Làm sao để có một cuộc sống hạnh phúc giữa người đồng tính?
Về chung sống cùng nhau là đích đển của hầu hết những người đang yêu, và tình yêu đồng giới cũng không nằm ngoài xu hướng đó. Ở tình yêu dị tính, việc sống chung của hai người đã không dễ thì ở những người muốn gắn bó cuộc sống với người đồng giới có lẽ còn gặp nhiều khó khăn hơn nữa. Tại sao lại như vậy?
Theo những chia sẻ trên đường dây tư vấn dành riêng cho những người quan tâm tới đồng tính nữ, trung bình có tới 50% cuộc gọi hỏi về cách giải quyết mâu thuẫn trong tình yêu. Các vấn đề mà rất nhiều bạn gái đồng tính nữ gặp phải trong mối quan hệ yêu đương hoặc chung sống thường là họ không dám đảm bảo cho tình yêu của mình có thể tồn tại lâu được hay không? Hoặc là họ bị người yêu của mình ghen tuông mù quáng, hay như một trong hai người đang phải đứng trước áp lực từ phía gia đình buộc họ phải từ bỏ xu hướng t.ình d.ục của bản thân để về sống theo mong muốn của cha mẹ.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Cũng giống như bao mối quan hệ khác, việc chung sống của những người đồng tính cũng có nguy cơ xảy ra xung đột và bạo lực, trong trường hợp đó, việc không được xã hội và pháp luật thừa nhận khiến bản thân những người bị bạo lực khó lòng dám kêu cứu từ ai…
Khi so sánh với kinh nghiệm và nghiên cứu trên thế giới thì cho thấy, những vấn đề tồn tại ở người đồng tính nữ đang yêu hay muốn chung sống cùng nhau tại Việt Nam cũng không có gì khác. Theo một nhà tâm lý của Canada, Bà Kali Munro với 25 năm kinh nghiệm tư vấn và làm việc với những người đồng tính nữ cho biết, họ cũng phải chịu những áp lực từ phía gia đình và xã hội, giữa họ cũng có thể xảy ra việc lạm dụng và bạo lực cả về tinh thần và thể chất. Cũng theo nhà tâm lý này, một vấn đề nữa thường thấy đối với mối quan hệ đồng tính nữ, đó là họ tự xây dựng một quy luật riêng mà không cần theo các chuẩn mực của xã hội, đó là chỉ cần sống hạnh phúc tới khi nào còn có thể chứ không nhất thiết phải cam kết gắn bó với nhau cả đời như trong những mỗi quan hệ dị tính thường thấy. Điều này có lẽ cũng do ảnh hưởng bởi những áp lực khiến họ ít tin tưởng vào một sự gắn bó bền chặt.
Dù là trong mối quan hệ nào cũng vậy, chắc hẳn những người yêu nhau, mong muốn được sống chung đều hy vọng vào một mối quan hệ bền chặt lâu dài. Tuy nhiên với người đồng tính, điều đó có dễ dàng? Và làm thế nào để có thể giải quyết được những vướng mắc có thể gây nguy hại trong khi hai người đang yêu hoặc chung sống? Không hề được công nhận là một mối quan hệ hợp pháp, ít được gia đình chấp nhận, khi xảy ra những mâu thuẫn xung đột giữa hai người, người đồng tính có được bảo vệ không? hay họ sẽ phải tìm kiếm sự hỗ trợ như thế nào?
Tất cả những băn khoăn trên sẽ được giải đáp trong chương trình Thức Đêm Cùng Bạn với chủ đề “Người đồng tính nữ và cuộc sống chung” được phát sóng trực tiếp vào lúc 21.45 tới 23 giờ tối thứ 6 ngày 02/12/2011 trên kênh VOV giao thông. Chương trình được phối hợp thực hiện giữa Trung tâm Phòng chống Khủng hoảng Tâm lý (PCP), Trung tâm Tư vấn Linh Tâm và ĐTNVN, với sự tài trợ của Đại sứ quán Canada tại Việt Nam.
