Làm sao khi bạn thân của vợ ngỏ ý xin 1 đứa con?
“Xin anh hãy cho em một đứa con, em hứa sẽ giấu kín bí mật này mãi mãi, thực sự em chỉ cần một đứa con của anh mà thôi…”
Dù đều là người Hà Nội, nhưng vợ chồng tôi đều đi làm xa hàng chục Km, vì thế ngày vợ tôi bầu bí chúng tôi đã phải thuê tạm căn nhà của cô bạn thân vợ ở. Tôi định sau này cô ấy sinh xong sẽ xin cho ấy về làm gần nhà để đỡ vất vả hơn.
Ngày chuyển về nhà trọ, vợ chồng bạn thân của tôi cũng đến giúp chúng tôi dọn nhà. Cô bạn thân của vợ nhìn nhanh nhẹn, tháo vát. Còn anh chồng tính tình có vẻ hiền lành, suốt buổi tôi chỉ nghe anh ấy nói đúng một câu. Nhiều khi tôi hay cả nghĩ, tôi chỉ sợ mình làm phiền người khác mà không hay biết.
Hôm ấy, khi ra về cô bạn thân của vợ còn dặn dò tôi “Nhà em cách đây 200m, nếu anh và B cần giúp gì cứ ới một tiếng là em chạy sang ngay. Bạn bè lâu năm không có gì ngại cả đâu. Lão chồng em nhìn thế chứ hiền lắm”.
Cũng từ hôm đó, vợ chồng bạn thân của vợ sang nhà tôi chơi suốt, thi thoảng còn rủ nấu ăn cùng nhau. Tôi nghĩ biết vui thế này, tôi đã bảo vợ chuyển về đây lâu rồi. Đi làm vừa gần lại có bạn bè quan tâm thì còn gì tuyệt hơn nữa. Với một bà bầu đang dần khó tính lên như vợ tôi thì đúng là nên có bạn bè. Không tội vạ đâu lại đổ tôi hết.
Nhưng dần dà, tôi nhận thấy bạn thân của vợ có vẻ quan tâm tôi hơi thái quá. Cô ấy thi thoảng nhắn tin rủ tôi đi cà phê cà pháo riêng chỉ có hai người. Vốn là đàn ông, không muốn lắm chuyện nên tôi nhẹ nhàng nhắc nhở cô ấy về tính tình “đa nghi” của vợ tôi, cô ấy cười nói “Em không gạ gẫm anh đâu mà lo. Cơ bản công ty mình làm gần nhau nên rủ anh đi chơi thôi”. Thấy cô ấy nói thế tôi thấy yên tâm hơn nhiều.
Qua nói chuyện, tôi mới biết vợ chồng cô ấy cưới 3 năm nay mà chưa có con. Họ đang lo lắng chạy chữa. Khi thấy cô ấy nước mắt lưng tròng, tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ. Nhưng cô ấy nghẹn ngào: “Hi vọng gì anh. Chồng em bị kết luận vô sinh, đi bệnh viện nào cũng bảo vậy”. Thảo nào, tôi trông anh ta buồn buồn và chẳng thèm nói năng gì!
Cô ấy còn nói “Em thật sự yêu anh ấy, nhưng anh ấy một mực đòi ly hôn với em. Anh ấy không muốn ràng buộc cuộc đời em với anh ấy. Nhiều lúc nghĩ mà tội cho anh ấy”.
Hôm đó, về nhà đầu tôi cứ quanh quẩn câu chuyện của cô bạn vợ. Đúng là đời “kẻ ăn không hết người lần chẳng ra”. Tôi nhớ tới câu chuyện về những cô gái trẻ dại dột bao lần phá thai, rồi khuôn mặt nhẫn tâm của những cặp vợ chồng cãi nhau vì chuyện con trai con gái, …Chúng cứ giằng xé trong đầu tôi. Là một bác sĩ nhưng tôi cũng bất lực khi không thể làm gì cho những bệnh nhân “trời định” như vợ chồng cô ấy.
Video đang HOT
Còn tôi không biết trả lời thế nào, thực sự tôi vô cùng hoang mang (Ảnh minh họa).
Rồi trưa hôm qua, khi tan sở cô bạn thân của vợ gọi tôi ra quán cà phê quen thuộc. Hôm nay cô ấy có vẻ lạ, nghiêm trang hơn thường lệ. Cô ấy bắt đầu câu chuyện bằng một câu hỏi “Liệu anh có thể giúp em một việc không”. Tôi vội vàng “Em nói đi, giúp được anh sẽ làm”.
