Lần cuối cho quá khứ hư hỏng
Biết bắt đầu từ đâu nhỉ? Bắt đầu cái quá khứ không gì tốt đẹp của tôi từ đâu đây?
Hà Nội đón tháng 5 bằng những cơn mưa giăng xối xả, trong lòng tôi bao bộn bề suy nghĩ. Tôi cũng như cái cây đang khô hạn cần một cơn mưa tưới mát, làm tâm hồn dịu xuống, rửa trôi đi mọi thứ trong quá khứ.
Sau cơn mưa, lang thang phố tôi thấy cảnh vật dịu dàng, lung linh và tràn đầy sức sống. Tôi phải tự mình bước qua mọi thứ và làm lại thôi.
Biết bắt đầu từ đâu nhỉ? Bắt đầu cái quá khứ không gì tốt đẹp của tôi từ đâu đây?
25 tuổi: Tôi lấy chồng, một đám cưới với suy nghĩ ban đầu là khởi nguồn cho một hạnh phúc, một may mắn. Nhưng đó cũng chỉ là cuộc trao đổi mà thôi, tôi chẳng biết người đàn ông, người chồng trong quá khứ của mình có yêu thương trân trọng tôi chút nào không. Tôi chỉ biết rằng tình cảm tôi dành cho người đó có, sự quan tâm và muốn gắn bó với người đó có… nhưng rồi cuối cùng tôi hiểu ra đó chỉ là một cuộc trao đổi. Tôi đánh cược mọi thứ mong tìm kiếm một gia đình, một người chồng cảm thông giúp tôi quên đi những chuyện buồn, nhưng đó không phải là điều tôi nghĩ. Chồng tôi, người cưới tôi làm vợ chỉ với một lý do đơn giản – vì tiền. Để cái xuất đất trong diện giải tỏa của gia đình anh được đền bù với giá cao hơn… đám cưới đã diễn ra vậy đó. Cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc, chẳng còn chút tình cảm nào khi tôi nhận ra mình là một quân bài, một quả chanh đã bị vắt kiệt nước chỉ còn lại cái vỏ nhàu nhĩ mà thôi…
25 tuổi: Tôi bắt đầu hình thành những thói quen xấu, những bước trượt đầu tiên mà mỗi lần ngẫm lại, tôi đều đổ lỗi cho số phận mà chẳng hề cố gắng thay đổi. Cuộc hôn nhân ngắn ngủi không hạnh phúc bên một người chồng vụng về, thô lỗ khô khan, tôi bắt đầu tìm kiếm sự mơn trớn bằng những lời nói của kẻ khác, bắt đầu bằng những cuộc tình online. Tôi biết mình chẳng hề xinh đẹp giỏi giang để ai có thể ngó ngàng, tôi biết những lời chia sẻ ngọt ngào vòng tay giả tạo kia chỉ là mong muốn thể xác với những mối quan hệ mập mờ… vậy nhưng tôi cứ lao vào, cứ tự mình nhấn chìm mình trong đó. Những cuộc tình, những mối quan hệ trôi qua chóng vánh, đặt dấu chấm cho mối quan hệ này tôi lại tìm kiếm những mối quan hệ khác giống như một thứ gì đó không thể thiếu…
25 tuổi: Tôi gặp anh, một người đàn ông có gia đình. Tôi đến với anh ban đầu cũng chỉ như một thói quen… tìm kiếm sự mơn trớn về cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng rồi tình cảm tôi dành cho anh lớn hơn một chút, mỗi ngày, mỗi ngày lớn hơn một chút…
Đã tới lúc tôi tạm biệt tất cả quá khứ để làm lại rồi (Ảnh minh họa)
26 tuổi: Anh cũng chẳng làm tôi thay đổi được, bên anh còn gia đình, còn con nhỏ… chẳng thể quan tâm, chẳng thể yêu chiều và dành nhiều thời gian cho tôi được. Rồi tôi lại bắt đầu tìm kiếm, lại bắt đầu với những mối quan hệ khác ngoài anh… Tôi dối gạt anh, nói yêu anh nhưng bên cạnh vẫn có hàng tá mối quan hệ khác song hành, mập mờ… Yêu anh nhưng tôi vẫn hẹn hò, vẫn dập dìu với những kẻ khác. Mỗi lần anh làm tôi đau một chút, thất vọng một chút, hững hờ một chút… tôi lại tự đẩy mình xa anh, xa cái tình yêu chẳng đủ lớn đang nhen nhóm trong tôi. Tôi lại tự thỏa hiệp, lại lên giường với bất kỳ kẻ nào mình gặp… Tôi xấu xa, tồi tệ là thế vậy mà…
