Làm thế nào để chồng hết ghen với người cũ?
Giờ đây, khi đã sống chung, càng ngày anh càng quá đáng, anh ra sức ghen với anh ấy, dù đã hứa rất nhiều lần sẽ không ghen.
ảnh minh họa
Trước khi cưới, tôi đã nói rõ với chồng rằng: Đời này em lấy anh, sẽ chỉ có một mình anh, không bao giờ thay lòng đổi dạ. Nhưng trước sau gì, em không thể quên anh ấy, không thể không quan tâm đến anh ấy. Hoàn cảnh anh ấy thế nào, em đã kể rõ, mong anh hiểu. Nếu anh đồng ý, mình sẽ làm đám cưới, còn không, em chấp nhận chia tay. Đừng bảo em không biết trân trọng hiện tại, nhưng anh ấy cũng như quá khứ đó đã trở thành một phần không thể thay thế, không thể gạt bỏ của cuộc đời em… Và chồng tôi đã đồng ý.
Nhưng lời nói gió bay, hoặc chăng mục đích lớn nhất của chồng tôi khi ấy là một đám cưới, nên dẫu tôi có bảo anh hái sao trên trời, bảo anh thề bất cứ điều gì anh cũng thề. Giờ đây, khi đã sống chung, càng ngày anh càng quá đáng, anh ra sức ghen với anh ấy, dù đã hứa rất nhiều lần sẽ không ghen. Chồng tôi có quá bệnh hoạn không khi cứ đi ghen với một người đã chết?
Anh ấy là mối tình đầu của tôi, một mối tình thực sự đẹp và trong sáng. Đó không chỉ là tình yêu, mà còn là lòng cảm phục ý chí nghị lực phi thường của một con người vốn đã chịu quá nhiều mất mát. Bà ngoại anh là dân ngụ cư, ngày xưa bà yêu một người, rồi có bầu mẹ anh, nhưng họ không nhận, không đồng ý, bà bị ruồng bỏ nên bỏ làng đi biệt tích, dạt đến miền đất ấy, làm thân phận gái không chồng mà chửa, sinh ra mẹ anh. Đến cả khi chết đi, bà vẫn không nói một lời nào về gốc tích, bản quán, bà bảo miền đất ấy nên quên đi, không cần nhớ nữa.
Mẹ anh ấy cũng là một người đàn bà bị ruồng bỏ. Người đàn ông đến với đời bà cũng chỉ vài lần, lợi dụng cái thân xác của người con gái thân cô thế cô rồi đi. Anh ấy không có bố, mẹ sinh ra anh sau đó thì mất vì hậu sản. Mình bà ngoại bế anh đi khắp làng, khắp xóm xin sữa nuôi anh ấy lớn khôn. Anh ấy vào đại học thì bà mất, một mình bươn chải, một mình cố gắng để học, để thành người.
Video đang HOT
Anh ấy đã dạy cho tôi rất nhiều về cuộc sống này, về cách tìm kiếm niềm vui ngay cả khi người ta cô độc và thất bại nhất. Một con người bảo thủ nhưng giàu định kiến về gốc rễ, họ hàng như bố tôi, sau khi tiếp xúc cũng sẵn sàng bỏ qua tất cả về nguồn gốc, về cuộc sống của anh ấy để yêu quý, coi như con và sẵn sàng cho một đám cưới khi chúng tôi ra trường. Vậy mà… một tai nạn đã cướp mất anh ấy của tôi vào đúng ngày tôi tốt nghiệp.
Đau đớn, đến 6 năm sau tôi mới có thể mở lòng sau một thời gian dài đi chùa lễ phật và nói chuyện với các nhà sư để tâm được an, được thanh thản hơn. Và tôi gặp chồng tôi bây giờ, tôi xin anh cho tôi hàng năm được làm giỗ cho anh ấy, vào ngày sinh nhật, ngày kỉ niệm tình yêu của chúng tôi, tôi thường lên chùa thắp hương. Làm giỗ, tôi cũng chỉ làm trên chùa, ở nhà không đặt bàn thờ, chỉ có vậy thôi, một năm 3 ngày tôi dành cho anh ấy. Còn lại toàn tâm toàn ý, trọn vẹn cho chồng, một câu, một lời cũng không nhắc đến anh ấy, mà sao chồng tôi không để tôi yên? Sao anh ấy cứ hậm hực, cứ khó chịu mỗi ngày ấy?
Anh ấy đã mất rồi, chỉ là một cái giỗ thôi. Một thân một mình trên đời, chết đi chỉ có tôi là người thân duy nhất, tôi không hương khói, không quan tâm để anh ấy thành hồn ma vất vưởng tội nghiệp trên đời sao? Tôi đã từng hứa, có em rồi anh không cô độc nữa, bây giờ tôi phải thực hiện? Sao chồng cứ cố làm khó tôi? Cứ ghen tuông vớ vẩn. Tôi phải làm sao đây?
Theo Afamily
Tôi đã phải lòng hai người đàn ông
Tôi vẫn qua lại với Dương, anh biết tôi đã tha thứ cho Tùng mà vẫn chấp nhận, tôn trọng quyết định của tôi, bên cạnh tôi lúc tôi cần.
Tôi năm nay đã 29 tuổi, cái tuổi mà đám bạn cùng trang lứa đã có vợ có chồng có con. Còn tôi... sao quá lận đận.
