Lầm tưởng với người vợ sống vì tiền
Lâm nhìn chăm chăm vào lá đơn ly hôn có sẵn chữ ký của vợ trên bàn. Anh không thể tin nổi người phụ nữ anh rất mực yêu thương lại phản bội anh trong lúc đang đứng bên bờ vực phá sản.
Lâm là giám đốc một công ty tư nhân, có tài năng và cả ngoại hình bảnh bao. Anh không thua kém bất kì ai nhưng vẫn cảm thấy mình may mắn khi có được người vợ xinh đẹp, hiền thục, đảm đang. Anh nghĩ Như đến với anh bằng tình yêu chứ không phải vật chất.
Thời gian đầu, anh không tiết lộ gia cảnh của mình với Như, nhưng Như vẫn yêu anh. Điều đó làm anh tôn trọng cô hơn bất kì người phụ nữ nào. Thậm chí khi Như biết rõ thân thế của anh, cô lại giận dỗi và nói thà anh làm nhân viên quèn còn hơn, vì như thế cô sẽ không thấy áp lực bởi cô chỉ là gái quê tỉnh lẻ, nhà nghèo.
Hai năm chung sống hạnh phúc và họ đã có một đứa con trai kháu khỉnh, Lâm thấy cuộc sống dường như đang trải thảm đỏ trước mắt mình. Vợ anh lúc nào cũng đằm thắm, cô luôn thay đổi mình và nói cô làm thế để anh không chán vợ.
Vì thế, chưa bao giờ anh lăn tăn vì những bộ quần áo đắt tiền, những chiếc ví sang trọng của vợ. Cô đổi xe liên tục cho bằng bạn bằng bè. Cô bỏ ra hàng chục triệu đồng để chỉnh chỗ này, sửa chỗ nọ trên cơ thể, anh vẫn chiều theo ý vợ.
Chỉ khi cô đòi nâng ngực, anh thấy mọi thứ đã quá đà nên mới góp ý với cô. Anh bảo không phải anh tiếc tiền nhưng anh thích vẻ “chân thật” của cô hiện nay. Vừa bị phản đối, Như khóc um lên: “Anh là giám đốc, anh có bao nhiêu người đẹp vây quanh. Em mà không thay đổi, liệu anh có thèm để mắt đến em không? Anh chán em rồi chứ gì?”.
Dù có giải thích thế nào, Lâm cũng không thể cải thiện được những suy nghĩ tiêu cực trong đầu vợ. Nhưng cuối cùng thì vợ anh cũng nhún nhường, chỉ lấy tiền đi xăm lông mày và dưỡng da ở spa.
Công ty nợ nần ngày càng nhiều, công việc càng khó khăn thì vợ chồng Lâm lại cãi nhau nhiều hơn (Ảnh minh họa).
Khi công ty gặp khó khăn, anh phải để ý hơn đến tài chính trong gia đình. Mỗi lần tâm sự với vợ về những vướng mắc trong công việc, Như lại vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cô phóng khoáng chi tiêu như khi anh vẫn khá giả và cũng chẳng thèm đoái hoài đến việc anh thức đêm lo lắng vì tiền nong.
Video đang HOT
Trong khi anh phải lo lương, các khoản chi phí cho công ty từng ngày thì Như vẫn thường xuyên đi spa, mua váy áo hàng hiệu. Có lần giận quá, anh lỡ lời nói với cô: “Em xem lại mình đi, ngày xưa em đâu có đua đòi mốt này mốt nọ. Giờ chồng sống chết thế nào em cũng chẳng bận tâm”.
Lâm nói dứt lời thì Như vừa khóc, vừa gói ghém đồ bỏ về nhà mẹ đẻ. Ban đầu, anh còn làm căng, nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua đi đón vợ về. Cu Bi còn quá nhỏ, ngày nào cũng đòi mẹ khiến anh như ngồi trên đống lửa, không thể tập trung vào công việc. Biết Lâm thương con, lại bận bịu nên Như cố tình để thằng bé ở lại, vì chỉ cần có con thì cô sẽ thắng.
Công ty nợ nần ngày càng nhiều, công việc càng khó khăn thì vợ chồng Lâm ngày càng có nhiều xung đột, cơ bản cũng xuất phát từ việc Lâm không thể cung cấp tiền cho vợ nhiều như trước. Và Như coi đó là thói keo kiệt, bủn xỉn của chồng. Trong một lần cãi nhau, cô còn “đổ vạ”: “Anh cất tiền đem đi cho gái chứ gì, anh không còn yêu tôi nữa phải không?”.