Video đang HOT
26 tuổi: Một người đàn ông có vợ, có con yêu thương tôi thật lòng, bao lần lo lắng cho tôi, bao lần vì tôi mà rũ bỏ cả mạng sống của mình để mong tôi thành thật, mong tôi quay lại là tôi chứ không phải con người hai mặt bây giờ… Tôi vẫn chẳng thể khác đi, khi anh đang đối mặt giữa sự sống và cái chết thì tôi lại vui vẻ bên những kẻ khác… Tôi cứ tự nhủ với lòng mình, đặt dấu chấm hết lần này cho tới lần khác những mối quan hệ đó… hứa với anh, cho anh hi vọng hết lần này tới lần khác tôi thay đổi… nhưng rồi vẫn thế. Những lần anh làm tôi tổn thương, tôi đau và mất mát cũng là những lần anh dằn vặt anh đau… cứ chia tay, chia tay rồi lại quay lại nhưng mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại mọi điều như một vòng tròn lẩn khuất.
27 tuổi: Tôi vẫn chỉ là tôi thôi… một kẻ dối gạt tới tận cùng có thể… một kẻ chỉ mang tới cho người yêu thương mình những cơn đau. Tôi không biết mình đang tìm kiếm gì trong những điều tôi mong mỏi. Nhưng hôm nay đây tôi nhận ra, nhận ra một điều – Con đường mòn đi mãi thành quen, nhưng cố gắng ta có thể làm được những con đường mới to hơn đẹp hơn. Sau những ngày nắng gió bụi bặm, một cơn mưa sẽ giúp cây cối xanh tươi hơn, sạch hơn… đã tới lúc tôi cần đối mặt với cơn mưa quá khứ này để làm lại rồi. Tôi cần phải thay đổi rồi, đến lúc phải thay đổi rồi, không phải vì anh, không phải vì tình yêu cũng chẳng phải vì một gia đình như tôi từng mong ngóng và tìm kiếm… chẳng vì lý do gì cả… đơn giản thôi đến lúc đi con đường khác rồi, đến lúc làm lại, dừng lại và đứng lên rồi. Tôi cần phải cố gắng vượt qua thôi.
27 tuổi: Đã tới lúc tôi tạm biệt tất cả quá khứ để làm lại rồi.
Nhẹ nhàng…
Thanh thản…
Bình an…
Rũ bỏ đi nhé
Muộn phiền
Âu lo
Mưa rồi
Nắng lại lên thôi
Bình an một thoáng
Ta mang tim về
Chẳng còn đâu những bộn bề
Chẳng còn đâu những u mê tháng ngày
P/s: Những gì tôi viết dù chưa hẳn đủ, chưa hẳn đã hết nhưng tôi hiểu tới bây giờ mình phải làm gì. Bạn bè, người thân của tôi đọc những dòng này có thể dè bỉu, chế giễu, chê bai… tôi chấp nhận, chấp nhận tất cả để làm lại. Mong rằng cơn mưa này sẽ giúp tôi tốt hơn, mạnh mẽ hơn, vui vẻ hơn. Cố lên nhé, cố lên!
Theo 24h
"Dừng lại đi anh!"
Cô không nhớ mình đã cất lời đề nghị "dừng lại" này bao nhiêu lần rồi nữa. Khi thì Tùng im lặng, khi thì anh gật đầu với vẻ mặt vô cùng buồn rầu khiến An nửa áy náy, nửa tiếc nuối.
Tính đến nay, An quen Tùng được gần 2 năm. Tuy làm trong hai cơ quan khác nhau nhưng lại cùng ngành nên hầu như sự kiện lớn nhỏ gì của ngành tổ chức 2 người đều có mặt. Tùng hơn cô gần chục tuổi, đã có vợ và hai con nhưng nhìn anh khá trẻ so với tuổi.
