Làm sao thoát khỏi người đàn bà ghê gớm ấy?
Thanh Tâm đe dọa: “Tôi không có được anh thì không ai có được”. Tôi không biết phải làm sao để thoát khỏi người đàn bà ghê gớm ấy…
Đầu tiên Thanh Tâm nói với tôi nàng là trưởng phòng của một tập đoàn bất động sản còn chồng thì làm giám đốc một công ty tư nhân. Nàng có hai con, một trai, một gái rất ngoan ngoãn, xinh đẹp.
Tôi để ý thấy từ sau khi quen tôi, nàng hay đưa lên facebook hình ảnh gia đình, chồng con và những chuyến đi công tác xa. Tôi đã một lần đổ vỡ, chuẩn bị viết tiếp “tập hai” nên thấy cảnh gia đình hạnh phúc, tôi rất ái mộ.
Đặc biệt, Thanh Tâm rất biết dẫn dắt câu chuyện. Bao giờ nàng cũng biết tôi muốn nói gì và luôn kéo tôi vào câu chuyện của mình. Biết tôi có ý tìm mua vài lô đất để đầu tư kinh doanh, nàng sốt sắng chỉ dẫn. Nghe tôi nói cần tặng quà cưới cho một người bạn thân, nàng tư vấn ngay món quà mà tôi hết sức ưng ý. Tôi vừa nói mình chuẩn bị đi du lịch nước ngoài, nàng liệt kê một danh sách những thứ cần mang theo… Nàng chu đáo hơn cả vợ sắp cưới của tôi.
Nói chung, trong suy nghĩ của tôi, đó là một người phụ nữ hoàn hảo. Chồng nàng hẳn là rất hạnh phúc khi có một người vợ như vậy. Các con nàng hẳn rất tự hào khi có một người mẹ như vậy. Và tôi cũng lấy làm hãnh diện được làm bạn với nàng.
Cho đến một ngày, nàng hớt hải gọi điện cho tôi bảo có việc gấp cần gặp. Giọng nàng rung rung trong điện thoại khiến tôi cũng hết sức lo lắng. Tôi quẳng hết công việc sang một bên, đặt vé máy bay, vào ngay với nàng.
Hôm đó nàng khóc nức nở và gục vào lòng tôi. Nàng cho biết mình đã bị phản bội. Chồng nàng đã có người phụ nữ khác. Tôi bàng hoàng thảng thốt chẳng kém gì nàng. Tôi ôm nàng vào lòng vỗ về, an ủi. Tôi hứa sẽ chăm sóc nàng chu đáo dù bất cứ điều gì xảy ra.
Đúng một tuần lễ sau, nàng lại gọi điện thoại bảo cần gặp tôi. Lập tức, tôi bay vào. Hôm đó, khi gặp nhau ở quán cà phê, nàng nói yêu tôi và mong tôi hãy làm chỗ dựa cho nàng. Thoạt đầu, tôi sững sờ nhưng sau đó tôi thấy lòng trào dâng một niềm thương cảm.
Tôi bảo nàng cho tôi thêm ít thời gian để chuẩn bị. Tôi nghĩ đến chuyện hủy hôn ước và tính chuyện dài lâu với nàng. (ảnh minh họa)
Tôi lại ôm nàng vào lòng, an ủi và nói rằng tôi rất sẵn lòng được bao bọc nàng nhưng tôi bảo muốn gặp chồng nàng để hỏi cho ra chuyện, tại sao anh ta lại nỡ ruồng rẫy một người phụ nữ tuyệt vời như vậy? Thế nhưng Thanh Tâm lắc đầu: “Em không muốn anh bận tâm. Chuyện của chúng em cứ để em lo liệu”.
Tôi không còn cách nào khác là phải nghe theo lời nàng. Từ đó chúng tôi qua lại với nhau thường xuyên hơn. Khoảng vài tuần, một tháng, tôi lại bay từ Đà Nẵng vào Sài Gòn để gặp Thanh Tâm. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn giữ khoảng cách nhất định bởi chưa bao giờ nàng bật đèn xanh cho tôi làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn. Hơn nữa, tôi không hề giấu giếm chuyện mình đã có vợ sắp cưới ở quê.
