Làm trái ý người yêu, tôi bị anh đánh chửi
Tôi là người đa nhân cách và có cha mẹ không hạnh phúc. Gặp anh, tôi nghĩ mình được yêu nhưng sau 2 năm, anh coi tôi rẻ rúng, không đáng một xu.
Khi kể câu chuyện này tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu. Tôi sống trong một gia đình đầy sự phong kiến. Gia đình tôi không được hạnh phúc như mọi người, ba mẹ đánh nhau, cãi nhau suốt. Ba tôi còn có thói vũ phu, không dừng lại chỉ ở việc đánh vợ, ba đánh luôn con cái. Ba tôi không có lý lẽ, chỉ cần ba nói gì là cả nhà phải răm rắp nghe theo. Chỉ cần một ai đó có ý kiến thì sẽ bị ba chửi hoặc thậm chí thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Ba tôi rất mê cờ bạc, mẹ làm ra bao nhiêu tiền cũng không đủ trả nợ cho ba. Rồi một ngày kiệt sức, mất ngủ hàng tháng dài khiến mẹ trở thành một người khờ khạo. Mẹ nhập viện nằm ở khoa thần kinh. Bao nhiêu người vào viện rồi xuất viện, còn mẹ tôi vẫn vậy, không bớt tí nào.
Mẹ bệnh như thế nửa tỉnh, nửa mê mà ba tôi vẫn vào bệnh viện kêu mẹ bán đất trả nợ rồi mua xe. Mẹ dành dụm chắt chiu được vài miếng đất để dưỡng già nhưng ba tôi bán hết miếng này đến miếng khác. Ngược lại, lúc mẹ còn khỏe, mẹ ăn tiêu rất tiết kiệm, có 4 đứa con gái nhưng mẹ chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ cho chúng tôi gì cả. Mẹ chỉ biết có ba, bao nhiêu tiền của mẹ dành dụm điều để cho ba tiêu xài phung phí. Chị hai tôi ước ao có một cửa tiệm, tôi biết, với khả năng của mẹ có thể mở được cho chị 10 hay 20 cái cũng không là vấn đề. Chị hai bị chồng khinh rẻ. Tôi hận mẹ, hận ba. Nhưng con cái không có quyền chọn cha mẹ từ thuở khai thiên lập địa nên tôi chỉ biết buồn bã, chán nản.
Tôi mắc một chứng bệnh rất khủng khiếp – người nhiều nhân cách. Lúc đầu, tôi không kiểm soát được nhân cách của mình mặc dù tôi biết hết. Tôi thường nói chuyện với nhân cách còn lại của bản thân mình. Nó cho tôi sức mạnh, nghị lực vượt qua tất cả. Tôi thích sống âm thầm, lặng lẽ, ít tiếp xúc mọi người, tôi không có bạn. Bạn duy nhất tôi có là chính tôi. Tôi đi học xa nhà, ở phòng trọ một mình, tôi thích thế. Cũng vì đều đó, căn bệnh càng trầm trọng. Nhưng rồi do đưa đẩy, tôi thích một loại game, tôi say mê nó và cũng chính nõ đã đưa tôi đến mối tình đầu tiên. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp, sự yêu thương mà tôi thiếu thốn từ lâu.
Video đang HOT
Anh ấy là người ít nói, không ngọt ngào, chẳng bao giờ khen tôi gì cả. Anh ấy luôn phanh phui những khuyết điểm của tôi ra để tôi sửa. Anh luôn để ý tôi thích gì và ghét đều gì. Cái anh ấy làm tôi cảm động là qua hành động anh làm cho tôi vui chứ lời ngọt ngào không bao giờ có. Mặc dù anh kém tôi 20 tháng tuổi nhưng tôi thấy anh chững chạc hơn tôi nhiều. Khoản thời gian đó như thiên đường trong tôi. Nhưng dần dần, tôi phát hiện anh rất ích kỷ, bắt đầu giận hờn tôi những chuyện vô lý. Khi giận là đòi chia tay. Tôi tự hỏi anh yêu kiểu gì mà một tháng đòi chia tay hơn 10 lần. Anh thật sự có yêu tôi hay không?