Lần đầu tiên ngồi cạnh nhau trong một buổi họp báo, An chủ động bắt chuyện làm quen với Tùng. Hai anh em nói chuyện thân mật và tỏ ra khá hợp nhau. Từ đó, mỗi lần họp hành, tập huấn hay hội nghị, ai đến trước lại "xí" chỗ cho người còn lại.
Ngoài những lần gặp gỡ trong công việc, khi thì An rủ Tùng đi cà phê, khi Tùng lại mời An đi chiêu đãi nhân dịp "trúng quả" gì đó. Nhờ quen Tùng mà An đã học hỏi cũng như quen biết được rất nhiều người có tiếng trong ngành.
Từ một cô sinh viên thực tập non kinh nghiệm, An được kí hợp đồng chính thức rồi được sếp tăng lương, cử tham dự các dự án quan trọng của cơ quan. Cô rất biết ơn Tùng và coi anh như người anh trai tốt bụng.
Trong các lần gặp nhau, dường như những câu chuyện An kể không bao giờ dứt. Cô tâm sự với anh đủ điều, từ công việc, bạn bè, học hành, gia đình, cho đến cả chuyện... người yêu ở xa.
Còn Tùng chín chắn, từng trải lại là người ít nói nên anh hay đóng vai nghe nhiều hơn kể. Song sau một thời gian ngắn quen biết, An cũng nắm được sơ sơ gia cảnh nhà Tùng: anh đã có hai bé, một trai, một gái, vợ anh làm việc trong một công ty đa quốc gia nên thường xuyên phải đi công tác xa nhà hàng năm trời.
Qua những cuộc điện thoại của hai con gọi cho Tùng mà An vô tình nghe được trong những lần hai người ngồi cùng nhau, An luôn xuýt xoa khen Tùng là "ông bố mẫu mực", "người chồng đảm đang". Cuộc sống của Tùng chẳng khác nào cảnh gà trống nuôi con, quanh năm anh phải đón đưa các con đi học rồi lại đóng vai ông nội trợ đảm đang. Việc lớn, việc nhỏ trong nhà mình Tùng lo liệu hết.
Chủ nhật hôm ấy, An gọi điện rủ Tùng đi cà phê, Tùng từ chối với lý do phải đưa con đi học thêm. Cô buồn rầu cúp máy, không nói thêm lời nào. Còn Tùng thì thấy lạ, vì chẳng bao giờ An gọi cho anh ngoài giờ hành chính, cô biết anh bận bịu việc gia đình, con cái.
Hơn nữa, giọng An hôm ấy lại có vẻ ủ ê, thều thào như có chuyện không vui. Sau khi đưa con đi học, thay vì ngồi đợi 2 tiếng như mọi khi, Tùng tìm đến khu nhà Lan ở.
Cô u mê trong day dứt, khó xử vì mãi không dứt ra được nỗi nhớ nhung, ám ảnh của Tùng (Ảnh minh họa)
Ngồi trong quán cà phê, mặt An buồn rười rượi. Tùng gặng hỏi mãi, An mới kể. Hóa ra cô có chuyện không vui thật. Sáng hôm ấy, An bắt xe đến Quảng Ninh mừng sinh nhật Hòa - người yêu từ thời cấp 3 đang công tác trong một đơn vị quân đội. Cô không báo trước cho Hòa với hy vọng sẽ khiến anh bất ngờ. Vừa vào đến phòng Hòa ở thì thấy tiếng râm ran nói cười của khá đông người.
Điều khiến Hòa sững sờ là trong đám đông toàn con trai ấy, có một cô gái rất dịu dàng đang ôm bó hoa to lên tặng Hòa. Khi An tiến vào phía Hòa thì mọi người hết "ô, a" lại quay ra xì xào "Nhất Hòa nhé, có 2 người đẹp dự sinh nhật, chia bớt cho anh em đi". An vừa tức giận, vừa tò mò muốn ở lại xem cô nàng kia là ai, song không kiềm chế được lòng mình, cô đùng đùng bỏ về, mặc cho Hòa đuổi theo và tiếng í ới phía sau của anh em trong đơn vị.
