Lần cuối nhớ về anh
Nếu một ngày nào đó gặp lại nhau chúng ta hãy mỉm cười vì mình đã có nhau trong đời anh nhé. Có mấy ai thương nhớ mà quên được nhau. Anh buông tay, buồn đau em không tìm đến men say mà lao vào màn mưa dầm mình trong cái quá khứ vàng son mà em cố níu giữ một thời ta bên nhau.
Anh gọi em là ngốc vì em luôn yêu chẳng đúng người. Em vô tư nhìn người khác từ phía trước chứ chưa bao giờ quay lại đằng sau có người nào theo em không. Anh nói em ngốc lắm, ừ thì em ngốc, ngốc nhưng trái tim em chung tình. Anh gọi em ngốc phải chăng là vì em nhớ nhiều hơn quên, niềm vui thì chóng qua còn niềm đau cứ dai dẳng mãi. “Khi em đau nhất em quên rằng em còn có anh – một người luôn dõi theo em”… đó là những lời anh nói với em khi chúng ta còn tay trong tay. 2 năm trôi qua một khoảng thời gian khá dài để em nhìn lại chặng đường tình yêu mà anh và em đã từng đi qua, buồn có, vui có, đôi khi giận hờn vu vơ một cách trẻ con. Tình yêu chúng mình là thế đó anh, anh có biết cả anh và em đang ngộ nhận rằng đã hiểu nhau, có một tâm hồn đồng điệu không? Anh nghĩ rằng tình yêu đơn giản là hiểu nhau là đủ, nhưng không anh à, nó là sự góp nhặt của đau thương, hờn ghen và cuối cùng là hạnh phúc anh à. Nhưng thật sự anh và em còn quá non trẻ để hiểu hết về tình yêu, cuộc sống này như thế nào.
Giờ nhìn lại ngày tháng vui vẻ bên nhau em ước rằng ngày xưa em biết dừng lại đúng lúc (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tình yêu của anh và em quá trẻ con phải không anh, mới có vấp ngã va chạm trong cuộc sống mà không chiu được, không hiểu nhau thì sao tình yêu đến bến bờ hạnh phúc. Mỗi lần ngồi cạnh anh không còn là bình yên là ấm áp mà đổi ngược lại là sự đối nghịch về tính cách, cách nhìn nhận trước một vấn đề nào đó khiến anh và em bất đồng, ai cũng đặt cái tôi lên trên hết, chính điều đó làm cho anh và em dần xa nhau hơn. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến anh rời xa em, xa thật xa bỏ mặc em nơi lạnh lẽo. Anh cho em niềm xót xa, anh ơi sao nỡ gieo cho em niềm đau. Nhiều đêm em khóc thầm, cố quên anh cố quên kỉ niệm đẹp về anh nhưng còn cố quên bao nhiêu còn nhớ anh nhiều hơn. Em quá dại khờ phải không anh, dẫu biết yêu anh là sai là đâu khổ, giờ chua cay mới nhận ra.
Anh à, trong một thời gian ngắn em không thể chấp nhận được anh ra đi để lại trong tim em vết thương quá lớn, có lẽ không bao giờ lành. Anh có biết rằng lúc này đây em nhớ anh lắm không. Có người từng nói với em rằng món nợ lớn nhất của con người là tình cảm thật vậy, anh nợ em quá nhiều… nợ cái nắm tay, nợ một lời xin lỗi để rồi một lần buông tay mãi mãi. Giờ nhìn lại ngày tháng vui vẻ bên nhau em ước rằng ngày xưa em biết dừng lại đúng lúc, em ngốc lắm anh nhỉ biết sai mà vẫn làm, anh có biết từ khi anh ra đi em phải sống cuộc sống mới thiếu tiếng nói và nụ cười của anh. Em bắt nhịp với cuộc sống mới anh cũng vậy ra đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình, một người hiểu và yêu anh hơn em. Thời gian sẽ xóa nhòa những kỉ niệm đẹp trong em, hôm nay anh bước đi bên ai người đó không phải là em. Hai năm qua em đã ngộ nhận vẫn còn thương còn nhớ về anh nhưng ngày hôm nay em phải sống và bước tiếp về phía trước. Đây là lần cuối em nhớ về anh, nếu một ngày nào đó gặp lại nhau chúng ta hãy mỉm cười vì mình đã có nhau trong đời anh nhé.
Theo 24h
Mỉm cười khi nghĩ về anh
Anh mãi nhớ ở nơi này em vẫn nhớ về anh với một tình yêu chân thành nhất. Thời gian trôi đi quả là rất nhanh, nhưng những kỷ niệm về anh không thể nào phai nhòa được trong em. Em đã trải qua những ngày tháng khó nhọc ấy bằng một niềm hi vọng, em rất sợ mỗi khi phải nghĩ rằng anh đã quên em. Em không cho phép mình nghĩ như thế, mặc cho đó là một sự thật mà không có gì có thể thay đổi được. Khi chia tay em hỏi anh rằng " Trước đây anh đã từng yêu em đúng không?" và anh đã trả lời với em một cách lạnh lùng " Có chứ", rõ là lạnh lùng vậy mà chẳng hiểu sao em lại thấy rất vui. Em vui vì em không hề lãng phí tình cảm, vui vì em đã làm đúng khi yêu anh. Cũng có thể em chỉ tự an ủi mình như thế thôi, nhưng nhờ câu trả lời ấy em đã vượt qua một khoảng thời gian vô cùng khó khăn. Em tưởng rằng mình gục ngã, vậy mà không, em vẫn đứng rất vững, nét mặt vẫn rạng rỡ như ngày nào được bên anh.
