Làm sao để kéo chồng về với gia đình
Nhà tôi cách cơ quan anh 500 m, nhưng anh viện lý do nọ kia để không về nhà buổi trưa, vẫn 7h sáng ra khỏi nhà và về lúc 19h nếu hôm đó không phải tiếp khách, còn khi ăn cơm khách thì 23h đêm.
ảnh minh họa
Tôi 31 tuổi, cũng như bao gia đình khác, vợ chồng tôi vui vẻ, hạnh phúc với cậu con trai hơn 3 tuổi. Rồi sóng gió ập đến, chồng tôi ngoại tình. Tôi suy nghĩ nhiều lắm rồi quyết định tha thứ cho anh, làm lại từ đầu mặc dù bản thân vẫn thấy chịu nhiều thiệt thòi. Khi thấy tôi cố quên để tạo không khí vui vẻ trong gia đình, chồng cũng tỏ ra quan tâm, sắp xếp công việc, dành thời gian cho gia đình nhiều hơn, chúng tôi dần trở lại cuộc sống như xưa.
Video đang HOT
Những tưởng hạnh phúc lại mỉm cười với gia đình tôi khi cả hai biết điều chỉnh, vun vén xây dựng cuộc sống mới. Vậy mà không biết vì công việc bận rộn hay một lý do nào khác anh lại bắt đầu đi sớm về khuya. Chúng tôi đều làm trong cơ quan nhà nước, anh là lãnh đạo thường xuyên phải tiếp khách, tôi rất hiểu nhưng cũng không phải ngày nào cũng thế. Nhà tôi cách cơ quan anh 500 m, nhưng anh viện lý do nọ kia để không về nhà buổi trưa, vẫn cứ 7h sáng ra khỏi nhà và về lúc 19h tối nếu hôm đó không phải tiếp khách, còn nếu ăn cơm khách thì 23h đêm.
Điều đó làm tôi khó chịu, vốn đã mất niềm tin nên tôi càng thấy ấm ức, nhẹ nhàng anh không nghe, nặng lời cũng vẫn vậy. Tôi luôn cáu bẳn, mỗi lần cãi vã là nhớ chuyện anh ngoại tình và tôi lại lôi ra nói. Tôi cũng không thể tỏ ra bình thường trong khi anh coi mẹ con tôi như nhà trọ. Cứ như vậy vợ chồng tôi xung đột liên miên, lúc chiến tranh lạnh, khi lại dằn vặt nhau. Thật sự về tình cảm tôi còn rất yêu chồng.
Ngày anh bận tôi không nói làm gì, còn lại chỉ mong hết giờ trưa chồng về nhà ăn cơm đến đầu giờ chiều lại đi làm, chiều tối về gia đình sum họp, nhiều khi nghĩ một mong muốn nhỏ nhoi vậy mà anh không hiểu được là sao. Tôi cũng không biết vì sao sau bao nhiêu chuyện anh làm tôi vẫn còn tình cảm với anh. Nếu phải chia tay tôi không sợ vất vả vì nuôi con một mình, chỉ sợ con không có bố. Rồi lại nghĩ cảnh ly hôn anh sẽ lấy người khác là tôi không chịu nổi.
Tôi xinh đẹp, công ăn việc làm ổn định, tìm một người cùng cảnh ngộ để lấy chắc cũng có người yêu thương mình, nhưng tôi không yêu ai ngoài anh cả, bằng chứng là trong thời gian yêu nhau và làm vợ anh, lúc nào cũng chỉ biết có anh. Ai đó vô tình trêu đùa, đụng chạm người là tôi đã cảm thấy có lỗi với chồng. Có công việc phải đi đâu đó tôi cũng muốn mau mau chóng chóng về với hai bố con anh, bề ngoài giận anh nhưng chiều chiều lại mong ngóng anh về.
Các bạn hãy cho tôi một lời khuyên bởi khách quan nhìn nhận bao giờ cũng sáng suốt. Việc nhà cách cơ quan 500 m mà chồng tôi ăn, ngủ trưa ở cơ quan có là chuyện bình thường không? Làm một người vợ sếp cần tập cách chia sẻ như thế nào và tình cảm tôi dành cho chồng nhiều như vậy có ổn không? Thật sự tôi cảm thấy bất an và mất phương hướng quá.
Theo VNE
Làm sao để quên tình đầu
Cũng có một số người đến tìm hiểu, ngỏ lời nhưng những lúc đó trong lòng em chỉ nghĩ đến anh- mối tình đầu khó quên.
ảnh minh họa
Em và anh là bạn học từ thời cấp 2, đến khi tốt nghiệp cấp 3 lên Sài Gòn học anh nói lời yêu và em đồng ý. Tình yêu sinh viên của hai đứa rất trong sáng, êm đềm, hạnh phúc. Em từng nghĩ mình sẽ cùng anh đi hết cuộc đời nhưng đời không như mình nghĩ, chúng em chia tay sau 18 tháng hạnh phúc. Chẳng có lý do gì cả, chắc chỉ vì hai đứa chưa thật sự hiểu, cảm thông cho nhau.
Tụi em chia tay đến nay đã hơn 6 tháng nhưng đối với em cứ như hôm qua vậy, cảm giác đau, tê tái vẫn còn nguyên vẹn. Em cố gắng làm tất cả những gì có thể để quên anh trừ việc yêu người khác, vậy mà hình như chẳng thể nào quên được. Anh chắc cũng buồn, có lần em cũng tỏ ý muốn quay lại nhưng anh né tránh rồi xin lỗi em rất nhiều, anh cũng đau nhưng những gì đã qua cứ cho nó là kỷ niệm thôi.
Em chẳng nói gì nữa, mỉm cười và chúc anh thành công trong cuộc sống. Em không mở miệng chúc anh hạnh phúc được, chắc có lẽ do em quá ích kỷ, nhưng thật lòng vẫn mong anh hạnh phúc. Giờ em đang ngụp lặn trong những điều anh gọi là kỷ niệm, thỉnh thoảng nước mắt rơi vì rất nhớ anh. Em phải làm sao để quên được anh, bắt đầu cuộc sống mới, để xem anh là quá khứ đây?
Em tự an ủi mình rằng cuộc đời phải có người này bước đi, người kia mới bước tới nhưng sao nước mắt em rơi hoài khi nghĩ về anh. Trong thời gian này, cũng có một số người đến tìm hiểu, ngỏ lời nhưng những lúc đó trong lòng em chỉ nghĩ đến anh. Em nói với anh mình có người yêu rồi, em có ngốc lắm không khi vẫn sống hoài với quá khứ như thế? Em phải làm sao để quên được anh đây?
Theo VNE
Hết tiền, chồng tôi lại chửi vợ và bố mẹ vợ Những ngày tháng chồng tôi không đi làm, 2 vợ chồng sống nhờ vào những đồng tiền mẹ đẻ tôi gửi lên. Thế mà khi đã hết tiền, anh lại chửi vợ và gia đình vợ coi khinh anh, không lo lắng gì cho vợ chồng chúng tôi. Chồng tôi và tôi cùng tuổi nhau. Tôi là con gái miền Tây còn chồng...