Video đang HOT
Cho đến một buổi tối nọ, Thanh Tâm xuất hiện ở khách sạn, nơi tôi ở mỗi khi có việc từ Đà Nẵng vào Sài Gòn. Nàng vật vã khóc lóc nói rằng không thể nào tiếp tục chịu đựng khi hằng ngày phải đối diện với chồng trong một mái nhà. Trong chớp mắt, tôi quyết định mua một căn nhà ở Sài Gòn. Thêm một chớp mắt nữa, tôi quyết định để cho nàng đứng tên nhưng không nói ra.
Tôi bảo nàng cho tôi thêm ít thời gian để chuẩn bị. Tôi nghĩ đến chuyện hủy hôn ước và tính chuyện dài lâu với nàng. Tôi sẽ chờ đợi đến khi nào nàng ly hôn thì sẽ cưới nàng. Hẳn là sau này chồng nàng sẽ hối tiếc vì đã đánh mất người bạn đời nhưng âu đó cũng là số kiếp. Số kiếp sinh nàng ra là để dành cho tôi dù chúng tôi phải đi đường vòng mới có được nhau. Hôm đó nàng đã cho tôi cái mà tôi vẫn ao ước. Chúng tôi đã có một tối ngập tràn hạnh phúc bên nhau mà rất lâu sau đó tôi vẫn còn cảm giác ngọt ngào.
Ngay sau hôm đó, tôi nhờ bạn tìm mua một căn hộ chung cư. Tìm được căn nhà ưng ý, hắn bảo tôi đi làm thủ tục. Khi tôi đưa Thanh Tâm đến gặp hắn thì mặt bạn tôi biến sắc. Sau đó, hắn bảo riêng tôi: “Tôi trông mặt cô này quen lắm nhưng không biết gặp ở đâu. Ông cho tôi một thời gian để tìm hiểu…”.
Khoảng 1 tuần lễ sau, tôi đang đi công tác ngoài Hà Nội thì bạn nhắn tôi vào Sài Gòn gấp. Vào tới nơi, hắn đưa tôi đến gặp một người phụ nữ, giới thiệu là chị họ. Hắn bảo: “Chị Minh sẽ nói cho ông biết rõ về cô Thanh Tâm này”.
Qua câu chuyện của chị Minh, trước mặt tôi hiện lên một Thanh Tâm khác hẳn: Đó chính là người đàn bà đã giật chồng chị Minh, khiến chồng chị ôm hết tài sản theo cô ta và bây giờ sau một thời gian ăn chơi xả láng, cô ta đã xài hết tiền và đuổi chồng chị về với vợ con.
Tôi điếng hồn. Chưa thể khẳng định những điều chị Minh nói là sự thật nhưng tôi cũng không thể bỏ ngoài tai. Tôi lập tức gọi điện cho Thanh Tâm, nói với nàng những điều vừa nghe nhưng không cho nàng biết ai đã kể. Sau một hồi im lặng, nàng rít lên: “Tôi mà biết con nào… tôi sẽ xé xác nó ra…”.
Thanh Tâm nói và làm đúng như những gì đã nói. Nàng đã có chủ ý nên buổi tối đến tìm tôi ở khách sạn, nàng đã quay phim, chụp hình lại tất cả. (ảnh minh họa)
Thanh Tâm còn nói với tôi rất nhiều nhưng lời lẽ mà nàng sử dụng, tôi không thể nói ra đây vì nó quá dơ bẩn. Thậm chí, tôi còn tưởng mình nghe nhầm vì không tin nàng có thể thốt lên những lời lẽ đó. Cuối cùng tôi bảo: “Chúng ta chấm dứt ở đây”. Thanh Tâm gào lên: “Anh đừng có mơ! Tôi không có được anh thì không ai có được. Anh lên facebook mà coi, tôi sẽ đưa tất cả hình ảnh của chúng ta lên đó, tôi sẽ gọi điện cho vợ sắp cưới của anh, tôi sẽ tới tận nhà gặp cha mẹ anh…”.
