Làm “tập 2″ chẳng dễ như tôi nghĩ
Tôi làm sao mà thương anh ấy nhiều hơn chị ấy được? Làm thế nào để có một thước đo chắc chắn về tình yêu giữa người đến trước và người đến sau? Chỉ biết rằng, tôi đang sống cạnh anh ấy, còn chị thì không.
Tôi là tập 2 của chồng, tôi thường xuyên có một nỗi hờn ghen với người vợ trước của anh giấu kín trong suy nghĩ. Có lúc tôi hỏi, anh đang nghĩ tới chị ấy phải không? Chồng tôi lại gườm gườm và bảo, em cứ nghĩ vớ vẩn, chuyện cũ thì cho qua. Chồng tôi nói là yêu thương tôi, gia đình tôi giàu có và bề thế, tôi đang được ở cạnh anh, như thế tôi có phải hạnh phúc rồi không?
Làm “tập 2″ chẳng dễ như tôi nghĩ
Hờn ghen thế nhưng tôi rất thông cảm và thương chị vợ cũ của anh. Có hôm, tôi đã úp mặt vào cuốn sách khóc ngon lành khi mẹ chồng tôi đang dỗ cháu, em dâu tôi đang dỗ con…Họ nựng thằng bé mà nước mắt tôi cứ chảy dòng dòng. Bởi tự nhiên, tôi thương chị, người đàn bà đến trước tôi và không hề may mắn. Ngày xưa, vợ cũ của chồng tôi không có con, chị ấy chỉ làm công việc lặt vặt trong gia đình, sau 7 năm chung sống anh chị li dị. Sống trong gia đình người ta coi trọng con cái đến vậy, không biết chị đã khổ đến mức nào.
Chị ấy đã bỏ công sức chăm sóc chồng trong cuộc hôn nhân kéo dài 7 năm. Và dấu ấn của chị vẫn chưa hề phai nhạt trong cuộc đời anh ấy. Chẳng hạn như trong ngày gió mùa này, gió len qua những khung cửa hẹp và buốt nhói, anh mang quần áo của một vài năm trước mà anh vẫn hay mặc để khoác vào, tôi cúi vào đó để sửa sang cho anh trước lúc đi làm, có đấy, mùi vị của chị.
Video đang HOT
Tôi là kiểu người sống và chuẩn bị những bước đi trong cuộc đời của mình rất rõ ràng. Tôi đặt kế hoạch: Phải tốt nghiệp đại học, công việc phải ổn định, phải có nhà cửa của riêng mình… Cái gì tôi cũng đạt được nhưng chị ấy thì khác. Đang học trung cấp thì chị ấy lấy chồng, khi ấy chồng tôi còn quá ít tuổi để hoạch định tương lai cho hai người. Hai người ấy từng rất vất vả…
Người đàn bà ấy có xinh không? Họ hàng của anh bảo rằng chị ấy xinh hơn tôi nhưng lại thua kém tôi mọi mặt. Tôi không lấy đó làm vui. Nếu chị và chồng tôi còn sống bên nhau, tôi có lẽ sẽ đi một con đường khác. Nhưng họ đã chia tay rồi, tôi buồn và thương chị.
Lắm lúc tôi nghĩ, nếu một ngày nào đó mà tình cũ của họ không rủ cũng đến thì tôi làm thế nào? Tôi liệu có đủ vị tha và dũng cảm để nói như chị? Chị từng bảo với anh rằng, may quá đã có người chăm sóc anh. Tình yêu là thương yêu rộng lượng chứ không phải ích kỉ nắm giữ. Tôi nhận được anh từ sau rạn nứt ân tình giữa hai người. Tôi nhận ra mình yêu anh và gắn bó.
Chỉ một chút cảm giác ấy đã đủ để làm chiều đông này, lòng tôi u ám quá. Tôi chia sẻ nỗi lòng này, cảm giác này chẳng để làm gì cả… Chỉ để thấu cái riêng trong chính cõi lòng mình.
Theo Vietnamnet
Mất anh vì hờn ghen vô cớ
Thời gian anh đi công tác, tôi đã suy diễn linh tinh và tự mình hất bỏ tình yêu mà tôi từng nâng niu, trân trọng.
Tôi và anh quen nhau trong một lần đi xem bóng đá. Khi đó, tôi là một người rất vui vẻ, không buồn phiền và lo âu. Lần đầu nhìn thấy anh, trong tôi có cảm giác mình đã gặp anh ở đâu đó rồi và anh cũng vậy. Vì có cuộc hẹn với bạn thân nên tôi đã về trước và ngay tối hôm đó, tôi thấy anh sang ngó nghiêng sang "nhà" tôi trên một trang web chúng tôi cùng sinh hoạt.
Thời gian trôi đi, cứ người này ngó người kia nhưng không nói gì hết. Và rồi đến một ngày, tôi quyết định nhắn cho anh một cái tin. Thật không ngờ từ tin nhắn đó chúng tôi đã có những cuộc đàm thoại thật vui với nhau. Vì tôi là người rất thoáng trong suy nghĩ, tôi coi anh như anh trai dù hai đứa tuổi chỉ hơn kém nhau chưa đầy hai tháng. Tôi thấy vui khi có anh ở bên cạnh, ngày ngày nói chuyện cùng. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ mà không bao giờ tôi nghĩ đến sau những gì tôi đã trải qua.