Nếu bạn là một người đồng tính nữ và chủ đề của chương trình là điều bạn quan tâm, hãy đặt câu hỏi với chương trình ngay từ bây giờ hoặc vào lúc chương trình đang được phát sóng, bạn sẽ được các chuyên gia tư vấn và giúp đỡ. Đón nghe và đồng hành cùng chương trình để trang bị thêm cho mình những kiến thức bổ ích và sẵn sàng cho một cuộc sống lứa đôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cô đơn... một tình yêu đồng giới
Mỗi ngày, bạn ấy chăm sóc tôi từng bữa ăn, nhắc tôi uống từng viên thuốc. Rồi mỗi đêm cơn đau ấy lại h.ành h.ạ tôi... nhưng bạn ấy vẫn luôn bên cạnh tôi, đưa tay của mình cho tôi cắn.
Từ nhỏ, tôi luôn cảm thấy mình là một người may mắn. Gia đình tôi có 3 chị em, tôi là chị lớn trong nhà nhưng tôi luôn được cha mẹ, ông bà, các cô chú, cậu dì yêu thương vì tôi học giỏi, ngoan ngoãn và luôn quan tâm đến người khác. Đi đến đâu, tôi cũng được mọi người chú ý dù rằng tôi không xinh đẹp. Mọi người luôn khen tôi dễ thương và rất muốn làm bạn với tôi. Tôi cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp.
Thi đại học xong, Tôi lên Sài Gòn học với biết bao niềm tin và hi vọng về con đường phía trước... nhưng cuộc sống dường như không như những gì tôi nghĩ và chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, bản thân mình lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu thế này.
Tôi tìm được phòng trọ ở gần trường nhưng phải ở ghép với các bạn khác. Phòng trọ đó 6 chúng tôi ở chung với nhau, mỗi người một miền quê, một tính cách khác nhau... nhưng chúng tôi có một điểm chung là rất hiếu học. Và cũng từ chính phòng trọ này, tôi đã gặp bạn ấy, một cô gái rất dễ thương.
Bạn là một cô gái miền Trung hiền lành, dễ thương, luôn quan tâm người khác nhưng lại khá nhút nhát. Còn tôi là cô gái vui vẻ, hoà đồng và thích sự chân thật. Rất nhanh chóng, chúng tôi trở thành bạn thân của nhau. Càng tiếp xúc với bạn ấy, tôi càng nhận ra bạn ấy là cô gái rất tốt, thậm chí tôi đã học tập được rất nhiều điều từ bạn ấy. Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi điều, thậm chí những điều mà chúng tôi chưa từng kể cho ai.
Thời gian cứ thế trôi qua, càng ngày tôi càng quý trọng bạn ấy hơn. Ngày nào tôi cũng muốn trông thấy bạn ấy và cảm thấy nhớ mỗi khi bạn ấy đi học cả ngày mới về. Tôi chỉ nghĩ rằng, vì chúng tôi quá thân nhau nên mới cảm thấy cần nhau như vậy.
Bạn ấy xinh đẹp, lại rất hiền nên trong lớp có rất nhiều anh chàng để ý. Có người tặng hoa, gọi điện thoại, nhắn tin làm quen, thậm chí còn tìm đến nhà trọ chờ bạn ấy nữa. Không hiểu sao những lúc như thế, tôi lại thấy rất buồn và khó chịu nhưng tôi không hề nói cho bạn ấy biết. Một nỗi lo sợ mơ hồ trong tâm trí tôi...
Rồi cũng đến tết, chúng tôi chia tay nhau về quê. Những ngày đó, tôi nhớ bạn ấy vô cùng nhưng tôi không thể nào hiểu được những gì tôi đang trải qua là gì. Nhưng càng ngày, tôi lại thấy nhớ bạn ấy nhiều hơn. Nỗi nhớ cứ đau đáu, giày vò khiến tôi lúc nào cũng nghĩ về bạn ấy. Tôi bỗng thấy sợ khi đọc một bài báo kể về một mối tình đồng tính của hai cô gái.