Cơn bệnh của tôi bắt đầu bộc phát nhân cách khác, giống như một thằng đàn ông. Tôi quyết định nhường chỗ lại cho nó, tôi núp sâu vào tận bên trong tâm trí. Anh ấy đã biết và đến bên tôi. Anh
ấy đã nói chuyện với nó. Tôi nghe rất rõ anh ấy kêu tên tôi, gọi tôi quay lại. Anh thề sẽ bên tôi suốt đời, không làm tôi buồn cho dù tôi không còn lý trí và có thể giết anh. Nước mắt ứa ra, tôi đấu tranh cho sự tồn tại của mình. Nhân cách còn lại tôn trọng quyết định của tôi. Tôi đã sống với chính mình.
Sau gần hai năm quen nhau, anh ấy lại trở nên thay đổi hoàn toàn. Anh bắt tôi phải vâng lời anh như một đứa trẻ. Anh chửi đánh tôi nếu tôi làm gì anh không thích. Anh thích nhậu, nhậu say khướt mỗi ngày. Trong mắt anh ấy, tôi không bằng một người bạn nhậu của anh. Anh ấy xem tôi rẻ rúng, không đáng một xu. Dần dần, anh ấy đánh chửi tôi trước mặt mọi người. Tôi cảm thấy xấu hổ. Tức nước vỡ bờ, hết chịu nổi rồi, tôi quyết định chia tay mặc dù tôi biết trong tim tôi vẫn còn yêu anh ấy. Căn bệnh của tôi vẫn còn âm ỉ nhưng tôi chấp nhận nếu một ngày không còn ai ở thế giới này cho tôi được niềm tin, sự yêu thương, chia sẻ, tôi có thể sống cùng hai con người trong một cơ thể.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bệnh tật đẩy mình xa anh
Mình nguyện đi cùng anh đến cuối cuộc đời nhưng càng cố xích gần thì anh lại trốn chạy, không cho mình được yêu thương.
Mình vẫn thường đọc những dòng tâm sự của các bạn nên mình rất hiểu nỗi lòng của người trong cuộc. Đôi khi mình vẫn đưa ra lời khuyên cho vài người bạn nhưng giờ đây khi chính mình rơi vào hoàn cảnh ấy, mình cũng không biết làm thế nào nữa.
Mình và anh quen nhau hơn hai năm. Nói là hơn hai năm nhưng chính thức thì chỉ hơn một năm thôi vì trước đó mình chỉ xem anh như một người bạn. Mình quen anh qua sự giới thiệu của cô bạn đồng nghiệp. Ban đầu, mình rất ấn tượng bởi cách nói chuyện táo bạo nhưng lại có duyên của anh. Bọn mình nói chuyện với nhau rất hợp nhưng mình chỉ xem anh là người bạn tốt. Vì lúc ấy mình đã có bạn trai rồi.
Chẳng bao lâu sau, mình và người bạn trai chia tay mà không rõ lý do. Mình rơi vào đau khổ và tuyệt vọng. Mình không biết nói với ai cho vơi bớt nỗi buồn. Mình đã gọi cho anh. Khi biết mình tuyệt vọng, anh nhẹ nhàng động viên và an ủi. Cũng nhờ đó mà mình dần vơi đi đau khổ. Và rồi mình đến với anh lúc nào không hay.
Ban đầu, mình tự kiềm chế chính mình vì "anh thích mấy cô xinh xinh, nói chuyện dịu dàng" còn mình không phải tuýp người đó. Những người bạn của mình lại bảo: "Anh ấy cũng có tình cảm với mày nên mới nói vậy chọc mày đó. Con trai ai mà chẳng vậy. Anh ấy muốn xem mày phản ứng thế nào thôi". Nói thật là có những lúc mình chỉ cười cho qua và có lúc lại giận quá nên bảo mặc anh muốn làm gì thì làm.
