Làm sao để ở bên người yêu đồng giới?
Em yêu một người cùng giới tính với mình nhưng làm sao có thể thuyết phục mẹ em chấp nhận được chuyện này?
“Phải làm sao để em có thể bên người yêu đồng giới của mình” (Ảnh minh họa)
Em năm nay 23 tuổi. Có một chuyện làm em lo lắng và suy nghĩ rất nhiều. Mong chuyên mục cho em lời khuyên.
Em đang yêu đồng tính một người. Em và người ấy quen nhau trên mạng, lúc đầu em nghĩ người ấy là con trai nên chúng em đã nhắn tin qua lại để tìm hiểu nhau . Thực ra khi ấy em muốn tìm ai đó để thay thế người yêu của em, giúp em quên đi con người mang lại cho em sự đau khổ và tổn thương rất nhiều trong tình yêu.
Một hôm em nhắn tin cho người đó và nhận lại được một cuộc điện thoại. Người đó nói “Tôi là người yêu của anh T” (tên em hay gọi người ấy). Lúc đó em sốc lắm nên em đã nhắn tin lại để hỏi mọi chuyện. Em hỏi rất lâu thì người ấy mới trả lời: “Em quen anh không được hạnh phúc bởi vì anh là…les”. Em hụt hẫng, em không tin được người mình nhắn tin, tâm sự, người mà mấy tháng nay quan tâm em hết mực lại là người cùng giới với mình. Em đã cố không nhắn tin với người ấy nữa nhưng dường như việc liên lạc với người ấy mỗi ngày đã là thói quen của em rồi. Em đã đồng ý quen người ấy vì nghĩ khi nào tìm được ai khác sẽ chia tay.
Video đang HOT
Em và người ấy rất hay cãi nhau. Cứ một, hai ngày là lại cãi nhau. Một ngày em hẹn gặp người ấy, quả thật em không có cảm giác gì với người đó. Em nghĩ mình không thể chịu được nữa nên đã quyết định chia tay. Nhưng người đó đã khóc, đã năn nỉ, van xin em đừng bỏ người ấy. Em hiểu cảm giác sợ hãi khi người đó bỏ mình nó đau đớn như thế nào nên em đã mềm lòng và lại đồng ý ở bên “anh ấy” nhưng em không nói “em yêu anh” thêm một lần nào.
Người đó mỗi ngày quan tâm, lo lắng cho em. Mọi chuyện đều nghĩ đến em. Dù hai đứa cãi nhau nhiều như thế nào, dù là lỗi của ai (thật ra toàn là lỗi của em) nhưng “anh ấy” vẫn xin lỗi và năn nỉ em đừng giận. Thật sự khác với người yêu trước của em. Dù là một người con trai đàng hoàng nhưng anh ta chưa hề làm em vui.
Rồi một lần em và “anh ấy” cãi nhau, em đã tắt điện thoại để không liên lạc với người “anh ấy” nữa. Nhưng lần này thì khác, em khóc, em khó chịu vì em nhớ “anh ấy”. Em đã nhắn tin cho “anh ấy” và nói với “anh ấy” rằng: “Em yêu anh nhiều lắm”. Em không nghĩ mình sẽ nói như thế. Nhưng kể từ hôm đó em muốn quan tâm, muốn chăm sóc và lo lắng cho “anh ấy” dù đó là việc em chưa từng làm. Em biết được mình đã rất yêu “anh ấy”. Em không thể nào rời xa “anh ấy” được.
Em không bắt lỗi cũng không kiếm chuyện cãi nhau với “anh ấy” vì em không muốn anh ấy buồn. Em và “anh ấy” tự biết không thể sống thiếu nhau mỗi ngày. Mỗi tuần “anh ấy” không tăng ca, anh ấy đều đưa em đi chơi. Em rất vui vì điều đó.
Nhưng rồi mọi chuyện bắt đầu trở nên khó khăn khi mẹ em muốn gặp người yêu của em. Mẹ em rất cổ hủ. Em đã từng nói với mẹ em về một câu chuyện đồng tính nhưng mẹ lại phản ứng gay gắt. Mẹ không cho em đi chơi. Em và “anh ấy” gặp nhau bây giờ đều phải lén lút. “Anh ấy” sợ em bị mẹ mắng nên cũng ngại hỏi em có muốn đi chơi không? Bây giờ mẹ em muốn gặp mặt “anh ấy” nhưng em không thể để mẹ em gặp được. Em sợ mẹ bắt em phải rời xa “anh ấy”. Em sẽ không chịu được khi điều đó xảy ra. Giờ đây em phải làm sao để có thể bên người em yêu mà mẹ em không phản đối.
Theo Eva
Mẹ vợ mất, chồng tôi cũng không về
Đúng là tình huống trớ trêu, tôi cũng không biết nên làm thế nào với người chồng này nữa.
Lúc này, đầu óc tôi quay cuồng, tôi còn chưa nguôi nỗi đau mất mẹ thì lại thêm sự thất vọng về người chồng. Chồng tôi là một người đàn ông đê tiện, thực sự là tôi phải dùng từ ấy mới xứng với anh.