Năm tôi thi trượt Đại học lần đầu, tôi bắt đầu yêu Cường, sinh viên mới ra trường và làm việc ở Sài Gòn, còn tôi ở Ninh Thuận. Cường động viên tôi tiếp tục ôn để thi tiếp năm sau. Tôi đã vào Sài Gòn ôn thi, Cường lo cho tôi từ chỗ ăn chỗ ở chỗ học. Rồi tôi đậu và học một trường Cao đẳng.
Thấm thoát chúng tôi yêu nhau được 5 năm. Khi tôi chuẩn bị tốt nghiệp, Cường xin cho tôi vào công ty quen thực tập. Lo cho tôi ổn định rồi đột ngột Cường chia tay tôi để cưới vợ. Tôi không hiểu lý do, níu kéo hoài không được tôi đành chấp nhận.
Hết thời gian thực tập, tôi được công ty nhận làm nhân viên. Chia tay Cường được 4 tháng tôi gặp và yêu Tùng. Lúc đó công ty tôi đang đấu thầu công trình ở Ninh Thuận, Tùng là nhân viên nhà nước làm ở đó và là đại diện cho đơn vị chủ đầu tư. Giám đốc biết tôi và Tùng là đồng hương nên sắp xếp để dễ làm việc. Tùng chấp nhận bỏ qua mọi chuyện quá khứ của tôi, càng làm tôi yêu Tùng hơn. Làm được khoảng một năm thì tôi xin nghỉ, tiếp tục học liên thông Đại học. Còn Tùng đậu cao học được thành phố cho vào Sài Gòn học tập trung.
Tôi và Tùng ở chung với em trai Tùng. Từ khi yêu tôi, Tùng không cho tôi đi làm mà nói tôi cố gắng học đại học xong rồi về quê làm. Khi tôi tốt nghiệp đại học là lúc Tùng cũng tốt nghiệp cao học. Tôi và Tùng cùng về quê, Tùng tiếp tục làm cơ quan cũ, còn tôi vẫn ở nhà chờ Tùng xin việc.
Ảnh minh họa: Last.
Thời gian này tôi nộp hồ sơ thi, tôi tập trung ôn bài và ít gặp Tùng. Chờ hơn một năm thì tôi được cho học lớp bồi dưỡng để về ủy ban phường làm việc. Thấm thoát tôi và Tùng đã yêu nhau gần 5 năm. Mọi chuyện tưởng chừng như êm đẹp, chỉ đợi đến ngày hai đứa ổn định sẽ tổ chức đám cưới thì tôi phát hiện trong thời gian tôi ôn thi thì Tùng quen một người khác.
Tôi đã tình cờ gặp và nói chuyện với Tùng và người đó (tên Vân). Nhưng lúc đó cả hai người đều phủ nhận, trước mặt tôi Tùng vẫn nói tôi là người yêu còn người đó chỉ là bạn bình thường nên tôi tạm tin và bỏ qua. Cùng thời gian này, tôi buồn và hụt hẫng chuyện tình cảm nên hay đi cafe với Dương, tôi kể cho anh nghe mọi chuyện. Nhưng không nghĩ Dương cũng là bạn của Vân, không biết Dương nói sao mà Vân chủ động gặp tôi muốn nói với tôi mọi chuyện. Và rồi sự thật như tôi nghĩ, sau cuộc nói chuyện với Vân, lúc 1h sáng tôi gọi Tùng thì Tùng vẫn chối vẫn nói không như tôi nghĩ.
Tức vì sự giả dối của Tùng, 5 giờ sáng tôi lên nhà anh nói chuyện thì mẹ của Tùng la tôi nói tôi này nọ, dù tôi nói chuyện với Tùng rất nhỏ. Anh lên tiếng bênh vực tôi, nói tôi không làm gì quá đáng hết, "là con có lỗi". Rồi hai mẹ con làm ầm lên, tôi chỉ biết khóc.
Sau hôm đó, tôi không tới nhà Tùng nữa, càng buồn tôi càng đi với Dương. Dần dần tôi có tình cảm với Dương, nhưng tôi không đủ can đảm đến với anh, vì Dương đã có một đời vợ chưa có con, không học hành, làm thợ nhôm. Trong khi đó Tùng có thể cho tôi tất cả, nếu chia tay anh tôi sẽ mất hết những gì đang có.
Bây giờ tôi vẫn qua lại với Dương, anh biết tôi đã tha thứ cho Tùng mà vẫn chấp nhận, tôn trọng quyết định của tôi, bên cạnh tôi lúc tôi cần. Bây giờ tôi đang yêu một lúc hai người, nếu Tùng biết tôi đang qua lại với người khác thì Tùng sẽ đánh tôi, Tùng rất ghen, tôi rất sợ Tùng biết.
Nhiều lần tôi nói Dương nên dừng lại, tôi không có sự lựa chọn nào khác thì Dương đồng ý, nhưng được vài ngày thì tôi lại chủ động gặp Dương. Bên anh tôi thấy hạnh phúc, được tôn trọng. Tôi phải làm sao đây? Người nhà tôi thì khuyên tôi tránh xa Dương, nói Dương sẽ không lo cho tôi như Tùng đã lo, nếu để Tùng biết được thì không còn gì, lúc đó rồi hối hận
Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Ám ảnh tình cũ, tôi đánh mất tình mới Khi ở tột cùng của nỗi đau do người tôi yêu đem lại, thì tôi hiểu rằng anh mới chính là người xứng đáng với tình cảm của tôi. Tôi không biết anh có xem và đọc những tâm sự này hay không? Nhưng tôi muốn gửi đến anh những dòng chữ nói lên tận sâu trong lòng tôi đang nghĩ, cũng như...