Bởi lẽ, dù em có không như thế, dù em có buồn đau thì cũng chẳng thể làm anh quay lại được, vậy thì không lý do gì em không vui và nghĩ đã có lúc anh cũng rất yêu em, những gì anh dành cho em là sự thật. Những ngày đầu khi không còn sự chăm sóc của anh, em buồn đến tan nát con tim, em khóc, lúc nào cũng muốn khóc, em trống trải và cô đơn. Thậm chí đôi lúc em nguyền rủa anh, muốn anh gặp thật nhiều bất hạnh, nhưng rồi em thấy mình không thể làm thế được, bởi em vẫn mãi yêu anh, yêu thật nhiều dù không có anh bên cạnh. Em tự nhủ rằng đã yêu anh thì phải cầu mong những gì tốt lành nhất đến với anh, mong cho anh được hạnh phúc chứ không thể làm anh đau được. Và rồi em lại nở một nụ cười xua tan đi tất cả.
Em không ngồi một chỗ và nhớ anh mãi nữa đâu (Ảnh minh họa)
Em nhớ anh của ngày hôm ấy một năm về trước, nhớ anh của những ngày đã qua, và rồi buộc miệng gọi "anh ơi", lời đó đã quá lâu rồi em không gọi, vì em có gọi cũng đâu có người nghe. Không phải cho đến giờ em mới gọi, mà có gọi anh cũng đâu có nghe mà chỉ khiến anh hờn giận em hơn. Cả ngày em không thể làm gì được, cái con số đó gắn với chặt với em suốt một năm qua, đó là một kỷ niệm không bao giờ phai mờ được. Như một vết sẹo, qua thời gian có thể sẽ phai mờ dần nhưng vô cùng nhức nhối, cứ mỗi khi trái gió trở trời nó lại âm ỉ. Nhưng em cũng mặc, mặc cho sự âm ỉ đó, em không thể không có cảm giác ấy bên mình, hình như vết sẹo đó giờ như động lực cho cuộc sống của em thì phải.
Anh đã ban tặng cho em những nỗi đau đến tột đỉnh của nỗi đau, đôi lúc em muốn cho mọi thứ be bét ra, cho bản thân được hả giận với anh, cho anh thấu hiểu được những gì em đã trải qua từ khi gặp anh. Nhưng không, em không làm thế. Bởi lẽ em biết dù cho em có không trả lại anh những thứ đó thì cuộc đời cũng sẽ trả lại cho anh đủ cả vốn lẫn lời. Và em cũng cứ mặc kệ cho thời gian trôi qua, kệ cho anh bỏ lại em như thế, chẳng sao hết em sẽ mỉm cười mỗi khi nghĩ đến anh. Em ghét lắm, ghét cái sự dối trá của anh, nhưng vẫn tha thứ cho anh, bởi em biết anh sẽ không bao giờ quên được em, anh không thể mỉm cười khi nghĩ đến em được đâu. Anh chỉ có thể mệt mỏi và đau đớn thôi, kéo theo đó là sự hối tiếc cho những gì anh đã làm với em. Nhưng sao lúc này em nhớ anh thế, con tim em như muốn gào thét lên, cứ thôi thúc mình không ngừng nỗi nhớ anh.
Ở nơi đó anh có yên lòng vì em không? Ở nơi đó giấc ngủ của anh cũng rất bình yên phải không anh? Em vẫn mong anh hạnh phúc và bình yên, nhưng chẳng thể làm được nữa vì anh đã bỏ lại em một mình nơi này. Anh ơi em không buồn nữa đâu, em không ngồi một chỗ và nhớ anh mãi nữa đâu. Em sẽ cất anh đi, cất tất cả những gì thuộc về anh vào một nơi gọi là kỷ niệm để em tìm lại những nụ cười em đã bỏ quên trong suốt thời gian qua. Em hi vọng một ngày nào đó khi bước trên đường đời vô tình gặp lại anh, nụ cười của em sẽ rạng rỡ đến vô cùng. Nên anh hãy yên lòng vì em nhé, anh cũng hãy mỉm cười mỗi khi nghĩ đến em đi, rồi anh sẽ thấy được niềm vui trong đó mà. Anh mãi nhớ ở nơi này em vẫn nhớ về anh với một tình yêu chân thành nhất.
Theo 24h
Gửi người em đã từng yêu rất nhiều! Có thể em và anh sinh ra không phải là để dành cho nhau phải không anh! Anh thân mến! Có lẽ anh cảm thấy hơi lạ khi em gửi mail cho anh như thế này phải không? Đã năm lần bảy lượt em và anh nói câu chia tay nhau nhưng chưa lần nào hoàn cảnh và chính bản thân em cho...