Tôi thật sự lo sợ, càng lo sợ thì hình ảnh bạn ấy càng ùa về trong tâm trí tôi. Tôi lên internet tìm hiểu và tôi nhận ra rằng, dường như tôi đang rơi vào hoàn cảnh đó.
Ở quê tôi cũng có những trường hợp như vậy và họ luôn bị xã hội khinh bỉ, dè bỉu. Họ xem đó như một căn bệnh. Từ nhỏ, tôi đã thấy ghê sợ khi nhìn thấy những người như vậy, thậm chí tôi không dám đến gần họ. Vậy mà giờ đây tôi lại như vậy. Tôi vừa sốc vừa sợ...
Tôi không biết phải làm sao và không dám nói với ai. Chưa bao giờ tôi thấy bế tắc như lúc ấy. Tôi thấy khinh bỉ và ghê sợ chính bản thân mình. Tôi lo lắng mọi người sẽ biết... Tôi không dám nghĩ về phía trước. Tôi thấy tuyệt vọng và nghĩ đến cái c.hết nhưng lại không có đủ can đảm làm điều đó vì cha mẹ rất yêu thương và kì vọng về tôi. Thấy tôi cứ như người mất hồn nên cha mẹ tôi rất lo lắng. Những ngày ấy, biết tôi đang buồn chuyện gì đó, bạn ấy thường xuyên liên lạc với tôi khiến tôi bớt đi sợ hãi.
Một đêm, tôi đã bạo dạn nhắn tin cho bạn ấy. Tôi đã nhắn, " Tôi xin lỗi nhưng hình như tôi đã yêu bạn". Nhắn xong, tôi bỗng thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều dù nghĩ rằng, có thể sẽ chẳng bao giờ bạn ấy nói chuyện với tôi nữa, Thậm chí, tôi sẽ mất một người bạn... Nhưng thật bất ngờ, bạn ấy gọi lại cho tôi. Bạn ấy bảo rằng có thể chúng tôi quá thân nhau khiến tôi ngộ nhận. Còn nếu tôi thật sự bị như vậy, bạn ấy sẽ không xa lánh hay khinh bỉ tôi mà sẽ tìm cách giúp tôi. Bạn ấy an ủi, động viên tôi rất nhiều.
Qua tết chúng tôi lên Sài Gòn để tiếp tục học. Chưa bao giờ tôi muốn gặp bạn ấy đến thế. Bạn ấy dẫn tôi đi đến bác sĩ tâm lý để nhờ giúp đỡ. Người bác sĩ ấy cũng nói với tôi giống như bạn ấy đã nói, "Có thể đó là sự ngộ nhận vì đến 25 t.uổi, người ta mới có thể xác định chính xác. Mà nếu cháu có bị như vậy thì cũng đừng quá lo lắng vì đó là chuyện bình thường". Sau lần đó, tôi đã yên tâm được phần nào. Tôi an tâm vì có thể đó là ngộ nhận, tôi bắt đầu giữ khoảng cách với bạn ấy để tập yêu một người khác.
Năm học lớp 11, tôi có thích một bạn trai gần nhà vì bạn ấy là mẫu người mà tôi luôn ao ước: dễ thương, ga lăng, trầm tính và lãng mạn. Chúng tôi quen nhau được một tháng thì tôi nhận ra, tôi không yêu cậu ấy như tôi nghĩ. Tôi chia tay dù biết cậu ấy rất yêu tôi. Giờ đây, cậu ấy cũng học ở Sài Gòn nên chúng tôi có nhiều thời gian gặp nhau hơn. Trong thời gian này, tôi thử tìm cảm giác ở bên bạn trai cũ nên chủ động quay lại với cậu ấy... thế nhưng, ở bên người bạn trai ấy, tôi càng nhớ và yêu cô bạn gái của mình nhiều hơn. Tôi nhận ra rằng, tôi đã sai vì khi làm như vậy, tôi sẽ khiến cậu bạn của mình bị tổn thương và làm tổn thương cả chính mình. Tôi lại chủ động chia tay và trong lòng rất hối hận... Tôi thấy có lỗi với người bạn trai ấy nhưng nếu tôi không làm như vậy thì sau này, người đau khổ sẽ lại là cậu ấy.