Tôi và anh lấy nhau được 3 năm. Ngày đầu, tình cảm vợ chồng chúng tôi rất tốt. Anh cũng không phải là người đàn ông ki bo hay khó chịu gì. Chỉ là anh có tính vô tâm. Điều này thì từ khi yêu nhau, tôi cũng đã biết. Nhưng thiết nghĩ, đàn ông thì ai chẳng vô tâm. Mấy ai quan tâm hết mọi thứ của phụ nữđâu, nên tôi cũng tạm cho qua. Và rồi, cứ thế, mọi điều kiện đều thuận lợi nên chúng tôi lấy nhau.
Chúng tôi đã có với nhau một đứa con gái. Cháu rất ngoan và biết nghe lời bố mẹ. Vì nhà tôi ở xa nên trước khi lấy nhau, tôi đã thỏa thuận với chồng rằng, chúng tôi sẽ thường xuyên về thăm gia đình tôi. Vì như thế sẽ công bằng hơn, chứ không có chuyện, con gái đi lấy chồng là coi như bố mẹ mất con. Với lại, tôi cũng là con, cũng muốn làm tròn bổn phận của người con chứ. Anh đồng ý yêu cầu của tôi.
Nhưng không như thỏa thuận, từ ngày lấy nhau, anh gần như không về nhà tôi. 3 năm làm vợ chồng, anh mới về nhà tôi được 1 lần, đúng là như vậy. Chỉ thi thoảng, tôi giục thì anh mới gọi điện hỏi thăm bố mẹ tôi. Nhưng mà, dần dần, anh cũng không làm việc đó nữa. Bố mẹ tôi cũng góp ý rất nhiều nhưng mà anh không thay đổi. Dường như anh chẳng quan tâm tới chuyện đó, vì là, gia đình xa nhau nên lấy được tôi, anh coi thế là xong. Anh cũng không cần quan tâm nhà vợ nữa vì nghĩ, không về thì thôi, cũng không có gì. Không về thì sau này chẳng giáp mặt nhau, nên không cần thiết.
Đúng là số tôi quá khổ. Con thì nhỏ mà phải li dị chồng nhưng làm sao sống được với người chồng như vậy. (ảnh minh họa)
Anh sống ích kỉ, tôi thì chán nản vì suy nghĩ ấy của anh. Nên lần nào về nhà, tôi cũng tự khắc về. Anh chẳng cản trở tôi, anh bảo tôi có tiền thì cứ về, anh không cấm. Mỗi lần như vậy tôi đều tủi thân vô cùng, vì về xóm làng, họ hàng, hàng xóm đều hỏi tôi sao chồng không về. Họ còn nghĩ tôi bỏ chồng mà giấu họ. Nhưng mà, tôi nghĩ, chuyện này cũng không có gì. Thôi thì cười trừ cho xong.
Tôi mệt mỏi vì thái độ của anh với gia đình tôi. Thôi thì không nói được thì tôi mặc kệ, anh muốn ra sao thì muốn. Tôi chấp nhận tất cả chuyện này, coi như anh không phải là con rể của bố mẹ tôi, là người tách biệt với gia đình tôi. Tôi đã chán ngấy anh rồi, không còn nhắc nhở chuyện phải quan tâm gia đình tôi làm gì.
Nhưng mà, sau 3 năm làm vợ chồng, chuyện mà tôi không thể làm ngơ được đó là, anh đã không về nhà tôi khi mẹ tôi mất.Nỗi đau chồng chất nỗi đau. Cả họ hàng chắc như đinh đóng cột là tôi bỏ chồng. Tôi đành gật đầu như vậy vì còn lý do nào nữa đâu, còn lý do nào mà con rể không về viếng mẹ vợ. Tôi cũng xác định, đó là lần cuối cùng tôi gọi anh là chồng, không còn vợ chồng gì với anh nữa. Tôi quyết định từ bỏ tình cảm này, quyết định ly hôn sau khi mọi chuyện xong xuôi.
Đúng là số tôi quá khổ. Con thì nhỏ mà phải li dị chồng nhưng làm sao sống được với người chồng như vậy. Tôi hỏi tại sao thì anh bảo, bây giờ anh không muốn quan hệ gì với nhà vợ nữa, để sau này không phải đi lại nhiều. Lấy được tôi, vậy là xong, cần gì phải đi lại này kia. Nếu tôi thích thì tôi tự giác mà về thăm, làm tròn chữ hiếu, anh không cấm.
Đúng là một người chồng đê tiện, tôi không còn lời nào để nói với anh nữa, tôi quá chán rồi. Giờ đây, tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi khi chờ đợi ngày ra tòa ly hôn. Chồng gì mà như vậy, thà không lấy chồng còn hơn!
Theo VNE
Ở với bố chồng, chỉ được ăn rau và đậu phụ Tôi đã chán ngấy cuộc sống hiện tại, thật sự với tôi nhiều lúc nó không khác gì địa ngục. Tôi tự hỏi sao trên đời này lại có ông bố chồng keo kiệt chi li như thế. Ban đầu tôi cũng thấy mình may mắn và hạnh phúc. Tôi là một đứa con gái tỉnh lẻ, nhan sắc bình thường không có...