Làm sao để dứt tình với chàng có vợ?
Chúng tôi quen nhau chỉ 4 tháng, nhưng đã xảy ra “chuyện đó”. Có thể nói tôi là người thứ 3 vì tôi yêu người đã có vợ và con 5 tuổi.
Anh ấy cũng tốt nhưng tôi đã không thể chịu được cảnh anh ấy nói tình cảm dành cho tôi là thật, vậy còn vợ anh ấy thì sao? Vừa rồi anh ấy đi Đà Lạt về, nhìn những tấm hình thân mật, gia đình hạnh phúc mà tôi tủi thân.
Tôi biết nếu tôi ra đi, thể nào anh cũng giữ nhưng trong đầu anh đã xác định chắc chỉ gắn bó được với tôi 3, 4 tháng hay nhiều lắm cũng chỉ 1, 2 năm. Vậy sao anh không nghĩ tôi sẽ gắn bó với anh chứ? Lúc đó, anh sẽ cư xử thế nào? Anh mãi không trả lời được tôi là ai? Và anh có thương tôi không?…
Đợt rồi tôi sợ mình sẽ có con, thế mà anh trả lời vỏn vẹn là “không thể” mà lòng tôi đau nhói. Những ngày đầu anh còn thiết tha, còn bây giờ, mỗi ngày có thể không liên lạc. Anh cũng chỉ hỏi tôi có người khác rồi phải không chứ không quan tâm tìm hiểu như trước nữa.
Tôi nên chấm dứt mối quan hệ này như thế nào? Vì anh nói nếu tôi ra đi anh sẽ không liên lạc dù là bạn bè. Tôi cảm thấy thất vọng về tất cả. Tôi phải làm sao đây? (Lan Hương).
Video đang HOT
Trả lời:
Bạn à!
Chắc chắn tình yêu của bạn sẽ không đến được với nhau, vậy bạn còn mong chờ gì ở người đàn ông này?
Qua những lời bạn nói, đủ thấy anh ta vẫn cần gia đình, có gia đình hạnh phúc. Chuyện tình với bạn chẳng qua chỉ là vụng trộm. Bạn thấy đó, anh ta vẫn đi chơi vui vẻ với gia đình mà không một lời vỗ về bạn. Nếu bạn không chủ động liên lạc, anh ta cũng không liên hệ với bạn. Thậm chí khi bạn sợ có con, anh ta đã trả lời cộc lốc “không thể”. Lúc bạn nói rời bỏ anh ta, anh ta còn nói sẽ không liên hệ với bạn dù chỉ là bạn bè…
Tìm cách dứt khoát với anh ta, bắt đầu một cuộc sống mới là con đường duy nhất tốt cho bạn. Để quên một người thật sự rất khó, quan trọng là bạn đã xác định được cho mình hướng đi cụ thể trong hiện tại và trong thời gian sắp tới. Theo tôi, điều khó nhất đối với bạn là cố gắng để trở lại với cuộc sống bình thường, không còn anh ta nữa.
Cho nên cái bạn cần làm đầu tiên là xác định mục đích sống của mình. Bạn đừng tồn tại trên cuộc đời này vì một người đàn ông đã có vợ và không muốn ly hôn, không yêu bạn. Xác định được như vậy, bạn sẽ biết làm gì tiếp theo, ví như cách nào để quên anh ta?
Người ta thường bảo để quên một người thì hãy bắt đầu với người khác, điều này không có nghĩa bạn tìm ngay một người mới thế chỗ anh ta, lừa dối mình. Điều bạn cần làm là cho mình một cơ hội, quen biết những người mới. Hãy tìm một người nào thực sự yêu bạn, và bạn cũng yêu người đó.
Bạn hãy thoát khỏi mối quan hệ này đi nhé!
Chuyên gia tâm lý Văn Thanh Sĩ
Theo VNE
Có chuyến đi dài hơn đất trời
Chẳng có giấc mơ nào day dứt và nông nổi như giấc mơ được đi. Những chuyến đi dài hơn đất trời, dài hơn cả tuổi trẻ vì tháng năm kéo thanh xuân xa mãi mà khát vọng đi cùng trời cuối đất có bao giờ cạn vơi.
Tôi không quan tâm người ta gọi đó là du lịch hay "phượt", tôi chỉ biết rằng mình đang được đi. Đi nhưng chưa bao giờ đến. Đứng trước bức tranh thiên nhiên kỳ vĩ, làm sao khám phá hết tạo hóa đã dùng những màu sắc gì, bắt gặp một nụ cười, làm sao biết nước mắt đã bao lần rơi mặn đắng trên khóe môi tươi rói ấy. Bởi không thấu hết nhân gian nên cứ mải mê đi, mải mê nhìn ngắm rồi mải mê nghĩ ngợi, khóc cười.