Vừa kể An vừa khóc nức nở khiến Tùng thấy khó xử vô cùng. An ủi thế nào cô cũng không nín. Đối mặt với sự yếu đuối của An, Tùng không còn cách nào khác đành quay sang ôm cô.
Sau tuần ấy, Hòa có xin nghỉ phép về thăm An nhưng thực chất là để giải thích với cô chuyện hôm trước. Theo lời Hòa thì đó là em gái người anh cùng đơn vị, dù anh đã nói rõ là có người yêu ở Hà Nội nhưng cô ấy vẫn thích anh.
Đến lúc này, sự ấm ức trong lòng An mới được giải tỏa. Cô tin Hòa, và hơn ai hết, cô hiểu anh không phải người lăng nhăng, dễ thay lòng đổi dạ.
Nhưng cũng sau lần An khóc hết nước mắt bên Tùng, hai người có cảm giác như gần gũi nhau hơn. Mỗi đêm sau khi Tùng cho hai con đi ngủ, thay vì chat với vợ, anh lại chat với An tâm sự đủ chuyện. Rồi cứ chủ nhật hàng tuần, trong 2 giờ đợ con học thêm ở nhà cô giáo, Tùng lại có cuộc hẹn ngắn ngủi với An. Từ cái ôm siết chặt cho đến những nụ hôn nóng bỏng, người đàn ông xa vợ là Tùng và cô gái trẻ có người yêu bộ đội là An cứ quấn quýt lấy nhau đầy đam mê như những người mới yêu.
An mong mỏi đến mỗi chủ nhật bao nhiêu thì Tùng lại vội vã sắp xếp công việc đợi đến giờ đưa con đi học vào cuối tuần bấy nhiêu. Mối quan hệ vụng trộm này diễn ra được khoảng vài tháng thì An như chợt tỉnh ngộ. Một lần, cô tâm sự với Tùng: " Em sợ anh ạ! Sao mình lại bắt đầu để giờ dang dở thế này, anh có gia đình, còn em đã có người yêu...". Tùng nén tiếng thở dài: " Em cũng biết là anh sợ mà...". Rồi cô rụt rè nói: " Dừng lại đi anh, dừng lại trước khi quá muộn".
Dễ đến cả chục lần An nói ra lời đề nghị dừng lại. Và đúng như mong muốn của An, mỗi lần ấy, Tùng không gọi điện, không chat chit, cũng không tìm đến nhà An nữa. Nhưng rồi người nhấc điện thoại, người tìm đến trước lại là An. Cô u mê trong day dứt, khó xử vì mãi không dứt ra được nỗi nhớ nhung, ám ảnh của Tùng.
Đã có lúc An cố chịu đựng được 1 tháng không gặp, vậy mà cuối cùng cô vẫn không chiến thắng được bản thân. Quá mệt mỏi, cô tâm sự toàn bộ chuyện rắc rối của mình với người bạn thân. Bạn An khuyên: "Cứ cho Tùng có tình cảm thật và là người tốt nên chưa đi quá giới hạn với mày. Nhưng mày như thế khác nào mỡ dâng miệng mèo, thế đời nào đàn ông từ chối. Trừ khi mày dứt khoát, còn không cả mày, cả ông ấy đều rắc rối đấy".
An nghĩ mãi về lời bạn nói và cô lại quyết tâm thêm một lần nữa. Rất may, sau thời gian ấy, Hòa xin chuyển hẳn công tác về Hà Nội, gia đình anh đang tính đến nhà An bàn chuyện cưới xin. Cùng đợt này, vợ Tùng về nước nên dù thỉnh thoảng vẫn có dịp gặp nhau trong các sự kiện của ngành, cả An và Tùng đều chào hỏi qua loa rồi tạm biệt.
Theo 24h
Những người vợ lần lượt bỏ rơi anh Tôi sẽ không rời bỏ anh dù không biết tương lai sẽ như thế nào. Lần đầu tôi thấy anh nằm chèo queo trên bàn làm việc, bên cạnh là nửa cái bánh bao ăn dở, trong lòng tôi bỗng trào lên một niềm thương cảm. Hóa ra sếp của mình khổ quá. Nghe đâu anh và vợ đang ly thân chờ ngày...