Làm xét nghiệm ADN cho vui, tôi không ngờ lại khám phá ra bí mật lớn của gia đình để đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên
Mẹ tôi sững người, nhìn phản ứng của bà thì tôi tin rằng là bà biết chuyện này.
Tôi có cô bạn thân mới xin được việc trong một trung tâm y tế, làm bên mảng xét nghiệm ADN. Vì là nhân viên mới nên cô bạn tôi muốn chạy số lượng để lấy thành tích, vận động mọi người đi làm xét nghiệm. Tôi cũng vui vẻ đăng ký một hồ sơ, nghĩ xét nghiệm cho vui thôi. Thế nhưng kết quả trả về khiến tôi kinh ngạc vô cùng. Tôi và bố không có cùng huyết thống. Nói cách khác, bố không phải bố đẻ của tôi.
Biết tin này, tâm trạng tôi rối bời và rất khó tả. Tôi cho rằng mẹ đã phản bội bố nên rất giận mẹ và thương bố. Tôi suy sụp mất gần một tuần thì quyết định làm thêm một hồ sơ xét nghiệm với mẹ. Kết quả càng khiến tôi choáng váng. Mẹ cũng không phải mẹ ruột của tôi.
Lúc đó, trong đầu tôi nảy sinh bao nhiêu là tình huống như trong phim. Và tình huống quen thuộc nhất là tôi bị bế nhầm từ bệnh viện về, biết đâu tôi là con của một cặp vợ chồng khác. Tôi hoang mang tới mức chẳng tha thiết ăn uống gì nữa, cân nặng sụt giảm. Khi mẹ vào phòng hỏi chuyện, tôi đã bật khóc nói với mẹ rằng: “Có phải con không phải là con ruột của bố mẹ không?”.
Mẹ tôi sững người, nhìn phản ứng của bà thì tôi tin rằng là bà biết chuyện này. Vậy thì không có khả năng tôi bị bế nhầm về. Mẹ lắp bắp hỏi lại tôi: “Con biết hết rồi à?”.
Biết mẹ hiểu lầm nên tôi gật đầu. Mẹ liền nói: “Thế con và cô út đã nhận nhau chưa?”. Nghe đến đây, tôi như bị sét đánh trúng người. Tôi gào khóc, mục đích che giấu sự bàng hoàng của mình: “Con muốn biết hết sự thật từ mẹ, mẹ đừng giấu con gì nữa”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Mẹ tôi thở dài rồi rớm nước mắt kể lại. Năm 1994, lúc đó cô út – em gái ruột của bố tôi – đang học tại một trường cao đẳng thì mang thai với bạn trai. Người bạn đó học cùng lớp, đến từ một tỉnh xa, đang phải dựa vào bố mẹ chu cấp tiền trọ và tiền học nên không thể lo được cho cô út, vậy nên anh ta chối bỏ trách nhiệm. Thời đó, con gái chưa chồng mà chửa khiến gia đình mang điều tiếng nặng nên cô út rất sợ, chỉ dám nói cho mẹ tôi nghe. Bố mẹ tôi bàn tính đưa cô út tới nhà bà ngoại tôi ở, bảo lưu kết quả học tập, mẹ tôi cũng giả vờ mang thai. Khi cô út sinh con xong, bố mẹ tôi liền đón tôi về nuôi dưỡng như con ruột. Còn cô út tiếp tục đi học và đi làm, rồi lấy chồng sinh con.
Tôi choáng váng, không ngờ mình lại là con của cô út. Thảo nào mà cô út luôn chiều chuộng tôi. Hồi tôi bé thì năm nào cũng mua cho nhiều quần áo đẹp, tôi lớn thì chỉ cần xin là cô cho tiền, kể cả tiền đi du lịch. Hóa ra là để bù đắp cho phần tình cảm mẹ con thiếu hụt này.
Tôi nói với mẹ rằng giờ tôi mới biết mẹ ruột của mình là ai. Tôi cũng không biết có nên nhận lại không. Vì cô út đã có gia đình riêng, người chồng thành đạt, đứa con trai học cấp 3 cũng thuộc top học sinh giỏi của trường. Tôi mà nhận mẹ con thì sẽ làm xáo trộn cả 2 gia đình. Thà là cứ như vậy, tôi vẫn là con của bố mẹ, còn người mẹ ruột kia, tôi vẫn cứ gọi là cô út thôi!
Mẹ bảo tùy tôi quyết định, dù thế nào bố mẹ vẫn yêu thương tôi như con ruột, 2 anh trai của tôi cũng thương tôi như cô em gái út. Không ai bỏ rơi hắt hủi tôi. Mẹ ruột của tôi cũng vì hoàn cảnh, bất đắc dĩ mới phải làm như thế, tôi không nên oán trách.
Mấy ngày nay, tôi ăn không ngon, ngủ không yên, rất sợ gặp mặt cô út vì tôi không biết phải xử sự thế nào trước mặt người mẹ ruột này!
Mất ăn mất ngủ vì bị chồng chê già
Những lời chê bai của chồng khiến tôi cảm thấy tổn thương, lo anh ấy ngoại tình.