Bước chân ham vui rong ruổi từ danh lam thắng cảnh huyên náo khách du lịch tới những góc giản dị mà đẹp đến ngỡ ngàng. Nhiều khi một con hẻm nhỏ í ới tiếng người ra vào, thơm phức mùi thức ăn dân dã từ mấy gánh hàng rong, chỏng chơ vài chiếc xe đạp nằm nghe nắng mưa rơi đều lại sống động gấp bội khu di tích quốc gia ở bên cạnh. Nhiều khi đôi mắt sâu thẳm như nỗi ngơ ngác vào đời của em bé bán báo dạo lại cuốn hút hơn nhiều chuỗi cửa hàng đồ hiệu nằm san sát trên hè phố em lang thang bước qua.
Đi để khám phá nhiều khung trời lạ lẫm, để biết thân ta bé nhỏ và để sống sâu hơn. Tôi thấy mình được sống cuộc đời khác mỗi lần ghé qua một chốn lạ. Những mùa tuyết lạnh giá ngồi đón giao thừa một mình, những đêm uống rượu ngô cay nồng giữa trời sao Tây Bắc, những sáng lênh đênh trên chiếc ghe nhỏ, vén sương mù để bồng bềnh trôi cùng dòng Hương Giang. Cảnh vật thiên nhiên vẽ nên cung đường bất tận còn con người tạc nên nỗi nhớ khôn nguôi.
Có những người chỉ gặp một lần trong đời, đến rồi đi nhưng họ mãi ở lại trong lòng tôi. Một thầy mo người H'mông đếm tuổi mình bằng tuổi cây pơ mu đại thụ, tay run run cầm tấm ảnh chụp chung với Võ đại tướng, giọng trầm mặc kể chuyện chiến trường xưa. Một cô bé ăn xin dưới chân tượng Phật đứng, người đàn bà tự xưng là mẹ lén lút véo em đến bầm tím lưng, lạnh lùng cướp trên tay em mấy đồng tiền bố thí. Nước mắt chỉ một thoáng rơm rớm rồi lại ráo hoảnh, chẳng biết vui hay buồn em cất giọng trong veo "em sẽ là mùa xuân của mẹ, em sẽ là màu nắng của cha...". Tôi nhiều đêm thao thức nhớ nụ cười ngượng nghịu của cô gái Thái đến lớp học chữ vẫn địu con theo, nhớ ánh mắt dại khờ của các em nhỏ ở trung tâm trẻ down, nhớ mái đầu cháy nắng thằng bé du mục chạy thoăn thoắt giữa mênh mông đồi cỏ, nhớ màu áo lam yên bình dưới mái chùa cổ, các sư cô đang cặm cụi quét lá hoặc râm ran đọc kinh chiều. Lòng cồn cào thế nên sớm mai thức dậy lại sờ túi tiền, lo tính toán dè sẻn rồi hăm hở những chuyến đi.
Không gì choáng ngợp bằng nỗi sợ sông rộng đèo cao. Nhưng cũng không gì ám ảnh bằng khát vọng chinh phục núi sâu, biển thẳm. Giới hạn thiên nhiên nhiều khi chính là giới hạn của lòng người nên có những chuyến đi còn dài hơn đất trời. Lên đỉnh đèo mới biết "lòng như nắng qua đèo", ta bỏ lại sau lưng những yêu thương xưa cũ, đứng trên đèo nhìn lui thấy kỉ niệm sâu hút, nhìn trước thấy tháng ngày chơi vơi. Lênh đênh giữa biển khơi mới tự hỏi đang say sóng hay say tình, đời người cũng như sóng biển, người đời có bao giờ tỉnh táo bước đi? Thôi thì cứ đi trong men say, để biết yêu những miền rong ruổi, yêu thêm cả người dưng.
Theo VNE
Tốt gỗ hay tốt nước sơn? Tôi đang dần cảm thấy nàng không đủ tố chất để làm một người vợ đúng nghĩa, vì thế tôi sợ kết hôn với nàng, có lẽ chúng tôi mãi chỉ là người tình của nhau. Tôi và nàng yêu nhau cũng được 4 năm, nhưng tôi đã là người chủ động chia tay với nàng. Chúng tôi học chung lớp ĐH, tôi...