Anh cho tôi những câu chuyện thật vui, những câu chuyện về cuộc sống xung quanh anh và tôi, về công việc mà hàng ngày hai đứa đang làm. Tôi không nghĩ mình sẽ có tình cảm với anh bởi bạn tôi cũng có tình cảm với anh nên tôi đã quyết định rút khỏi cuộc chơi này. Nhưng hình như "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Tôi và anh đi với nhau nhiều hơn. Mọi thứ anh làm khiến tôi thấy mình bình yên và hạnh phúc thực sự.
Tôi đã cố gắng kìm nén tình cảm của mình khi ở cạnh anh nhưng tình cảm thì nào có bao giờ chiến thắng được lý trí của bản thân. Vào một ngày chúng tôi đi xem anh đá bóng về, tôi đã chủ động để tay ở hông của anh, tôi nói với anh câu bông đùa: "Em để thế này có ngại không nhỉ?". Anh cười, kéo tay tôi ôm trọn người anh và bảo: "Phải ôm thế này mới đúng chứ?". Cứ như thế, chúng tôi thật hạnh phúc trên đoạn đường về.
Bỗng đâu đó có cơn mưa phùn nhẹ nhàng rơi xuống, tôi bảo anh rằng: "Tẹo anh về nhanh không ướt". Anh lại cười và cầm lấy bàn tay tôi. Đã lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được thực sự tình cảm từ một người đàn ông với bàn tay ấm và trọn vẹn là như thế nào. Con đường không xa nhưng lại rất dài cho một đôi tình nhân đang trong men tình như chúng tôi. Anh vẫn thường bảo con đường đưa tôi về là con đường của anh mỗi ngày.
Tôi là người chưa bao giờ được trọn vẹn trong chuyện tình với ai hết và lần này tôi mong sao tình yêu đó sẽ mãi ở bên tôi. Tôi trân trọng và nâng niu lắm. Tôi yêu anh rất nhiều bằng những gì tôi đã bị mất mát trong quá khứ. Anh không đẹp, không duyên nhưng với tôi anh là một người đàn ông chính trực. Chúng tôi đã có những khoảng thời gian ở bên nhau thật hạnh phúc. Những nụ hôn tạm biệt trước khi tôi bước chân vào nhà càng làm cho tình yêu đó trong tôi thêm lớn hơn.
Nhưng rồi, mọi thứ cũng đã đến, bão tố sẽ phải ghé qua đôi chút. Tôi rơi vào tình trạng mệt mỏi. Tôi không còn là mình nữa. Anh nói rằng: "Giờ tạm thời chúng ta làm bạn của nhau đã. Mới làm người yêu có một thời gian mà đã nhiều chuyện xảy ra rồi". Anh cũng bảo anh rất thương tôi, không muốn ai làm tổn thương tôi. Tôi lặng lẽ gạt dòng nước mắt của mình đi. Tôi đã khóc rất nhiều, nhớ anh rất nhiều và rồi tôi cũng cố gắng để vượt qua mọi chuyện.
Tôi trở nên sợ hãi mọi thứ xung quanh mình. Cái kết cuối cùng của chúng tôi không phải là một tình bạn như chúng tôi mong muốn bởi những hờn ghen vô cớ từ tôi. Tôi đã rất buồn và rất hận chính bản thân mình, không còn tin vào anh và bất cứ ai hết. Căng thẳng luôn đến với chúng tôi. Thời gian anh đi công tác cũng là khoảng thời gian tôi tự tay hất bỏ những yêu thương tôi dành cho anh. Tôi thật ngốc khi nghĩ có người khác đáng có anh hơn là tôi.
Giờ đây, khi tôi đã có lại được những thứ mà tôi từng đánh mất. Tình bạn từ cả hai phía, những cử chỉ, hành động như ngày xưa trở về bên tôi thì cũng là lúc lần sóng gió thứ hai ập đến. Tôi quặn lòng đau. Lần này không phải từ tôi hay từ anh mà vì những vấn đề xung quanh chúng tôi. Tôi rơi vào tình trạng trầm cảm nặng, khủng hoảng và suy nhược cơ thể trầm trọng. Tôi ốm nhiều hơn. Tôi đã đi cắt tóc ngắn như thể để giũ bỏ những nặng nề mệt mỏi trong mình. Tôi muốn được thay đổi tất cả, thèm muốn sự bình yên trong cuộc sống, thèm được nhận lại tình cảm chân thành từ người tôi yêu nhưng tất cả chỉ là mong muốn mà thôi. Tôi đã chính thức bước ra khỏi tình bạn của chúng tôi. Tôi không muốn anh bị liên lụy vì những câu chuyện đàn bà không đáng.
Tôi biết mình vẫn còn yêu anh nhiều thế nào cho dù họ nói anh không xứng đáng với tình yêu của tôi. Nhưng với tôi, anh chính là hạnh phúc thực sự khi cuộc đời mang đến. Tôi sẽ chúc anh hạnh phúc và mong anh có cuộc hôn nhân đẹp như tôi và anh từng mơ, một người vợ hiền lành, yêu anh hết mực.
Theo VNE
Anh không muốn cho em đi học vì sợ thua kém em Anh bảo phụ nữ học nhiều làm gì, anh sợ em hơn anh sẽ coi thường anh. Gia đình em tuy không khá giả nhưng em là con một nên được bố mẹ cưng chiều, lo cho không thiếu thứ gì. Em tốt nghiệp đại học rồi đi làm luôn. Vì cuộc sống của em không va vấp nhiều và tính em cũng...