Tôi năm nay 40 tuổi, kết hôn được 15 năm. Cuộc sống hôn nhân của tôi tương đối yên bình, hiện hai vợ chồng đã có hai con, trai gái đủ cả. Các con của tôi ngày càng khôn lớn, chịu khó học tập và rất ngoan. Kinh tế gia đình ổn định, đời sống gặp nhiều thuận lợi và không phải lo lắng về chuyện tiền bạc.
Chồng và tôi bằng tuổi, hợp nhau về suy nghĩ, lối sống. Chồng làm công việc kinh doanh, năng động, nhạy bén trong làm ăn và là chỗ dựa vững chắc cho gia đình. Anh ấy cũng rất trách nhiệm với gia đình, thường xuyên đưa cả nhà đi chơi. Chúng tôi vừa là vợ chồng nhưng cũng coi nhau như bạn thân thiết, hiểu nhau, tâm sự mọi điều với nhau.
Lấy chồng bằng tuổi, tôi cũng ý thức được mình sẽ phải nỗ lực hơn để giữ gìn nhan sắc, cố gắng để đẹp đôi với chồng. Nhưng càng ngày tôi càng nhận ra, mình đã bước vào độ tuổi trung niên, dù cố gắng song chưa thật như ý. Bởi vậy tôi cũng khá áp lực với bản thân mỗi khi đi cùng chồng.
Thế nhưng, điều tôi không mong muốn thì chồng lại tỏ ra thiếu đi sự tinh tế. Anh ấy hay kể với tôi về tiếp xúc với các cô gái trẻ, khen họ giờ năng động, tự tin và rất quyến rũ nữa. Chồng tôi là dân kinh doanh, dĩ nhiên phải tiếp xúc đa dạng khách hàng, đối tác, ngoại giao. Tôi không thể cấm cản, cũng không thể can thiệp được.
Suy sụp mỗi khi nghĩ mình đã già đi còn chồng lại như trẻ ra. Ảnh minh họa
Có lần chồng thẳng thừng chê tôi già, suy nghĩ cổ hủ, khác xa với những cô gái trẻ mà anh ấy đã gặp. Tôi không phản đối nhận xét của chồng, nhưng anh ấy đã làm tôi buồn đi rất nhiều. Tôi cố gắng để làm đẹp bản thân, cố gắng để quyến rũ hơn, nhưng bất lực trước sự thay đổi của tuổi tác.
Mỗi khi bên chồng, tôi không thể nhẹ nhàng, ngọt ngào vì độ tuổi này tôi không gò ép mình làm vậy được. Tôi bắt đầu ngại đi ra ngoài ăn nhậu, đi chơi xa, còn chồng tôi lại rất hào hứng. Tôi muốn gần gia đình, tự nấu các món ăn đảm bảo vệ sinh để chồng con ăn. Thời gian rảnh, tôi kèm con học, đưa con đi học thêm. Chồng bận làm ăn, tôi không muốn anh ấy bận tâm vào việc nhà.
Ở độ tuổi 40, chồng tôi như trẻ ra, anh ấy vẫn đi đá bóng, chơi tenis, đi bơi và tập luyện. Chẳng bù cho tôi, đã có dấu hiệu của tuổi tác rõ nét. Những lúc trước gương, tôi buồn đến bật khóc, tôi không trách thời gian, không tiếc thanh xuân đã qua đi mà tôi lo sợ bị chồng chê già, chê xấu. Anh ấy chán tôi thì rất dễ có người phụ nữ khác xinh, trẻ và năng động.
Có lần chồng đi nhậu, ngồi giữa bàn tiệc anh ấy gọi điện cho vợ nói: "Vợ già của anh à! Hôm nay anh đi ăn nhậu với bạn, mấy mẹ con ăn cớm trước nhé, không phải phần anh đâu". Kèm sau đó là những tràng cười sảng khoái của những người bạn chồng đang ngồi trên bàn nhậu. Vậy đó, nickname "vợ già" đã được chồng sử dụng thường xuyên với tôi.
Một lần tâm sự thật với chồng rằng rất lo chồng ra bên ngoài có người khác, anh ấy trêu lại: "Anh trẻ khỏe, phong độ thế này, em không đáp ứng được nhu cầu của anh thì nên để cô khác". Biết là chồng trêu đùa, nhưng tôi chỉ muốn khóc mà cố giấu đi cảm xúc. Có vài người bạn khuyên tôi đi làm đẹp nhanh chóng bằng phẫu thuật thẩm mỹ. Tôi cũng trao đổi với chồng và anh ấy phản đối, lo sợ rằng gặp sai sót ảnh hưởng tới sức khỏe.
Hằng ngày thấy chồng lịch lãm, tự tin và tràn đầy sức trẻ, tôi lại buồn và lo lắng. Tôi phải làm gì để được chồng yêu thương và tôn trọng? Bởi trong tôi luôn có sự tự ti mỗi khi đi cùng chồng.
Chồng phá sản nằng nặc đòi ly hôn, tôi choáng váng khi người thân tiết lộ sự thật động trời Tôi thương chồng lo đến mất ăn mất ngủ, nhưng anh ta lại làm vợ thêm thất vọng khi đòi ly hôn. Tôi năm nay 35 tuổi, tôi kết hôn được 9 năm. Lúc lấy nhau, hai vợ chồng tôi cũng khó khăn, ở nhà thuê, tiền làm ra bao nhiêu cũng phải chắt bóp lắm mới đủ... Sống cảnh ở trọ được...