Từ lúc quen anh, mình càng hiểu anh nhiều hơn. Lúc nào anh cũng là chỗ dựa tinh thần cho những người thân xung quanh. Bên ngoài vẻ tự tin, lạnh lùng nhưng bên trong lại là một con người hoàn toàn khác. Anh lúc nào cũng nghĩ cho mọi người mà chẳng mấy khi nghĩ cho bản thân anh. Anh chẳng khi nào kể cho mình nghe quá khứ của anh. Nhưng qua cô bạn đồng nghiệp, mình được biết anh từng bị người tình cũ phản bội và lừa dối.
Cô ấy bỏ lại anh với khoản nợ khổng lồ mà giờ đây anh phải gắng làm để trả suốt mấy năm chưa hết. Mình hỏi cô bạn đồng nghiệp thì cô ấy bảo: "Anh ấy sợ mày biết, mày sẽ bỏ nên anh không nói thôi". Lúc ấy, mình như lặng người đi. Mình cũng không biết nói gì. Những lúc ở bên anh, mình cũng không nhắc và không hỏi anh chuyện trong quá khứ. Nhưng dường như anh cũng biết. Mình chỉ động viên anh cố gắng vượt qua.
Rồi anh lại thay đổi công việc mới. Những tưởng mọi việc sẽ khá hơn nhưng cái khốn khổ của cuộc đời vẫn chưa buông tha cho anh. Người bạn của mình, đang là nhân viên cấp dưới của anh cho mình biết là hằng ngày anh phải sử sụng thuốc bổ trợ tim. Nghe tin đó, mình thật sự rất sốc. Lúc ở bên cạnh mình, anh vẫn rất khỏe mạnh mà sao giờ như vậy. Mình không hiểu và không tin điều đó. Mình đã gặp anh để hỏi. Và mình thật sự bất ngờ khi anh nói: "Anh bị bệnh tim lâu rồi em. Trước kia anh bị thấp khớp, chữa không hết nên chuyển qua tim luôn. Gia đình anh không biết".
Nhìn thân hình khỏe mạnh đó mình không nghĩ lại mang quá nhiều đau thương và bệnh tật. Lặng người một lúc lâu, mình hỏi anh: "Vậy hãy để em được ở bên anh cho đến cuối cuộc đời nhé?". Khi nghe câu nói ấy, mình thấy anh cười buồn: "Không được đâu em. Như vậy sẽ đau khổ cho em lắm. Anh không biết anh sẽ còn sống được bao lâu". Nghe anh nói mà lòng mình đau nhói. Chẳng lẽ, anh nghĩ cho người khác nhiều hơn cho chính anh? Anh liệu có biết suy nghĩ của mình lúc đó không? Anh có biết là mình đau khổ thế nào không? Mình thật sự rất muốn ở bên anh cho đến hết đoạn đường còn lại. Nhưng anh có vẻ không muốn vậy. Hay anh nghĩ mình đang thương hại anh?
Thật sự khó khăn càng lúc càng chồng chất lên anh. Mình càng muốn gần gũi và chia sẻ thì anh lại muốn đẩy mình ra xa. Tình yêu của bọn mình vừa mới bắt đầu mà đã kết thúc như vậy sao? Mình thật sự không biết phải làm thế nào để anh hiểu. Mình phải làm thế nào đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đừng từ bỏ cơ hội tìm kiếm tình yêu Ai cũng có cơ hội tìm thấy tình yêu đích thực của mình vì vậy đừng bi quan cho rằng bạn không xứng đáng được yêu hoặc không muốn bị tổn thương thêm nữa. Dưới đây là những lí do tại sao bạn không nên từ bỏ việc tìm kiếm một nửa của mình. Không bao giờ là quá muộn Ở bất kì...