa)
Giờ đây tôi cũng có quen một người đàn ông nhưng thật trớ trêu là người ta đã có gia đình. Lúc đầu quen nhau thì người đàn ông đó nói ông ta đang cô đơn và muốn tìm một người bạn, còn tôi cũng muốn tìm một người chồng khi đã lỡ bước… nhưng rồi, tôi lại gặp phải hết sai lầm này đến sai lầm khác.
Người đó đã nói dối tôi là vợ chồng ông ta sống không hạnh phúc và họ đang làm đơn ra tòa xin ly dị. Khi tôi tìm hiểu thì được biết anh ta đã có hai người con và vợ anh ta ở nhà đưa đón con đi học, còn anh ấy một mình đi làm nuôi sống cả gia đình… và càng đau đớn hơn khi tôi biết được gia đình anh đang sống rất hạnh phúc, chứ không phải “Vợ chồng sống không hòa thuận”, “vợ chồng anh sắp ly dị” hay “Mấy năm nay anh chuyển ra ở trọ một mình và không chung sống với vợ nữa, lâu lâu mới về thăm con một lần” như anh nói.
Tình cảm giữa tôi và anh đã quá sâu nặng, tôi cũng muốn giải thoát cho mình khỏi danh phận kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác… nhưng tôi không thể rũ bỏ tất cả để ra đi vì tình cảm của chúng tôi đã thắm thiết như chồng vợ. Tôi đã từng nói với anh rằng: “Hãy quên em đi! Đừng bao giờ liên lạc với em nữa…” nhưng chúng tôi không thể rời xa nhau quá một ngày. Anh bảo rằng: “Em có thể quên anh nhưng anh thì không bao giờ quên được em… vì em là người anh yêu thương nhất, là người duy nhất chiếm trọn trái tim anh. Anh sống với gia đình là vì trách nhiệm… còn với em là tình yêu, một tình yêu thật sự”. Tôi không biết anh nói ra những điều đó có thật lòng hay không nhưng dường như anh rất sợ tôi làm phiền tới vợ và con anh. Chính vì thế mà khi tôi biết được số điện thoại bàn nhà anh, anh đã nhanh chóng thay số vì sợ tôi sẽ gọi điện gặp vợ anh. Không những thế, mỗi lần anh qua đêm với tôi, anh lại điện thoại về cho vợ bảo rằng “Anh đang đi công tác không về được”… khi nghe những lời nói ấy, thực sự tôi rất đau lòng. Nhiều lúc tôi đã muốn trả anh về trọn vẹn với gia đình của mình… nhưng khi nhìn thấy sự đau khổ của anh, tôi lại không thể nhẫn tâm rời xa anh lúc ấy.
Vậy là chúng tôi đã chung sống với nhau như vợ chồng được hơn một năm rồi. Đã bao nhiêu đêm tôi khóc, đã bao nhiêu lần tôi muốn ra đi và chấm dứt cuộc tình của kẻ thứ ba này… nhưng dường như tôi không đủ can đảm để rời xa anh thêm một lần nào nữa…
Giờ đây, tôi đang rất buồn… tôi không biết phải làm thế nào để tự giải thoát cho mình nữa?
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Trót trao thân cho người đàn ông bạc bẽo
Anh vẫn tiếp tục lừa dối tôi, vẫn tiếp tục liên lạc và ngọt ngào với người con gái ấy.
Một trái tim đau, một tình yêu tan vỡ... nhưng còn may mắn hơn gấp bội, khi mình trao gửi cuộc đời mình cho một người đàn ông bạc bẽo, dối trá.
Sau khi đọc bài viết "Cuộc tình cay đắng" đăng trên chuyên mục Tâm sự, tôi đã rất cảm thông với cô gái trong bài viết ấy. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy, bởi lẽ tôi cũng là người bị phản bội. Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng mong bạn không phải bi lụy, làm khổ bản thân mình nữa... vì tôi tin "gieo nhân nào" ắt hẳn sẽ "gặt quả ấy"!
Tôi với Mạnh yêu nhau, đến 14/11 năm nay là tròn 3 năm. Thời gian không quá dài cho một tình yêu nhưng cũng chẳng phải ít để hiểu về một con người. Chúng tôi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, khi hai đứa vô tình gặp nhau tưởng chừng như định mệnh. Mạnh ít nói, trầm tính và học hơn tôi một khóa. Có lẽ sự nông nổi đã khiến tôi vấp ngã ngay từ khi tôi bước chân vào giảng đường. Nông nổi vì đã không tìm hiểu kỹ về nhau trước khi nhận lời yêu. Nông nổi vì không kìm nén được những xúc cảm trong cảnh xa gia đình... để rồi tình yêu của hai người đến rất nhanh.