Đang ngổn ngang với đủ mối lo, giận quá, Lâm đã thẳng tay tát Như. Khi nguôi cơn giận, Lâm lại chủ động xin lỗi, mong vợ tha thứ. Được đà, cô càng lấn tới. Chồng làm về mệt cô cũng chẳng thèm đoái hoài.
Đi đánh tennis về cô lại thay đồ đi uống cafe, đi bar. Đã không cơm nước, nhiều lúc Như lại quên cả đón con. Nhưng chỉ cần chồng nhắc nhở, lập tức cô sấn sổ lên: “Anh định làm gì, anh tính đánh tôi nữa phải không? Loại chồng vũ phu!”. Mỗi lần ấy, cô lại gọi điện tường thuật hết cho mẹ đẻ khiến Lâm bị mẹ vợ “dạy dỗ” không biết bao lần.
Dạo gần đây, Như thường xuyên đi về rất khuya, anh gặng hỏi cô cũng không thèm trả lời. Có hôm về nhà trong trạng thái say mèm, Như chỉ mặt anh thách thức: “Tôi đi uống với một tay giám đốc trẻ. Sao, anh ghen à?”. Không thể chịu đựng được nữa, Lâm cao giọng, định dọa cho vợ sợ: “Có chân thì đi luôn đi, đừng đặt chân về cái nhà này nữa”.
Tưởng vợ sẽ sợ, nào ngờ khuôn mặt Như bỗng lạnh tanh, rồi cô đưa lá đơn ly hôn trước sự ngỡ ngàng của Lâm: “Tôi ký rồi đấy, chỗ trống là phần của anh. Tôi không thể sống chung với người không tiền, không tài. Cu Bi anh có thể nuôi, tôi không muốn bạn trai tôi vướng bận vì nó…”. Lâm nhìn vào vẻ mặt khinh bỉ của vợ dành cho mình: “Thì ra ngày xưa cô lấy tôi cũng chỉ vì tiền, vậy mà tôi đã lầm…”.
Như vẫn trơ tráo: “Đời này làm gì có ai ngây thơ thế. Nghe nói công ty anh phá sản, anh lo cho thân mình còn chưa nổi, làm sao lo được cho tôi…”. Lâm nghe từng lời Như nói mà chân tay rụng rời.
Hóa ra bấy lâu nay anh chìm trong mộng tưởng, cứ ngỡ mình may mắn khi lấy được một người vợ tốt và không vụ lợi. Nhưng tất cả đều nằm trong tính toán của cô hết. Lâm thốt lên: “Đồ đốn mạt!”.
Vẫn chưa chịu im lặng, Như nói với theo tiếng bước chân Lâm: “Không có tiền anh có sống được không? Đừng có sĩ diện hão, như nhau cả thôi. Anh nghĩ xem có ai dám bám vào một thằng phá sản không?”.
Theo VNE
Bàng hoàng vợ trở về sau 5 năm mất tích
Phương không có quyền phá hoại hạnh phúc của tôi nhưng cô lại có quyền lấy đi con gái - một phần quan trọng trong hạnh phúc của tôi. Tôi quả thật không biết phải làm sao. Tôi bất lực trong chính cuộc đời của mình.
Khi tôi tưởng hạnh phúc đã yên lành trở về bên mình thì Phương xuất hiện đột ngột, giống hệt như khi cô rời bỏ tôi 5 năm trước. Tất cả đều xáo trộn khi cô đi và cả khi cô trở về. Tôi không biết phải làm gì để sắp xếp lại cuộc đời của mình khi Phương cứ một mực muốn làm cho nó trở nên bung bét...
Tôi có hai người vợ, Phương là vợ cũ của tôi và Lan là người vợ hiện tại. Trong câu chuyện của mình, tôi sẽ nói nhiều về Phương vì chính cô là người gây ra mọi chuyện rắc rối và phức tạp trong cuộc đời tôi và khiến tôi mất thăng bằng trong chính cuộc đời của mình. Tôi và Phương yêu nhau từ khi cả hai mới học cấp ba. Ba Phương và ba tôi hùn vốn mở chung một công ty. Nhà chúng tôi cạnh nhau và chúng tôi chơi với nhau từ khi còn rất bé. Cảm giác gắn bó bé thơ khi lớn lên trở thành tình yêu và tất nhiên, tình yêu của chúng tôi được hai nhà ủng hộ và vun đắp.
Má tôi coi Phương như con gái mình nên khi biết tôi và Phương yêu nhau, má mừng lắm. Ngày nào má cũng vẽ ra cảnh đám cưới của hai chúng tôi rằng Phương sẽ đẹp như thế nào trong dáng vẻ là một cô dâu rồi chúng tôi sẽ chụp ảnh cưới ở đâu, tiệc cưới sẽ mời những ai và Phương sẽ sinh cho mẹ bao nhiêu đứa cháu. Má tôi tính hoài chuyện đám cưới từ khi tôi 17 tuổi. Nhưng đến khi tôi 27 tuổi, đám cưới đó mới thực sự diễn ra. Vì đã quen hết tính nết của nhau và thời gian ở bên nhau đã lâu nên cuộc hôn nhân của tôi với Phương diễn ra khá êm đềm.
