Làm sao để lãng quên đi một người từng cho ta hạnh phúc?
Chiều Sài Gòn trút mưa thay em khóc; Nấc lên trong lòng, sự trống rỗng chẳng có tên…
Chiều Sài Gòn, mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa chợt nhìn ra cửa sổ thấy trời đang mưa. Cơn mưa rào phảng phất đâu đó hơi lạnh của những ngày cuối Thu. Giật mình một cái rồi tự lấy cho mình chiếc áo khoác mỏng khoác vào để tìm đâu có cái dư vị của hơi ấm chiều mưa.
Một luồng kí ức, một chuỗi những tháng ngày hạnh phúc bên anh chợt ùa về. Em co mình vào vì lạnh, không phải lạnh vì những cơn gió lùa trong màn mưa qua khe cửa ập vào phòng đâu mà em thấy lạnh từ chính tâm hồn mình. Trời mưa luôn làm cho con người ta căng tràn cảm xúc, làm cho con người ta càng trở nên đơn độc, cảm nhận được từng giọt cô đơn rơi đọng lại trong đáy lòng tê buốt. Em muốn chạy ùa ra ngoài trời hòa mình vào những giọt mưa lạnh lẽo rồi òa lên khóc, muốn thoát khỏi cái cảm giác chênh vênh lúc này, muốn được hét lên thật lớn rằng em nhớ anh.
Mưa, lần đầu tiên anh đến gặp em ở cái Sài Gòn này trời cũng mưa, cảm giác lúc đó đến giờ với em cũng thật khó để lột tả nên lời, ngại ngùng, e thẹn, bối rối. Kì lạ nhỉ, hầu như lần nào mình gặp nhau trời cũng mưa thì phải, để bây giờ đến lúc những cơn mưa vô tình ghé qua lại làm lòng em thắt lại. Một khoảng trống vô bờ, một nỗi nhớ rộng bao la nơi cái thế giới cả tỉ người qua lại này em lại dành cho mình anh. Những ngày tháng không anh cứ chậm rãi trôi đi, ngày dài lê thê, lòng em thì nặng nề. Xa nhau em chỉ kịp lưu lại những kỉ niệm đẹp của cả hai đứa nên cũng chẳng có chút lí do nào mà thù ghét hay căm giận anh. Chỉ trách em khờ dại vội trao hết niềm tin cho anh, chỉ trách anh vội vàng mang tất cả đi hết.
Video đang HOT
Mưa tạnh, bầu trời trong xanh trở lại, vài tia nắng đã len lỏi qua từng song cửa sổ chiếu vào phòng mà sao trong lòng còn ngổn ngang những suy nghĩ, những nỗi buồn không tên. Chợt giai điệu trầm lắng day dứt của bài hát Giận lòng cất lên đâu đó: “Chiều hôm nay thoáng nghe tin anh, người ta nói anh đang hạnh phúc lắm, thật không anh có vui hơn nhiều cùng ai chốn ấy, thế là hết bao chờ mong vừa tan theo những tia hy vọng, cõi lòng chợt đau nhói cuộc tình tựa làn khói nuối tiếc cho lời chưa nói…”. Tim em như thắt lại, tự hỏi “Bây giờ, anh có hạnh phúc nhiều không anh?” Thở dài rồi cười nhạt, em thấy mình thật ngốc nghếch khi cứ mãi cứng đầu đơn phương nhớ về người cũ. Những vết cắt trong lòng vẫn chẳng thể lành, nó vẫn rướm máu, rồi lan rộng ra đau rát khi từng cơn mưa chợt về. Chẳng là gì của nhau nữa, mỗi người một con đường một cuộc sống riêng nhưng sao lòng em vẫn mãi vương vấn rồi chờ đợi một bóng hình đã xa vời vợi bước ra từ trong màn mưa trắng xóa đó.
Em đơn độc, yếu đuối lại chỉ muốn dựa vào bờ vai của anh, nắm lấy tay anh, được gần anh, hít hà cái mùi thơm thân thuộc của anh như những ngày mưa có anh bên cạnh. Dù cho chúng ta đang sống cùng một thành phố, hít thở chung một bầu không khí nhưng anh bây giờ xa lắm em nhỏ bé chẳng thể theo kịp bước chân anh. Chờ đợi đến giờ phút này căn bản cũng chỉ vì thương anh quá nhiều. Em mang anh vào những giấc mơ, dường như em chỉ có thể thoải mái ở cạnh anh ở đó. Em mang hình ảnh anh trong tâm trí bất kể sáng tối đều nghĩ tới anh để rồi khi nhìn thấy những giọt mưa rơi xuống vỡ tan ra thành những bọt nước nhỏ em mới nhận ra rằng, anh cũng như những giọt mưa kia. Lạnh lùng, vô tình và làm buốt trái tim em.
“Phải làm sao để lãng quên đi một người từng cho ta hạnh phúc?”
Theo PNO
Tôi căm ghét khi phải nghe tiếng bố mẹ "ân ái" mỗi tối
Cháu 14 tuổi và gần đây, cháu đã gặp một vấn đề rắc rối khi mà mỗi tối thứ 7, bố mẹ lại "ân ái" và cháu luôn phải nghe những âm thanh khó chịu đó.
ảnh minh họa
Chuyện này cứ lặp đi lặp lại khiến cháu không thể chịu đựng được mặc dù cháu đã cố gắng nghe nhạc thật to.
Thậm chí, ban ngày cháu đã cố gắng làm việc thật mệt mỏi để đêm đến có một giấc ngủ ngon nhưng cứ đến tối thứ Bảy, cháu lại không thể ngủ yên.
Cháu cần giúp đỡ vì không thể tiếp tục chịu đựng như thế này được nữa.
Chuyên gia tư vấn trả lời:
Tôi 47 tuổi và tôi cũng không muốn nghe những âm thanh khi người ta quan hệ tình dục, vì vậy, tôi có thể hiểu được cảm giác khó chịu của cháu.
Tôi biết điều này là đáng xấu hổ nhưng cháu cần phải nói cho bố mẹ mình biết chứ cháu không thể chịu đựng như vậy mãi được. Tôi nghĩ rằng cháu phải nói với bố mẹ rằng mình đã nghe thấy cuộc "ân ái" của họ và cháu không thích điều đó.
Tôi chắc rằng bố mẹ cũng không muốn cháu nghe thấy để cháu bị ảnh hưởng bởi "cuộc vui" của họ.
Có nhiều cách để nói với bố mẹ cháu về điều này. Cháu có thể tâm sự riêng với mẹ hoặc bố, hay cũng có thể góp ý trực tiếp với cả hai người. Hãy tiếp cận vấn đề theo cách mà cháu cảm thấy thoải mái nhất!
Tuy nhiên, cháu phải cho họ biết về những cảm nhận của mình, nếu không tình trạng này sẽ cứ tiếp diễn và trở thành một vấn đề thực sự nghiêm trọng.
Theo VNE
Có con gái là họa hay phúc? Mẹ hay nói với tôi: 'Trong bốn đứa, chỉ có anh con là mẹ thấy yên lòng và có hiếu nhất. Còn ba cô gái của mẹ chắc vứt đi'. ảnh minh họa Xưa nay gia đình nào cũng mong muốn có con trai vì ai cũng nghĩ sinh con gái ra đến lúc lấy chồng thì theo chồng, lo cho nhà chồng...