Những ngày tháng đó thật đáng sợ. Tôi đột nhiên bị đau tim. Mỗi khi nhớ bạn ấy hay xúc động mạnh, tim tôi lại nhói đau dù tôi không có t.iền sử bệnh tim. Tôi vẫn nhớ mãi lần đó, bạn ấy đạp xe giữa trưa nắng gắt để đưa tôi đến viện tim khám bệnh. Chạy tất bật khắp nơi làm thủ tục, an ủi tôi, lo lắng khi tôi vào phòng khám và chở tôi về. May mà tôi chỉ bị đau dây thần kinh tim.
Tôi đã trải qua những tháng ngày đen tối.. (Ảnh minh họa)
Mỗi ngày, bạn ấy chăm sóc tôi từng bữa ăn, nhắc tôi uống từng viên thuốc. Rồi mỗi đêm cơn đau ấy lại h.ành h.ạ tôi, tôi đau đến mức phải cắn tay mình. Những lúc như vậy, bạn ấy luôn bên cạnh tôi, đưa tay của mình cho tôi cắn. Nhiều lúc, không ý thức được, tôi đã cắn tay bạn ấy gần c.hảy m.áu nhưng chưa bao giờ bạn ấy kêu đau.
Nhiều đêm thức dậy, thấy bạn ấy đã ngủ mà tay vẫn nắm c.hặt t.ay tôi để khi tôi đau, bạn ấy còn biết được khiến tôi thấy thương bạn ấy vô cùng. Tôi hận cuộc đời tại sao lại bắt chúng tôi như thế này!
Tôi bắt đấu sống khép kín và hạn chế tiếp xúc với mọi người. Tôi cắt đứt liên lạc với bạn bè vì nghĩ mình thật ghê tởm. Và khi ấy, tôi đã nghĩ rằng chỉ có cái c.hết mới có thể giải quyết mọi chuyện. Tôi tìm nhiều cách để c.hết nhưng đều bị bạn ấy phát hiện và ngăn cản. Bạn ấy đã khóc rất nhiều. Bạn ấy bảo rằng không thể yêu tôi nhưng bạn ấy thương tôi nhiều lắm. Bạn ấy nói tất cả là tại bạn ấy vì bạn ấy đã gặp tôi nên tôi mới như thế... và không biết bao nhiêu đêm chúng tôi nằm khóc cùng nhau.
Có một lần, tôi lại đau và bạn ấy cũng đau lòng lắm. Ngồi bên tôi nhưng bạn không nói gì. Bất chợt... một cái gì đó rơi vào mắt tôi, hoà vào giọt nước mắt đang chực chờ trên khoé mắt tôi và chảy xuống.
Bạn ấy lại khóc. Tôi hiểu bạn ấy buồn như thế nào. Bạn ấy không thể yêu tôi được nhưng không đành lòng nhìn tôi như vậy. Nhiều lúc bạn ấy ôm tôi, hát cho tôi ngủ. Rồi hôn lên trán tôi, một nụ hôn tràn đầy nước mắt.
Còn tôi cứ mãi chìm đắm trong nỗi buồn của mình khiến tôi không thể ăn uống và tập trung học tập. Tôi gầy đi nhanh chóng và việc học giảm sút. Cái c.hết luôn trong ý nghĩ của tôi. Nhiều lúc tôi bỏ đi lang thang khiến bạn ấy rất lo lắng và chạy tìm tôi khắp nới. Rồi bạn ấy lại khóc khi tìm thấy tôi. Tôi biết bạn ấy đã khổ vì tôi nhiều lắm.