Thanh Tâm nói và làm đúng như những gì đã nói. Nàng đã có chủ ý nên buổi tối đến tìm tôi ở khách sạn, nàng đã quay phim, chụp hình lại tất cả. Nàng lập một trang facebook mới và đưa những hình ảnh đó lên mạng. Có điều tôi không hiểu là tại sao trên mạng nàng chửi mắng, nhục mạ tôi hết lời nhưng phía sau nàng lại gọi điện thoại ăn nỉ, ỉ ôi và còn dọa sẽ tự tử nếu tôi bỏ nàng. Chỉ một điều nàng chưa làm được là gặp vợ sắp cưới của tôi…
Tôi không ngờ lòng tốt của tôi đã hại tôi như vậy. Mà tôi cũng trách mình sao lại ngu si, đần độn; không nhìn ra người tốt, người xấu. Giờ tôi phải làm sao để thoát khỏi người đàn bà ghê gớm ấy bởi để lâu ngày nào, tôi càng chết ngày đó…
Theo VNE
Yêu vay mượn, tôi chấp nhận bị thiệt thòi
Ngày ngày tôi chứng kiến anh và cô ấy trò chuyện, những lúc ấy tim tôi như xé ra từng mảnh vụn vỡ.
"Mình tạm dừng ở đây em nhé!"
"Tại sao?"
"Vì người yêu anh sắp trở về rồi". Đó là câu cuối cùng Bảo nói với tôi và anh quay lưng đi. Vậy là chấm dứt, một cuộc tình tạm vay mượn.
Tôi yêu Bảo, yêu thầm từ rất lâu rồi. Từ ngày tôi vẫn là cô sinh viên bỡ ngỡ vào trường. Bảo học trên tôi một khóa, khi đó anh đã có người yêu. Tình yêu đơn phương của tôi kéo dài suốt những năm học đại học. Tôi chẳng thể yêu ai khác mặc dù có nhiều người đến với tôi. Nhưng họ không đủ sức mạnh để đẩy lùi hình bóng của Bảo trong trái tim tôi. Hàng ngày, tôi vẫn gặp gỡ Bảo như một người em gái đồng hương, và chứng kiến mối tình lãng mạn của anh. Người yêu Bảo cũng học cùng khóa tôi, cô ấy rất xinh, rất dịu dàng. Có lẽ Bảo thích mẫu người dịu dàng như cô ấy chứ không phải cá tính như tôi. Có lần tôi cố gắng ăn mặc dịu dàng như cô ấy, nhưng Bảo lại cười: "Thôi anh xin, em gái, em trở về là em cho anh nhờ". Tôi đâu có thích ăn mặc vậy, cũng vì muốn anh chú ý mà tôi đã thử, nhưng có vẻ anh không thích. Vậy là từ đó tôi chẳng cố gắng bắt chước người yêu anh nữa.
Dần dần, Bảo cũng nhận ra tình cảm của tôi dành cho anh. Anh chẳng né tránh hay xa lánh tôi, điều đó làm tôi rất biết ơn anh. Nhưng anh cũng không còn kể chuyện tình cảm của mình cho tôi nghe như trước nữa. Có lần tôi hỏi vì sao anh không còn tâm sự với tôi, phải chăng anh ghét tôi và không tin tưởng tôi nữa. Lúc ấy anh nói vì anh thương tôi, anh biết tôi có cảm tình, chia sẻ với tôi khác nào làm đau tôi. Anh không muốn làm đau tôi, anh thương tôi, nhưng chỉ là thương mà thôi. Đúng, tình thương khác tình yêu, tôi hiểu là Bảo đang ngầm nói rằng anh không yêu tôi. Nhưng tôi chấp nhận, chấp nhận đứng bên anh lặng lẽ, chấp nhận yêu anh mà không đòi hỏi sự đáp lại. Vì yêu anh, tôi chấp nhận thiệt thòi.