Những ngày mới bắt đầu tình yêu, tôi ngập tràn trong nhớ nhung, hạnh phúc. Tôi còn cảm thấy thật may mắn khi tìm thấy một người biết quan tâm, chăm sóc mình nhiều đến thế! Nhưng sau này tôi mới hiểu ra rằng tôi đã quan tâm, chăm sóc anh nhiều gấp bội phần như thế. Chúng tôi thường ngồi bên nhau tâm sự đến khuya... và rồi, chuyện gì đã đến cũng phải đến. Vào một đêm thanh vắng, hai đứa ngồi tỉ tê tâm sự với nhau bao nhiêu chuyện trong cuộc sống... và rồi, chúng tôi đã yêu thương, quấn riết lấy nhau. Khi không kiềm chế được những cảm xúc đang chảy trong lồng ngực thiếu nữ tuổi hai mươi, tôi đã dâng hiến cho anh cái quý giá nhất của người con gái. Nhưng... đau đớn hơn cả là tôi đã dự cảm được những chuyện bất hạnh sẽ xảy ra sau những chuỗi ngày tôi mải mê chìm đắm trong tình yêu mù quáng ấy.
Tình yêu Mạnh dành cho tôi ngày một phai nhạt đi. Tôi cảm thấy như thế nhưng lại tự tìm ra cho tôi, cho Mạnh những lý do rất có lý để giả thích cho sự thờ ơ lạnh nhạt đó. Đôi khi tôi nghĩ, Mạnh không còn quan tâm tôi như trước kia vì bây giờ, anh còn có nhiều mối quan hệ xung quanh, không đơn giản là quan hệ bạn bè như còn sinh viên. Và có thể vì tôi đã thể hiện hết mình cho anh thấy nên nhàm chán và không còn hứng thú để tìm hiểu nữa.
Mạnh ham mê bài bạc, lô đề, cá độ... Mặc dù tôi đã khuyên nhủ, can ngăn nhưng anh vẫn giấu tôi để đàn đúm chơi bời với bạn bè. Rồi khi biết được sự thật, tôi đã nhẹ nhàng chuyện trò với anh" Bố mẹ trong quê không biết được cuộc sống của anh ở Hà Nội như thế này. Nếu biết, chắc chắn bố mẹ sẽ buồn lắm đấy! Ở đây chỉ mỗi mình em biết, mỗi mình em khuyên ngăn anh... vậy mà anh không nghe em thì sẽ chẳng ai quan tâm, giúp đỡ anh nữa đâu. Bạn bè họ cũng chỉ là xã giao, vu vơ thôi... họ không thể nào đi sâu vào cuộc sống của anh như vậy được". Hôm ấy, Mạnh đã rưng rưng nước mắt khi nghe những lời từ ruột gan tôi. Tôi biết anh hiểu tấm chân tình của tôi và cảm động khi nhận được sự quan tâm, yêu thương của tôi như thế nào... Lúc đó, nhìn những giọt nước mắt chảy trên khóe mi anh, tôi đã rất hạnh phúc.
Những ngày mới bắt đầu tình yêu, tôi ngập tràn trong nhớ nhung, hạnh phúc.
Tôi thấy anh đã thay đổi rõ rệt. Tôi thực sự vui mừng vì tôi có thể giúp anh thay đổi suy nghĩ và hành động của mình. Tôi yêu anh, tôi chấp nhận tất cả những thói hư, tật xấu của anh... Tôi nghĩ sẽ chẳng có ai hoàn hảo trên cuộc đời này nên tôi sẽ ở bên cạnh anh, san sẻ, lo lắng, chăm sóc cho anh... dù tình cảm anh dành cho tôi đã nhạt nhòa so với lúc trước.
Thời gian cứ thế trôi qua, tôi và anh cũng đôi lần nói chuyện chia tay. Mỗi lần như thế, cả hai đều ngập tràn trong nước mắt. Sau những khóc lóc, tủi hờn, giận dỗi... chúng tôi lại quay lại với nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi cố gắng gần gũi, động viên, chia sớt với anh những khó khăn trong công việc, đồng thời cũng làm mới tình yêu của mình... nhưng tất cả đã vỡ òa khi tôi phát hiện ra trong chuyện tình yêu của chúng tôi đã có người thứ ba.