“Chồng em khuyên em nên xin một đứa con để nuôi. Dù em đã nói chúng em sẽ tự xin con nuôi, hoặc nuôi cháu ở quê của anh ấy. Nhưng chồng em nhất quyết nó phải là đứa con em đẻ ra anh ấy mới nuôi. Giờ em định xin anh một đứa con. Em hứa sẽ bí mật chuyện này”- cô ấy ngập ngừng nhưng ánh mắt đầy vẻ van xin.
Nói xong cô ấy xin phép đi trước, còn tôi không biết trả lời thế nào, thực sự tôi vô cùng hoang mang. Tôi thương cô ấy, thông cảm với cô ấy, nhưng việc cho một đứa con quả là vấn đề nan giải. Điều đó khiến tôi rối trí vô cùng. Tôi đã thử đặt ra những giả thuyết khác nhau. Nếu tôi cho một đứa con, vợ tôi biết cô ấy sẽ thế nào. Như thế tôi trở thành người chồng phản bội. Còn nếu tôi nói với vợ không biết điều gì sẽ xảy ra nữa,…Thực sự tôi hoang mang quá. Liệu tôi có nên hỏi ý kiến vợ về việc này không? Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Ác mộng mỗi lần phải về quê chồng vì không có nhà vệ sinh
Tôi có nói bố mẹ chồng xây nhà vệ sinh thì hai cụ gạt đi kêu từ trước tới giờ thế rồi có sao. Rồi 2 cụ nói tôi chê hai cụ quê mùa ở dơ phải không?
Đọc nhiều tâm sự thấy có mấy bài nói về phố - quê và có bài nói về mấy anh chàng sợ về quê vợ vì không có nhà vệ sinh, tự nhiên tôi bật cười nghĩ sao có người giống mình thế.
Tôi sinh ra ở thành phố, nói nhà giàu tiểu thư thì cũng không hẳn nhưng nhà cũng đầy đủ khá giả. Bố mẹ cũng có chức có quyền quen biết nhiều. Từ nhỏ chị em tôi đã chẳng phải làm gì vì trong nhà có người làm.
Từ nhỏ tới lớn cuộc sống của tôi chắc hẳn cũng là mơ ước của nhiều người khi chỉ lo ăn học chứ không lo lắng chuyện gì. Ra trường, nhờ gia đình quen biết tôi có một chân làm trong nhà nước với mức lương tương đối ổn và nhàn nhã.
Công bằng mà nói anh là một người chồng tốt, chăm lo cho vợ con không có gì phải phàn nàn duy chỉ có một chuyện tôi sợ về quê chồng (Ảnh minh họa)
Song không vì thế mà tôi chẳng biết gì. Tôi cũng nấu ăn ngon lành như bất cứ cô gái nào. Vì công việc nhàn nhã nên tôi tranh thủ kiếm thêm việc ngoài tăng thu nhập. Quan hệ với mọi người cũng rất tốt vì tôi là người vui vẻ hòa đồng. Chính vì thế chồng tôi bây giờ mới cảm thấy yêu thích tôi.
Công bằng mà nói anh là một người chồng tốt, chăm lo cho vợ con không có gì phải phàn nàn duy chỉ có một chuyện tôi sợ về quê chồng. Đối với tôi mọi thứ thật kinh hoàng, quê anh ở Bình Định nhà không phải nghèo đói gì song nếp sống ở quê thật sự tôi rất sợ.
Nhớ lần đầu về nhà anh, ấn tượng của tôi đầu tiên là nhà anh không hề có nhà tắm hay nhà vệ sinh. Và vườn sau có rất nhiều mộ của ông bà tổ tiên. Lúc đó tôi nhìn anh và thấy anh thật tội. Nhà anh có lẽ khó khăn tới mức không xây nổi nhà vệ sinh?
Nhưng tôi đã lầm, không phải riêng gì nhà anh mà quanh đó hầu như nhà ai cũng thế. Họ có những căn nhà rất to nhưng cũng không hề xây nhà vệ sinh. Và cũng vì thế mỗi lần về quê anh là mỗi lần khốn khó của tôi.
Sau một chặng đường dài xuống tới nhà anh, điều tôi muốn nhất là tắm rửa vệ sinh cho thoải mái. Tôi hỏi thì anh hồn nhiên chỉ tôi ra mé sông sau nhà. Nhìn ra mà tôi như phát khóc. Giữa thanh thiên bạch nhật không lẽ lột đồ tắm rửa ngoài đây? Chưa kể lỡ ai vô tình thấy thì sao?
Lúc đó tôi hoảng quá suýt khóc. Anh dường như cũng hiểu nên xin phép dắt tôi ra nhà nghỉ trên thị trấn với lý do tôi không dám ngủ lại nhà anh, sợ hàng xóm dị nghị con gái mà theo trai về nhà ngủ. Bố mẹ anh có giữ lại song hai cụ thấy cũng hợp lý, do ở quê mọi người cũng khắt khe khó tính nên cho phép ra nhà nghỉ tắm rửa xong tôi lại theo anh về nhà.