Dần dần, Bảo cũng nhận ra tình cảm của tôi dành cho anh. Anh chẳng né tránh hay xa lánh tôi, điều đó làm tôi rất biết ơn anh. (ảnh minh họa)
Rồi chúng tôi ra trường, người yêu Bảo đi du học. Ngày chia tay, tôi cũng đi tiễn cô ấy. Nhìn anh và người yêu bịn rịn chia tay mà tôi không khỏi chua xót cho bản thân mình. Họ là một đôi quá đẹp, có lẽ chẳng gì chia cắt được họ. Tôi chỉ là người thừa, nhìn họ tôi lặng lẽ rơi nước mắt. Cũng phải thôi, ngay từ đầu tôi đã chấp nhận là người lặng lẽ đứng bên anh cơ mà.
Từ ngày người yêu đi xa, thời gian rảnh rỗi buổi tối của anh có rất nhiều. Anh hay gọi tôi đi café hoặc đi nghe nhạc. Những buổi trò chuyện của chúng tôi, anh rất hay nhắc về cô ấy, chắc hẳn lúc đó anh đang nhớ cô ấy. Anh đã từng nói, từ trước đến giờ, cô ấy là người duy nhất anh muốn lấy làm vợ, cô ấy là người tuyệt vời nhất anh từng gặp. Những lúc ấy tôi lại nuốt nước mắt vào trong mà cười vui vẻ nói vậy thì anh hãy chung thủy chờ đợi cô ấy về.
Chúng tôi cứ vậy một thời gian dài, một mối quan hệ bạn bè thì chẳng phải, mà hẹn hò yêu đương cũng chưa đến. Vì có bạn bè gì mà ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, giúp đỡ nhau, trò chuyện tâm sự với nhau. Còn nói yêu đương thì lại càng không, vì chưa bao giờ Bảo nói thích tôi hay yêu tôi, tình cảm của anh dành cho tôi chỉ là thương, chỉ thương mà thôi. Dẫu vậy tôi cũng chẳng buồn lòng, bởi vì được ở bên cạnh anh như vậy là quá đủ với tôi rồi, tôi chẳng đòi hỏi gì hơn.
Valentine năm ngoái, Bảo và người yêu anh cãi nhau. Cũng do anh hứa sẽ sang thăm cô ấy vào ngày đó nhưng vì công việc anh không nghỉ được. Vậy là cô ấy giận dỗi, nói anh thay đổi. Ở xa nhau, họ cãi nhau, Bảo không làm thế nào liên lạc được với người yêu. Anh lo lắng sốt ruột như muốn bỏ lại tất cả để sang với cô ấy.Tôi chẳng biết động viên anh thế nào, chỉ biết ở bên cạnh anh. Cả tuần sau ấy Bảo vẫn không liên lạc được với cô ấy. Lần này thì anh tuyệt vọng, chưa bao giờ tôi thấy anh như vậy. Anh uống say, tôi phải đến quán rượu đưa anh về. Anh khóc như một đứa trẻ, rồi anh nói cô ấy rất quan trọng, mất cô ấy cuộc sống của anh như mất phương hướng.
Tôi cũng khóc vì quá thương anh và oán hận người con gái kia, cô ấy có được người đàn ông yêu mình như vậy mà không biết trân trọng. Tối đó, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Nằm bên tôi mà anh vẫn thì thào gọi tên người con gái ấy. Anh say quá nên nghĩ tôi là cô ấy. Tôi chẳng hề trách anh, tất cả là do tôi tự nguyện. Tôi muốn bù đắp cho sự cô đơn mà anh đang gánh chịu.
Ngày ngày tôi chứng kiến anh và cô ấy trò chuyện, những lúc ấy tim tôi như xé ra từng mảnh vụn vỡ. (ảnh minh họa)
"Anh xin lỗi, anh sẽ có trách nhiệm với em". Câu đầu tiên Bảo nói với tôi khi tỉnh giấc vào sáng hôm sau.
"Không, em tự nguyện. Em chẳng cần trách nhiệm của anh.". Tôi vẫn còn nhớ lời Bảo nói trước đây, người con gái duy nhất anh muốn lấy làm vợ là cô ấy.