Dù đã biết câu trả lời nhưng tôi luôn hỏi bạn ấy là tại sao không thể yêu tôi? Và bắt bạn ấy phải trả lời là tôi phải làm sao để bạn yêu tôi? Dù rằng tôi không hề xứng đáng nhận được tình yêu từ bạn ấy, tôi đã làm khổ bạn ấy quá nhiều.
Đã 2 năm trôi qua nhưng chúng tôi vẫn ở cùng nhà trọ với nhau. Và càng ngày tình cảm của tôi dành cho bạn ấy càng sâu đậm. Bạn ấy đã cùng tôi vượt qua những ngày tháng đen tối. Giờ đây tôi đã hiểu và thấm thía nỗi đau mà những người đồng tính phải trải qua. Để có thể chấp nhận mình đã là rất khó khăn, để vượt qua nỗi đau đó và tiếp tục sống còn khó khăn hơn nữa...
Tôi chỉ ao ước một điều rằng, tôi có thể là một cô gái bình thường, có thể yêu một đứa con trai rồi có chồng, sinh con như những người phụ nữ khác nhưng có lẽ điều ước tưởng chừng đơn giản lại quá xa vời với tôi. Số phận thật nghiệt ngã.
Có một người nói với tôi rằng "vì số phận bắt người đồng tính không thể yêu tự do như những người bình thường nên khi yêu, họ yêu rất mãnh liệt và nồng nàn". Ngày trước, tôi từng bảo rằng, nếu có một điều ước, tôi sẽ ước được bạn yêu tôi dù chỉ một ngày nhưng bây giờ tôi không mong ước là bạn ấy sẽ yêu tôi bởi vì nếu yêu tôi, bạn ấy sẽ rất đau khổ và không bao giờ có hạnh phúc. Gia đình bạn ấy rất gia giáo. Họ sẽ không bao giờ chấp nhận một tình yêu như vậy. Nếu yêu tôi, bạn ấy sẽ bị xã hội khinh bỉ, lên án, bạn bè xa lánh. Bạn ấy sẽ mất tất cả... Tôi chỉ mong tình yêu của tôi sẽ mang đến cho bạn ấy niềm vui, niềm tin trong cuộc sống này. Rồi sẽ có một ngày bạn ấy có người yêu, rồi có chồng .Có lẽ tôi sẽ buồn nhưng tôi sẽ không bao giờ tuyệt vọng mà phải cố gắng đứng lên. Tôi đã chuẩn bị tâm lý chờ đến ngày đó để cầu mong bạn ấy hạnh phúc. Người ta bảo rằng " tình yêu đẹp nhất chính là sự hy sinh".
Hôm trước, tôi đã đọc được một câu rất hay "Không ai có quyền lựa chọn giới tính của mình khi sinh ra nhưng chúng ta có quyền lựa chọn cách sống với giới tính hiện có của mình". Tôi luôn là người chị gương mẫu của hai đứa em, là đứa con ngoan trong gia đình. Cha mẹ tôi luôn kì vọng và tự hào về tôi... nhưng tôi đang rất lo sợ nếu như gia đình tôi biết chuyện này thì mọi chuyện sẽ như thế nào?
Liệu rồi xã hội có chấp nhận một người như tôi không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thư Kỳ đóng clip đồng tính nữ Không ngại cởi áo,óng cảnh u yếm vớnng giới, Thãemến cho ngi xem những hình ảnhẹp,ầy xúcộng. Awakening cho biết, vìyt ca khúc xúcộng và su sắc nên ông tập trung vào cảm xúc trên gơng mt của Th và Hàn Thi. Li ca tha thiết và những hình ảnh tuyệtẹp của 2 ngiẹp chắc chắn sẽ khiến không ít khán giả phải...