Làm sao em ru được tình yêu?
“Tôi không bao giờ chấp nhận một người vợ như cô! Thà lấy đĩ về làm vợ chứ không bao giờ lấy vợ về làm đĩ! Đứa con trong bụng cô cũng đâu phải là con tôi… Chẳng qua, tôi cũng chỉ như hàng chục người con trai khác đi ngang qua đời cô, phải không?”.
Đã có một thời
Và phải có một thời như thế
Sẽ nối bước theo ta những lứa đôi tuổ.i trẻ
Những lỗi lầm và những xó.t x.a
Anh còn nhớ bài hát anh vẫn thường hát cho em nữa không? Còn em, mỗi khi nghe lại bài hát này, trái tim em lại đa.u đớ.n như tê dại… Em không biết phải làm sao để thoát ra khỏi những ám ảnh đó… Em vẫn yêu anh, vẫn đau đáu về nỗi nhớ thương anh, vẫn mong mỏi một ngày được gặp lại anh… Còn anh, anh lại đang vui vầy bên gia đình thân yêu của mình, đang hạnh phúc bên người vợ hiền và những đứa con thơ của anh!
Ngày ấy cách đây cũng đã hơn bảy năm rồi anh nhỉ? Đến bây giờ, em vẫn không thể hiểu được vì sao chúng mình lại phải chia tay nhau? Tại anh? Tại em? Hay tại vì tính bướng bỉnh, cố chấp của em và tính gia trưởng, độc đoán của anh?… Có lẽ là do cả hai, đúng không anh?
Đã bảy năm trôi qua, em vẫn một mình ôm nỗi nhớ thương anh vào trong từng giấc ngủ, ôm đứa con thơ, kết quả tình yêu của chúng ta vào lòng trong nỗi đớ.n đa.u hằng đêm! Anh không chấp nhận đứa con ấy là con anh, không chấp nhận một người phụ nữ “hư hỏng như em”… chỉ vì một sự hiểu nhầm không đáng có!
Đã có một thời em yêu anh nhiều thế!
Ngày ấy, chúng mình đã rất hạnh phúc bên nhau! Em và anh đã cùng mơ về một mái ấm gia đình, nơi ấy đầy ắp tiếng cười hạnh phúc và tiếng nói bi bô của những đứ.a tr.ẻ, ngày ấy, chúng mình đã trao nhau chiếc nhẫn đính hôn và hứa sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời này… Và, em đã không đắn đo, suy nghĩ khi trao anh tất cả những gì quý giá nhất của người con gái! Em yêu anh, chăm lo cho anh hơn cả chính bản thân mình… Vậy mà, chỉ vì một phút yếu lòng, chỉ vì một sự hiểu nhầm không đáng có… Anh đã bỏ em ra đi… mãi mãi…
Anh còn nhớ không? Khi em đang ở trong vòng tay của người con trai khác, không phải em phản bội anh, cũng không phải em có tình cảm với người đó! Anh Tuấn là bạn học cùng đại học của em, anh ấy đã theo đuổi từ ngày em còn là cô sinh viên năm nhất cho tới khi em ra trường, đi làm và yêu anh đấy! Ngày đó, khi biết tin mình bị bệnh ung thư, anh ấy đã đến tìm em và mong muốn được gặp em một lần cuối trước khi về quê chữa bệnh. Cũng vì cảm động trước những tình cảm của anh ấy dành cho em trong suốt thời gian qua nên em đã đồng ý để cho anh ấy thực hiện mong muốn cuối cùng của mình “được ôm em một lần trong vòng tay mình!”. Em đã khóc khi anh ấy ôm chặt em vào lòng, em đã khóc vì khi có một người đối diện với cái chế.t, họ vẫn luôn nhớ đến mình… Và, cũng thật tình cờ khi anh đi qua Hồ Gươm, anh đã chế.t lặng đi khi nhìn thấy em đang ở trong vòng tay của người khác…
Video đang HOT
Em thanh minh rằng em trong sạch, em không phản bội anh, không làm gì có lỗi với anh cả… Vậy mà anh lặng lẳng bỏ đi với một câu nói cuối cùng “ Tôi không bao giờ chấp nhận một người vợ như cô! Thà lấy đĩ về làm vợ chứ không bao giờ lấy vợ về làm đĩ! Đứa con trong bụng cô cũng đâu phải là con tôi… Chẳng qua, tôi cũng chỉ như hàng chục người con trai khác đi ngang qua đời cô, phải không?”. Kể từ độ đó, em không gặp lại anh nữa… hay nói đúng hơn, anh không bao giờ muốn gặp lại em nữa, không muốn gặp lại một người “đàn bà hư hỏng, lọc lừa như em”. Và, anh đã quyết định vào Nam để lập nghiệp, vào đấy để quên đi “Người đàn bà bội bạc như em, quên đi người phụ nữ xấu xa, tồi tệ nhất mà anh đã từng gặp…”. Anh quên hết tất cả, rũ bỏ tất cả… kể cả trách nhiệm làm cha của mình!