Lúc này nhà bắt đầu nấu cơm. Do lần đầu về ra mắt nên tôi cũng muốn trổ tài nữ công gia chánh nhưng đúng đời không như mơ. Mọi thứ không theo ý tôi. Lần đầu nấu bếp củi tôi lúng túng từ việc nhóm bếp cho tới canh lửa sao cho vừa. Thành ra chẳng món nào ngon lành đúng ý.
Mẹ anh kêu tôi còn vụng lắm phải rèn nhiều làm tôi buồn. Tới bữa cơm cả nhà ngồi ăn trên một cái phản gỗ lớn trong vườn cho mát. Đang ăn tự nhiên tôi nhìn ra hướng bờ sông sau vườn thấy có mấy đứa nhỏ đang ngồi vệ sinh ở đó. Nghĩ tới việc trước đó mẹ chồng mang rau thịt ra đó rửa tự nhiên tôi lợm giọng buồn nôn.
Hai cụ không biết tưởng tôi bị sao, tôi đành nói tôi bị đau dạ dày sáng giờ chưa ăn gì nên giờ khó chịu bụng. Thế là tôi lại bị chê tiểu thư dân thành phố yếu đuối. Thế rồi vì lý do bệnh nên tôi cũng kiếm cớ xin về thành phố sớm.
Tôi rất sợ về quê anh lần nữa, nghĩ tới việc lấy anh phải về đó tôi lại sợ. Song vì yêu anh, lại nghĩ bọn tôi làm ở thành phố phải năm thì mười họa mới về nên tôi cũng bỏ qua.
Nhưng lấy anh rồi, chuyện về quê còn kinh khủng hơn. Vợ chồng không được ra nhà nghỉ như hồi yêu nhau, chưa kể lễ giỗ lại phải tất bật chạy về lo.
Sợ nhất là có hôm về trúng ngày kinh nguyệt. Nhà có khách đông, mỗi ông uống xong say xỉn ra vườn đứng mỗi người mỗi góc. Vì tôi bị nhiều nên rất mệt muốn kiếm chỗ thay đồ tắm rửa cũng không có.
Tôi có nói bố mẹ chồng xây nhà vệ sinh thì hai cụ gạt đi kêu từ trước tới giờ thế rồi có sao. Rồi 2 cụ nói tôi chê hai cụ quê mùa ở dơ phải không?
Tôi sợ 2 cụ phật ý nên thôi không nói nữa. Tôi nói với anh thì anh hồn nhiên kêu anh sống trước nay như thế rồi, có sao đâu. Nếu 2 cụ không muốn thì thôi.
Rồi tôi cũng tích cóp đủ tiền xây nhà. Nhưng giờ hai cụ vẫn nhất quyết không chịu xây cho tôi cái nhà vệ sinh khiến mỗi lần nghĩ về quê, tôi như gặp ác mộng (Ảnh minh họa)
Biết không nói được nên tôi lại chuyển qua dụ dỗ hai cụ xây nhà mới cho đẹp. Tiện thể tôi sẽ nói bác thợ xây dùm cái nhà vệ sinh. Hai cụ cũng ưng nhà mới, nhưng sợ bọn tôi mới đi làm không có tiền.
Tôi liền ráng dành dụm mỗi tháng gửi về cho cụ ít tiền để hai cụ để dành xây nhà. Có tiền hai cụ sợ mất nên rủ nhau đi mua vàng rồi bỏ túi đùm đùm bọc bọc trong người. Bình thường thì không sao nhưng hễ mỗi khi nghe bố chồng đi nhậu là tôi lại giật mình thon thót, sợ ông lại quen thói lột đồ vứt lung tung.
Rồi tôi cũng tích cóp đủ tiền xây nhà. Nhưng giờ hai cụ vẫn nhất quyết không chịu xây cho tôi cái nhà vệ sinh. Giờ tôi phải nói sao cho hai cụ hiểu đây? Mọi người giúp tôi với!
Theo VNE
Đi tu nghiệp, vợ ở nhà ngoại tình với sếp Vợ bảo: "Anh là thứ gì mà dám nói tôi như vậy. Tôi có đi ngoại tình thì cũng là vì anh, tại anh không lo lắng cho tôi. 2 năm tu nghiệp, vợ theo trai Tôi còn nhớ rõ cái ngày mình nhận được quyết định ra nước ngoài tu nghiệp, cả tôi và vợ đều mừng rỡ thế nào. Vì được...