Phương là cô gái dịu dàng, nhẫn nại và rất biết cách chiều tôi. Cô ít khi làm nũng, không mình mẩy và rất ít khóc. Cô ít nói, hay cười và dễ dàng bỏ qua những lỗi lầm tôi gây ra dù lỗi đó nhỏ hay lớn. Má nói Phương phải như vậy thì gia đình tôi mới có thể bền vững. Bởi theo bà, trong nhà phải có một người nhún nhường người còn lại nếu cả hai đều không ai chịu ai thì dăm bữa nửa tháng là nhà tan. Còn tôi thì thấy, gia đình tôi yên ổn thật nhưng sự yên ổn quá mức đôi khi gây ra những khó chịu.
Thi thoảng, tôi muốn gây sự để cãi nhau với Phương cho vợ chồng có cớ để giận đỗi nhau nhưng Phương luôn chỉ cười cầu hòa rồi xí xóa cho tôi mọi chuyện. Hai năm sau cưới, vợ tôi sinh một bé gái. Đến lúc đó, khi tôi đã trưởng thành hơn khi mới cưới đôi chút, tôi nhận ra mình thật may mắn vì lấy được Phương làm vợ. Sự nhẫn nại của cô với những cãi vã trẻ con của tôi đã khiến cho cuộc hôn nhân này bền vững và cô cho tôi cảm giác thoải mái khi được về nhà.
Sự ra đời của con gái nhỏ mang về nhiều tiếng cười cho gia đình của tôi. Tôi và Phương đưa con về ở với má để má tiện trong việc chăm sóc Phương và cháu ngoại hơn. Vì hai nhà gần nhau nên hai gia đình qua lại rất tiện. Khoảng thời gian đó, tôi thậm chí không muốn rời khỏi nhà mà lúc nào cũng chỉ muốn được ở bên cạnh con gái. Mọi thứ đang diễn ra êm đềm như vậy thì Phương đột ngột biến mất. Cô biến mất sau một đêm và chỉ để lại duy nhất một lá thư với lời xin lỗi cùng lời nhắn rằng chúng tôi đừng tìm cô. Có lẽ Phương đã chuẩn bị cho sự ra đi này từ trước đó rất lâu vì khi đi, cô mang theo tất cả quần áo và vật dụng cá nhân của mình. Phương không để lại bất cứ một thứ gì dù chỉ là bàn chải đánh răng hay một chiếc dây chun cột tóc.
Hôm đó, tôi đi làm, hai má đi chùa. Phương đã dọn đồ sẵn và chuyển đi từ trước vì khi má tôi về, Phương vẫn ở nhà. Cô nói với má đi gặp bạn một chút rồi chỉ xách theo chiếc ví nhỏ và đi lên taxi. Đó là hình ảnh cuối cùng về Phương mà má tôi được nhìn thấy. Mới đầu, tồi ngỡ đó là một trò đùa hoặc rằng Phương cảm thấy căng thẳng khi lần đầu làm mẹ nên cô muốn đi đâu đó nghỉ ngơi. Nhưng khi không thể liên lạc với Phương và mọi tìm kiếm về cô đều trở nên vô vọng thì tôi buộc phải tin rằng, Phương đã bỏ nhà, bỏ tôi và bỏ cả con gái bé nhỏ để đi.
Tôi không biết nguyên nhân là gì. Vì thế, việc Phương bỏ đi cứ day dứt mãi trong lòng tôi. Không lúc nào tôi từ bỏ được những suy nghĩ về việc vì sao Phương lại đột ngột biến mất, chúng tôi đâu có chuyện gì bất hòa... Ba má Phương không biết con gái mình đi đâu. Bạn bè cô cũng không biết. Phương biến mất như thể chưa từng tồn tại. Gia đình tôi không báo công an. Ba Phương cáu giận. Ông nói Phương đã không cần gia đình thì gia đình cũng sẽ không cần cô. Má Phương khóc nhiều, bà gầy sọp đi. Con gái bé nhỏ trở thành nguồn động viên tinh thần duy nhất của cả hai gia đình.
Tôi dùng công việc để quên đi những muộn phiền và cố gắng để mình không nghĩ tới chuyện bị vợ phản bội. Tôi sợ phải nghĩ rằng vợ đã vội vã bỏ đi vì một tình nhân nào đó, một tình nhân ngoài cuộc hôn nhân này và tôi là gã đàn ông bị cắm sừng. Ý nghĩ đó mới đau đớn và tồi tệ làm sao.