Em muốn anh trở về đón nhận đứa con của chúng ta!
Em đã cố gắng liên lạc với anh bao nhiêu lần… nhưng anh vẫn không một lần hồi âm cho em! Em đa.u đớ.n nghẹn ngào khi đứa con trong bụng mình ngày một lớn… mà đám cưới như đã định lại không được tổ chức! Bố mẹ tủ.i nhụ.c, họ hàng chê trách, bạn bè cười chê… em nuốt nước mắt cam chịu tất cả để bắt đầu với một cuộc sống mới, cuộc sống của người phụ nữ độc thân, với một hạnh phúc nhỏ nhoi là được làm mẹ của đứa con anh! Em sẵn sàng chấp nhận mọi điều tiếng, miệng lưỡi thế gian để chăm lo cho đứa con của mình, sản phẩm tình yêu ngày nào của chúng ta!
Bây giờ con chúng ta đã hơn 6 tuổ.i và đã học lớp một rồi anh ạ! Anh có lẽ không biết được đứa con ấy khôi ngô và giống anh như thế nào đâu? Mỗi lần nhìn con cười, em lại nhớ đến anh, nhớ đến nụ cười hiền từ của anh ngày nào… Cũng chỉ vì một sự hiểu nhầm không đáng có mà anh phải bỏ em đi như vậy sao anh? Cũng chỉ vì tính gia trưởng, độc đoán của mình nên anh đã vô tình dẫm đạp lên tất cả… tình yêu và hạnh phúc để tự chọn cho mình một ngã rẽ khác, một con đường không có bóng hình em và hạnh phúc của chúng ta như lời hẹn ước!
Anh à! Em biết anh đang rất hạnh phúc bên gia đình của mình, em hiểu anh đã quên đi bóng hình của người phụ nữ đã từng “lừa dối” anh! Nhưng em chỉ xin anh, xin anh một điều thôi… Hãy một lần trở về bên em, hãy cho đứa con của chúng mình gọi một tiếng “Bố” thiêng liêng, hãy để cho nó biết rằng, nó không phải là đứa con hoang, nó cũng có bố, có mẹ như những đứa bạn cùng trang lứa khác…
Em muốn anh xóa đi những hiểu nhầm, ghen tuông ngày nào đã giế.t chế.t đi tình yêu của chúng mình!
Bảy năm rồi, em vẫn chẳng thể quên anh để đến với người đàn ông nào khác! Em cũng khao khát có được một mái ấm gia đình, cũng khao khát có được niềm hạnh phúc như những người phụ nữ khác, khao khát được yêu thương và vỗ về mỗi lúc em gặp khó khăn, bất hạnh trong cuộc sống… Nhưng, em không thể đến với bất cứ người đàn ông nào, dẫu bên cạnh em luôn có người sẵn sàng chia sẻ, cảm thông, sẵn sàng làm bờ vai vững chãi mỗi khi em muốn tìm một chỗ để san sẻ gánh nặng… Vì em không thể quên được hình ảnh anh, không thể quên được những yêu thương ngày nào còn bên anh… và hơn nữa, em muốn anh trở về đón nhận đứa con của chúng ta, muốn anh xóa đi những hiểu nhầm, ghen tuông ngày nào đã giế.t chế.t đi tình yêu của chúng mình! Em muốn anh biết rằng, em trong sạch, em không phản bội anh, không phải là “người phụ nữ xấu xa, hư hỏng, đê tiện” như anh vẫn nghĩ…
“ Nhưng anh đi xa rồi/Nơi chân mây cuối trời/Chỉ còn mình em với nỗi đơn côi/Những tháng năm xa dần/Giấc mơ xưa phai tàn/Em như kẻ chài mòn tay với biển/Rồi những ngày giông bão tràn qua/Biển thét gào giận giữ cuồng điên/Làm sao… Làm sao…Em giữ được tình yêu?”… Những câu từ của bài hát “Đã có một thời” như cứa nát trái tim em… đa.u đớ.n lắm, anh có hiểu không anh?
Nếu như anh đọc được những dòng chữ này, hãy một lần về với em, nghe anh…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tạm biệt tình xưa
"Em mới về. Mình gặp nhau được không anh?". Một tin nhắn, một thông báo, một lời đề nghị từ số điện thoại rất quen. Số điện thoại ấy trước đây tôi từng lưu là "My love" (và tôi vẫn thường gọi bằng tiếng Việt là người yêu bé nhỏ của anh).