Tôi thấy có một số điện thoại mới luôn xuất hiện trong máy anh. Khi có tôi bên cạnh, anh không nghe máy, cũng không nhắn tin lại cho người ấy. Tình trạng ấy cứ xuất hiện mỗi ngày một nhiều thêm... khiến tôi không khỏi nghi ngờ anh có người con gái khác. Khi tôi tình cờ đọc được những dòng chữ người ta nhắn cho anh với những lời lẽ hạnh phúc, ngọt ngào... tim tôi quặn lên đau đớn. Tôi không ngờ linh tính mách bảo lại có thể đúng như thế? Không ngờ người đàn ông suốt ngày ở bên tôi lại có bóng hình người con gái khác?
Tôi đã hỏi anh về tin nhắn ấy, anh chỉ cười và giải thích rằng "Chỉ là tán chuyện vớ vẩn, linh tinh thôi. Em đừng nghĩ lung tung nhé!". Bạn thân tôi cũng khuyên tôi phải tin anh ấy, hơn nữa, cô gái kia ở Tuy Hòa, cách Hà Nội tới cả nghìn km... Cũng vì những lý do đó đã giúp tôi bình tâm trở lại. Tôi đã dần dần lấy lại được lòng tin của anh, và tôi vẫn quan tâm, chăm lo anh như chưa có bất cứ một chuyện gì xảy ra...
Mạnh tỏ ra rất hối lỗi khi phản bội tôi... Nhưng điều đó không khiến người đàn ông ham mê chinh chiến như anh ngừng lại. Anh vẫn tiếp tục lừa dối tôi, vẫn tiếp tục liên lạc và ngọt ngào với người con gái ấy.
Một trái tim đau, một tình yêu tan vỡ...
Một hôm, khi tôi đến nhà anh chơi, anh ngủ quên và vứt chỏng chơ điện thoại dưới nền nhà. Tôi tò mò lấy máy anh và xem tin nhắn... và tôi đã sững sờ khi những tin nhắn yêu thương, gần gũi lại ngập đầy trong máy anh. Tôi như muốn ngã quỵ khi đọc được hết những dòng tin nhắn đó. Tôi cần một lời giải thích, tôi muốn có sự rõ ràng, tôi căm thù sự dối trá và giả tạo trong tình yêu, tôi không thể nào chấp nhận được một con người bạc bẽo, hai mặt như thế... Thế nhưng, Mạnh vẫn khăng khăng từ chối, vẫn nói rằng "đó chỉ là trêu đùa cho vui mà thôi"... Đến nước này, tôi quyết định gọi điện cho cô gái ấy để biết thực hư như thế nào! Và... một lần nữa, tôi lại như chết lặng đi khi biết rằng hai người họ đã hẹn hò nhau rất nhiều lần. Anh đã nói dối tôi đi công tác ở các tỉnh lân cận... nhưng thực ra anh đã vào Tuy Hòa thăm cô ấy và cô ta cũng không ít lần ra đây chơi với anh... Vậy mà bao nhiêu tháng qua, tôi vẫn ngốc nghếch tin rằng anh yêu tôi, anh luôn cố gắng sắp xếp công việc và thời gian để ở bên tôi!
Giờ đây, sao tôi thấy khinh bỉ, ghê tởm người đàn ông tôi đã từng đầu ấp tay gối như thế! Dù trái tim tôi đớn đau, tan nát, dù tôi đã mất đi sự trắng trong của người con gái, dù không có được tình yêu trọn vẹn, chân thành... nhưng tôi vẫn quyết định ra đi, vẫn để anh ta được hạnh phúc, vui vầy bên người mới. Khi chia tay, tôi chỉ nói với anh một câu rằng: "Tôi nhường anh cho cô gái ấy... vì anh không còn xứng đáng với tình yêu của tôi nữa".
Thế là hết! Một trái tim đau, một tình yêu tan vỡ... nhưng còn may mắn hơn gấp bội, khi mình trao gửi cuộc đời mình cho một người đàn ông bạc bẽo, dối trá.
Ha328 (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Người đàn ông lạ! Khi vô tình gợi lại vết thương cũ, vẫn còn đau đến tê người. Người ta như tỉnh, như mê, như cảm thấy đi lạc mà nếu đó là lỗi lầm thì tự biết khó có thể quay lại. Khi cái chịu đựng dường như vượt ngưỡng thì người ta nghĩ sẽ không có gì làm mình cảm thấy đau được nữa... nhưng...