"Nhưng.... Có lẽ anh và cô ấy đã chấm dứt rồi. Em hãy cho anh thời gian, anh sẽ đối xử tốt với em."
"Dù anh và cô ấy có chấm dứt hay không, thì em cũng vẫn mong chúng ta như trước kia, hãy để em bên cạnh anh, có được không?"
Bảo ôm lấy tôi và thì thào: "Xin lỗi em, anh để em chịu nhiều thiệt thòi rồi". Vậy là anh chấp nhận tôi, tôi vui mừng còn đâu nghĩ đến thiệt thòi gì.
Từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau, nói đúng hơn là tôi chính thức được quyền yêu anh. Tôi chăm sóc anh như một người vợ hiền, còn anh cũng hết sức chu đáo với tôi. Dù đôi lúc thấy Bảo trầm ngâm, tôi chắc khi đó anh đang nhớ cô ấy, tôi cũng chẳng trách móc anh, anh cần thời gian cơ mà. Một ngày Bảo nói, cô ấy đã liên lạc lại với anh. Thời gian qua cô ấy cũng suy sụp, nghĩ chia tay anh nhưng không làm được. Anh nói sẽ dứt khoát với cô ấy. Nhưng tôi hiểu, trong lòng anh vẫn yêu cô ấy nhiều lắm. Chẳng qua giờ vướng bận tôi, nên anh đang rất khó khăn để lựa chọn. Điều này tôi không muốn, tôi chẳng muốn mình là gánh nặng của anh, chẳng muốn vì mình mà anh phải khó nghĩ. Tôi nói anh hãy quay lại với cô ấy đi, tôi sẽ vẫn yêu anh, đến khi cô ấy về chúng tôi sẽ chia tay. Vậy là họ quay lại với nhau.
Ngày ngày tôi chứng kiến anh và cô ấy trò chuyện, những lúc ấy tim tôi như xé ra từng mảnh vụn vỡ. Có nhiều đêm, khi chúng tôi vừa trải qua giây phút mặn nồng, cô ấy gọi điện anh lại lặng lẽ ra phòng khách nói chuyện. Những lúc ấy tôi chỉ biết khóc thầm mà không một lời oán than, vì tất cả tôi tự nguyện mà, trách ai đây? Có lần, anh uống rất nhiều, rồi anh ôm tôi nói anh yêu tôi mất rồi. Anh nói yêu tôi, nhưng người anh cưới vẫn là cô ấy. Ngày trước khi cô ấy lên đường anh đã cầu hôn cô ấy rồi. Chúng tôi phải làm sao đây? Hôm sau, tôi cũng không nhắc lại chuyện đó, chắc lúc anh say rượu nói vậy rồi quên luôn. Tôi vẫn yêu anh, chăm sóc anh như người vợ cần mẫn. Anh tỏ ra yêu thương quan tâm tôi hơn. Anh hay mơ hồ nói sợ tương lai, sợ có ngày chúng tôi kết thúc. Và giờ đây chúng tôi cũng phải kết thúc thật rồi. Cô ấy sắp trở về, chúng tôi cần quay lại thời điểm trước đây. Tình yêu vay mượn này, tôi cần trả lại cho cô ấy. Có lẽ, tôi sẽ đi thật xa, để quên hết quãng thời gian ngọt ngào được ở bên anh. Tôi biết anh cũng đã yêu tôi rồi, nếu tôi vẫn ở lại sẽ làm khó cho anh. Vì yêu vay mượn, nên tôi chấp nhận thiệt thòi.
Theo Khampha
Một khi đàn bà đã ngoại tình Linh cúi gập người xuống nền nhà, nhặt cái chìa khóa cô vừa làm rơi chỉ vì quá mệt mà không còn cầm chắc. Chưa bao giờ cô thấy uể oải như thời gian này, mệt mỏi, cảm giác đông cứng trong họng. Cuộc sống ngột ngạt nhiều khi khiến Linh cảm thấy không tài nào thở nổi. Cô làm cái việc mà...