Bỗng, có cảm giác như ngày xưa, nhưng chợt tỉnh: người ta đã có người yêu và mình cũng vậy!
Ừ thì gặp! Có gì đâu, không là người yêu thì chúng ta vẫn là bạn bè mà. Tôi tự nhủ và nhắn tin hồi âm: "Quán cũ hả em?".
Quán cũ là quán nhỏ có tên Tĩnh lặng, nằm trong một con hẻm. Hai đứa mình từng thường đến quán ấy để nghe nhạc Trịnh và ăn chè bưởi, chè bà ba, chè đậu ván... Em thích những món ăn miền Tây dân dã ấy. Và dù là con gái Sài thành chính hiệu, em cũng thùy mị như những cô gái miền quê chân chất. Nhà em giàu nhưng em không đua đòi. Em giản dị như chính cốt cách của mẹ em - người phụ nữ cho anh cảm giác bình an trong lần gặp đầu tiên.
" Con gái hưởng phước cha, con trai hưởng phước mẹ" - người ta thường nói thế, còn em là con gái duy nhất của ba mẹ nên em hưởng cả chất thâm trầm, giỏi giang của ba và nét đôn hậu của mẹ. Tôi yêu em vì điều đó, không phải vì em giàu. Em hiểu và tôi cũng hiểu!
Cái duyên cứ đưa đẩy, rong ruổi, để một sáng tình cờ ta găp nhau, một lần gọi với tên nhau, một lần gặp lại...
Đối với tình yêu, tôi tin vào chữ duyên, như cái duyên mà tôi gặp em, cũng ở cái quán Tĩnh lặng này, một gã dở hơi, mê nghệ thuật, thích đàn hát là tôi đã gặp em trong một lần quán vắng. Tôi đàn hát, một mình và em nghe, cũng một mình. Rồi tôi ra về, em gọi theo: "Anh gì đó ơi...". Thế là quen. Và mãi sau này ta mới gặp lại nhau cũng trong một lần quán vắng, ngồi chung và kể về nhau.
Quen em, tôi mới thấy câu nói của người xưa là đúng: "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ/Vô duyên đối diện bất tương phùng". Đã bao chàng trai Sài thành ngỏ lời quen em, em từ chối hết. Còn tôi cũng đã bao lần khước từ tấm chân tình của những người con gái xung quanh.
Cái duyên cứ đưa đẩy, rong ruổi, để một sáng tình cờ ta găp nhau, một lần gọi với tên nhau, một lần gặp lại... Có gì đó như là định mệnh, một sự gắn kết mà dẫu đem ra soi rọi cũng khó lý giải. Và ta chia tay, cũng bởi một chữ duyên.
Cứ ngỡ mọi thứ sẽ đi vào nề nếp. Cứ ngỡ yêu thương sẽ cứ thế trôi qua và kết thành những điều như trong mơ mà hai đứa dự định. Nào ngờ, em du học xa với lời hẹn: "Mình vẫn yêu nhau, anh nhé!". Một lời hẹn, một lời yêu và một câu hứa đợi chờ dường như không đủ ngăn cản những nghi ngờ thường tình nơi trái tim con gái.
Cãi nhau vì yêu nhau. Giận nhau cũng vì yêu. Và xa nhau nên những điều ấy khó mà giải tỏa bằng lời để rồi trong một cơn say, tôi đã ngã vào người con gái khác, không phải là em. Sau lần đó, tôi chủ động chia tay em. Tình thương và trách nhiệm buộc tôi quyết định học cách quên em và học cách yêu người đã yêu tôi.
Tôi tỉnh táo và rõ ràng đến mức ấy! Làm được và chấp nhận như một điều hiển nhiên của cuộc sống. Tôi không thể đổ thừa hoàn cảnh hay chạy trốn trách nhiệm. Ba năm đủ để quên, đủ để yêu. Gần 30 tuổ.i, tôi đủ chín chắn để nhận ra mình đang có cái gì và cái gì không thuộc về mình.
Nghĩ về điều đó để hẹn em, một cuộc hẹn có bốn người: tôi và người yêu của tôi - em và người yêu của em. Một cuộc gặp mang ý nghĩa giải tỏa. Cả bốn người đã tĩnh lặng và cùng nhìn về chữ duyên ông chủ quán cà phê ấy tặng cho chúng tôi, để biết trân quý phút giây gặp mặt, trân quý cái mình đang có! Em nhỉ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em cần một câu trả lời Quen anh và yêu anh thật lạ, ngày đó nó là bà mối cho anh và con bạn nó, nó tích cực vun vén cho hai người chỉ mong con bạn nó được vui vẻ. Nhưng thật bất ngờ khi anh nói: "Em đừng cố gắng làm mối cho anh làm gì, vì anh chỉ yêu bà mối của anh thôi"... Khi nghe...