Phải hơn 4 năm tôi mới quên đi được chuyện này và mở lòng ra để đón nhận một tình yêu khác. Tôi làm thủ tục li hôn Phương và tôi nhận nuôi con gái. Lan là một đồng nghiệp cùng công ty với tôi. Cô bắt đầu qua lại nhà tôi chơi với con gái tôi và giúp đỡ má tôi việc nhà sau khi Phương bỏ đi một năm. Tôi không để ý đến chuyện này. Lúc đó tâm trí tôi còn mải mê với những kí ức về Phương và nỗi đau mà cô bất ngờ gây ra cho tôi. Má nói, Lan là một cô gái tốt và tôi nên suy nghĩ đến chuyện tái hôn. Lan năng qua nhà tôi, chăm sóc cho con gái tôi, con bé quấn Lan hơn cả bà nội nhưng cô tuyệt đối chưa bao giờ nói chuyện tình cảm với tôi.
Tôi chỉ để ý có vậy còn lại cũng không quan tâm vì sự đổ vỡ của cuộc hôn nhân thứ nhất khiến tôi sợ việc có gia đình. Lan rất kiên trì nhưng vì cô không nói nên tôi lại nghĩ rằng cô đơn giản vì quý mến tôi nên mới quan tâm tới con gái tôi và má tôi. Thành ra, tôi coi cô như em gái. Theo thời gian, tôi cởi mở với cô hơn và chuyện gì cũng tâm sự cùng Lan. Hai anh em thân thiết, có thể bá vai bá cổ nhau đi uống rượu giải sầu và chẳng ngại ngần chuyện bị đồng nghiệp xì xào hay thiên hạ bàn tán. Lan nói yêu tôi khi Phương bỏ đi được 4 năm rưỡi. Cô nói cô tin rằng tôi đã hoàn toàn quên chuyện cũ và đã sẵn sàng cho một câu chuyện mới.
Tôi ngỡ ngàng trước lời tỏ tình của cô gái này. Suy nghĩ lại những gì đã xảy ra, tôi thấy Lan lúc nào cũng ở cạnh tôi, chia sẻ mọi chuyện. Ba má tôi hết sức ủng hộ, con gái nhỏ yêu quý Lan như thể mẹ đẻ của con. Ba tháng sau chúng tôi làm đám cưới. Tôi tin là mình yêu Lan và trải qua vấp ngã đầu tiên, tôi cũng tự tin hơn rằng, tôi sẽ là một người chồng tốt hơn, tôi sẽ mang hạnh phúc lại cho những người tôi yêu quý.
Sau cưới, vợ chồng tôi cùng con gái dọn ra ở riêng. Mọi thứ diễn ra trôi chảy. Khi Lan mang thai được một tháng thì đột nhiên, Phương trở về. Cô vẫn như vậy, thậm chí có phần đẹp hơn. Vẫn nụ cười hiền, vẫn giọng nói nhẹ nhàng, Phương hẹn gặp tôi nói chuyện như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi bị sốc còn cô thì bình thản. Phương đòi được trở về vị trí làm vợ. Cô mang con gái đi và nói chỉ trở về khi nào tôi đồng ý với yêu cầu của cô. Lan đang mang thai đứa con của tôi còn người vợ cũ thì mang con gái của tôi đi và bắt tôi phải chấp nhận cô trở về làm vợ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong cuộc đời mình. Tôi không còn tình cảm với Phương, tôi không muốn làm Lan khổ nhưng tôi cũng không muốn mất con gái của mình.
Ba má Phương vào hùa giúp con gái mình dù trước đó ba cô đã nói từ mặt cô. Tôi chưa nói chuyện này cho Lan biết, tôi không muốn vợ mình phải suy nghĩ nhưng tôi chắc chắn rằng, nếu tôi không quyết định nhanh, Phương sẽ đích thân đến gặp Lan và nói mọi chuyện. Phương không có quyền phá hoại hạnh phúc của tôi nhưng cô lại có quyền lấy đi con gái - một phần quan trọng trong hạnh phúc của tôi. Tôi quả thật không biết phải làm sao. Tôi bất lực trong chính cuộc đời của mình.
Theo ANTD
Lời thú tội thật thà của kẻ giết người... thương anh trai Mình sẽ nói thật thôi chứ mình không giấu giếm gì đâu. Mình vào Trại tạm giam Gia Lai vì tội giết người. Mình giết để trả thù cho anh trai mình bởi có như thế anh trai mình nhắm mắt mới yên lòng được... Mình sẽ nói thật thôi chứ mình không giấu giếm gì đâu. Mình vào Trại tạm giam Gia...